“Khởi bẩm Hoàng Thượng, biên cương đột nhiên
bùng nổ tai hạn, dân bản xứ kháng nghị triều đình, gia nhập hàng ngũ bọn tạo phản, người bên Yến đại nhân không đủ, đặc phái thần đến bẩm báo
Hoàng Thượng, hy vọng Hoàng Thượng tức khắc phái binh trợ giúp.”
“Trẫm đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”
Thượng Quan Xương khoát tay, ý bảo bọn họ đi xuống.
Day day mi tâm, lúc này hắn cũng có rất nhiều suy tính. Nhị đệ ở kinh
thành như hổ rình mồi, nếu như hiện tại hắn phái người đi trợ giúp biên
cương, chỉ sợ kinh thành sẽ gặp nguy hiểm, chẳng khác gì cho Nhị đệ cơ
hội tạo phản.
Thượng Quan Xương chống tay lên trán, nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt thanh lệ của Ngô Diệu Ny,
tâm trạng đang trầm trọng bỗng chốc thoải mái hơn nhiều, đôi mắt sâu
thẳm nhìn về phía cung điện, khóe miệng hơi giương lên, đứng lên ra khỏi ngự thư phòng, đi về phía tẩm cung của Ngô Diệu Ny. Còn chưa đi đến tẩm cung đã thấy Ngô Diệu Ny mặc nam trang đi ra, trên tay còn mang theo
một cái bao lớn, lén lút ra khỏi cung.
Thượng Quan Xương hai bước thành một bước đến trước mặt Ngô Diệu Ny, nghi hoặc nói:
“Ngươi đi đâu vậy?”
Ngô Diệu Ny sợ người khác nhận ra nàng, cúi đầu, không phát hiện Thượng
Quan Xương đã đứng trước mặt nàng, trán nàng bị va vào một bức tường
thịt, ngẩng đầu thì thấy Thượng Quan Xương đang cản đường, trong lòng
không khỏi nghi hoặc vì sao Thượng Quan Xương lại xuất hiện ở đây.
Giờ phút này dung nhan tuyệt sắc của Ngô Diệu Ny bị nàng cố che đi, đôi mắt lấp lánh ánh sáng nhìn Thượng Quan Xương, trả lời thật thà:
“Biên cương!”
Nàng vừa mới nghe được tin tức nói biên cương gặp chuyện không may, bây giờ ở biên cương nguy hiểm như vậy, nếu nàng có thể đến biên cương, trong lúc gian nan ở bên cạnh Yến Thiên, nhất định giá trị hảo cảm sẽ tăng nhanh
chóng.
Thượng Quan Xương nghe xong câu trả lời của Ngô Diệu Ny, chau mày lại, không vui nói:
“Ai cho ngươi đi!”
Lớn tiếng quát lớn nói.
Đột nhiên quát to làm cho tùy tùng ở phía sau hắn run rẩy.
Ngô Diệu Ny bỏ tay Thượng Quan Xương ra, lạnh lùng nói:
“Có đi hay không là quyền của ta.”
Ngô Diệu Ny trả lời bốc đồng như thế, Thượng Quan Xương càng tức giận hơn.
Hắn bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của Ngô Diệu Ny, mặt trầm xuống giống
phủ thêm một tầng nhựa cao su trong suốt, nói:
“Theo ta trở về.”
Hôm nay cho dù thế nào hắn cũng sẽ không cho nàng đi.
Biên cương nguy hiểm như thế, Ngô Diệu Ny là một nữ nhân, nếu đi sẽ lành ít
dữ nhiều; hơn nữa tuy không muốn thừa nhận, nhưng khát vọng có được nàng càng lúc càng lớn, tâm tư muốn đoạt nàng càng ngày càng mãnh liệt, mỗi
ngày mỗi đêm trong đầu hắn chỉ có một mình nàng, như vậy thì sao có thể
cho phép nàng rời đi.
Thấy Ngô Diệu Ny đứng tại chỗ, thái độ cường ngạnh kèm theo ngữ khí quyết đoán, rụt thân lại, không muốn trở về.
Ánh mắt quật cường nhìn chằm chằm Thượng Quan Xương, nàng rời đi còn do một nguyên nhân nữa, đó là nếu ở lại bên cạnh Thượng Quan Xương thì sớm
muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Buổi tối gặp nạn kia, lời nói của Thượng Quan Xương vẫn văng vẳng bên tai nàng.
Cứ cho là Ngô Diệu Ny không chút lưu luyến gì thân thể này thì cô cũng không dám đánh cuộc.
Thấy Ngô Diệu Ny phản ứng như thế, Thượng Quan Xương tức giận, mặt cũng âm
trầm nhìn rất khó coi, giống như bị sương lạnh bao phủ, đen sì.
Một lúc lâu sau, Thượng Quan Xương hét lớn một tiếng nói:
“Người đâu!” Lập tức bốn phương tám hướng xuất hiện không ít binh lính.
Vốn nghĩ rằng Ngô Diệu Ny sẽ chịu thua, nhìn nàng không chịu trở về, Thượng Quan Xương không giận ngược lại còn cười gật gật đầu nói: “Đưa Công
chúa trở về, không có sự cho phép của trẫm, không được đi.”
Thấy
thế, mặt mày Ngô Diệu Ny lập tức nhăn lại, trên khuôn mặt toát lên vẻ lạnh nhạt kèm theo chút đáng thương, đôi mắt phủ sương nhìn Thượng Quan Xương, thanh âm mềm mại nói:
“Hoàng huynh.”
Thấy thế, đôi mắt Thượng Quan Xương lóe lên, ngữ khí nhẹ nhàng hơn:
“Ngươi có biết bây giờ ở biên cương nguy hiểm thế nào không?”
Ngô Diệu Ny ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, liền mở miệng nói:
“Vậy còn phu quân thì sao?”
Nói xong, Ngô Diệu Ny biết mình nói sai rồi, cắn chặt môi dưới.
Trong đầu chỉ toàn là Yến Thiên, làm cho lòng Thượng Quan Xương đố kị như bị thiêu đốt, như đang trong lò hỏa, giờ phút này hắn càng chắc
chắn không thể để Ngô Diệu Ny rời đi.
Cho dù nàng có thể an toàn tới biên cương, hắn cũng không cho phép.
Tình yêu là chiếm giữ, trước đây hắn mặc kệ, nhưng hiện tại, về sau, Ngô Diệu Ny chỉ có thể là của Thượng Quan Xương hắn.
Mà nàng từ giờ trở đi không được nghĩ về ai cả, chỉ được nghĩ về
hắn; nếu không, hắn không ngại thực hiện lời cảnh cáo lần trước nói với nàng.
Giọng điệu uy nghiêm, cánh tay vòng qua thân hình đơn bạc của Ngô Diệu Ny, không đành lòng nói nặng lời với nàng:
“Hắn sẽ không có việc gì, tin tưởng trẫm.”
Mùi thơm nhẹ nhàng tiến vào mũi Thượng Quan Xương, làm cho trái tim
hắn thỏa mãn, mà Ngô Diệu Ny đang dựa vào trong ngực làm hắn cảm
thấy tê dại, vùi đầu vào mái tóc của nàng.
Mà Ngô Diệu Ny nghe xong lời nói của Thượng Quan Xương, đột nhiên mắt đỏ lên, cầm tay Thượng Quan Xương.
Đang lúc Thượng Quan Xương mừng như điên thì Ngô Diệu Ny cầu xin nói:
“Hoàng huynh, ngươi cho ta đi biên cương đi, ta lo cho hắn, chỉ khi hắn đứng
trước mặt ta, ta mới có thể an tâm. Ta cũng sợ chết, cho nên ta sẽ
không để bản thân xảy ra việc gì, Diệu Nhi cầu xin ngươi, Hoàng
huynh~”
Dứt lời, Ngô Diệu Ny lắc lắc cánh tay Thượng Quan Xương, hy vọng hắn có thể gật đầu.
Tuy nàng cũng biết Hoàng huynh có khả năng không đồng ý.
Trái tim Thượng Quan Xương như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, một tay
nâng cằm Ngô Diệu Ny, nghiêng đầu xuống bên tai nàng, hô hấp cực
nóng phun bên vành tai Ngô Diệu Ny, làm cho nàng sợ run rẩy, giọng
nói lạnh lùng của Thượng Quan Xương vang lên:
“Yến Thiên tốt như vậy sao? Đáng để ngươi như vậy?”
Lời nói của Thượng Quan Xương chỉ như lúc bình thường, làm cho Ngô Diệu Ny nói ra tâm tư của nàng với Yến Thiên:
“Tất nhiên là tốt rồi, đời này Diệu Nhi có thể gặp được hắn chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.”
Nói xong, như là nhớ tới Yến Thiên, trên mặt ý cười ngọt ngào, làm cho Thượng Quan Xương cảm thấy chướng mắt.
Hoàng muội của trẫm, ngươi thích Yến Thiên nhiều vậy sao?
Thích hắn đến mức không thể nhìn một ai khác?
Ví dụ như…hắn!
Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Thượng Quan Xương nhìn phương xa, đột nhiên nói:
“Diệu Nhi, ngươi buông tay hắn, không có hắn vẫn còn người khác quý trọng ngươi.”
Nghe Thượng Quan Xương nói, hốc mắt Ngô Diệu Ny ngập nước, liều mạng lắc đầu, đau khổ nói với Thượng Quan Xương:
“Hoàng huynh, Diệu Nhi là người ích kỷ, chuyện như vậy Diệu Nhi cũng có nghĩ
tới, nhưng không thể làm được, yêu là yêu, sao có thể dễ dàng quên đi
một người như vậy?!”
Ngô Diệu Ny bụm tay ôm mặt, muốn ngăn bản
thân không khóc. Thấy nàng như vậy, Thượng Quan Xương thiếu chút nữa mất đi lý trí, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, cố gắng áp chế cảm xúc
bình tĩnh nói:
“Diệu Nhi, ngươi đừng ép ta, nếu không ngươi sẽ hối hận.”
Hạ quyết tâm, không muốn nhìn Ngô Diệu Ny vì người khác mà khóc lóc, phẫn nộ quát với đám người phía sau:
“Người đâu, còn không mau dẫn Công chúa đi.”
Buổi tối, trăng sáng trên cao.
Một người mặc áo màu xám, từ trong phòng nhẹ nhàng đi ra, sau đó vừa nhìn trộm tứ phía vừa điếm nhẹ mũi chân đi ra.
Chạy một mạch về phía cửa cung.
Nhìn cánh cửa càng ngày càng gần, nụ cười trên mặt Ngô Diệu Ny càng lúc càng tươi.
Sau đó nhìn nhìn chung quanh thấy không có một bóng người, tâm tình liền buông lỏng, lớn mật mở cửa ra.
Khi nhìn thấy bóng dáng màu vàng kia, khuôn mặt đang tươi cười sáng lạn cứng đờ, đôi tay cứng lại giữa không trung.
Thượng Quan Xương xoay người, nhìn sắc mặt cứng ngắc của Ngô Diệu Ny, đôi mặc
sắc kia không nhúc nhích nhìn chằm chằm Ngô Diệu Ny.
Ngô Diệu Ny có chút cứng ngắc nói:
“Hoàng huynh? Sao ngươi lại ở đây?”
Lời nói của Ngô Diệu Ny mang theo ý không tốt, đôi mắt trắng đen rõ ràng không ngừng nhìn xung quanh.
Thượng Quan Xương thấy thế, con ngươi lạnh lùng giống như đầm nước gợn sóng,
giọng nói rõ ràng đã cố gắng khắc chế lửa giận, cúi đầu nói:
“Ta đứng ở đây, vốn không tin và cũng không mong rằng sẽ nhìn thấy ngươi xuất hiện, nhưng Diệu Nhi đã làm cho ta thất vọng rồi.”
Thượng Quan Xương như vậy còn đáng sợ hơn so với buổi sáng, Ngô Diệu Ny cảm
thấy lạnh cả người, hít sâu một hơi, chậm rãi nói từng chữ một:
“Ta yêu phu quân của ta, lo lắng cho hắn và muốn đi tìm hắn thì có gì là sai!”
Thượng Quan Xương rốt cục bị chọc giận, gân xanh trên mặt giật giật, đi nhanh lên phía trước bắt lấy cánh tay Ngô Diệu Ny nói:
“Vậy ngươi biết người ta yêu là ai không?”
Thấy Ngô Diệu Ny không trả lời, Thượng Quan Xương kéo Ngô Diệu Ny vào trong cung điện.
“Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi.”
Thượng Quan Xương kéo Ngô Diệu Ny vào Dưỡng Tâm Điện.
Đầu óc Ngô Diệu Ny không ngừng chuyển động, đôi mắt trong suốt nhìn Thượng
Quan Xương, tâm tình đang lo âu trở nên bình tĩnh hơn.
Vẻ mặt không thể tin nổi, nhìn Thượng Quan Xương:
“Ngươi điên rồi ư? Ta là hoàng muội của ngươi!”
Thượng Quan Xương điên cuồng lắc đầu nói với Ngô Diệu Ny:
“Không, ngươi không phải là hoàng muội của ta, ngươi là nữ nhi của Ngô Tướng
quân, ngươi xem, tên của ngươi ngay cả họ cũng không sửa.”
“Vậy còn Yến Thiên thì sao? Ngươi đặt Yến Thiên ở chỗ nào?”
Thượng Quan Xương nhìn chằm chằm Ngô Diệu Ny, nếu nói về tính cách của nàng,
kỳ thật cũng không thích lấy lòng người khác, trong cung có nhiều nữ
nhân biết cách làm hắn vui hơn Ngô Diệu Ny. Tuy nàng thông minh nhưng
không phải người thông minh nhất, thứ mê hoặc hắn chính là gương mặt
biểu cảm sinh động, mỗi khi biểu cảm khác nhau lại làm cho lòng hắn trầm mê.
Thượng Quan Xương hôn từng tấc da tấc thịt Ngô Diệu Ny:
“Có lúc ta suy nghĩ, trước đây có phải ngươi cố ý tiếp cận ta không, bình
tĩnh như vậy, lạnh nhạt như vậy, mê loạn tâm của ta, dù vậy bây giờ ta
không muốn truy cứu nữa, mặc kệ mục đích ban đầu là gì, Thượng Quan
Xương ta điên rồi. Còn nhớ câu trước kia ta nói chứ? Ta nói là, ta chỉ
buông tha ngươi một lần, không có lần tiếp theo.”
Đôi mắt Thượng Quan Xương long sòng sọc, nhìn chằm chằm Ngô Diệu Ny không chớp mắt.
Hắn như vậy làm Ngô Diệu Ny không tự chủ được lui dần về sau, muốn thoát
khỏi khống chế của Thượng Quan Xương. Biết Thượng Quan Xương là người
thông minh, mình có thể nhìn ra hắn tính kế mình thì sao hắn có thể phát hiện ra mình có ý câu dẫn hắn.
Thượng Quan Xương nhìn Ngô Diệu
Ny, biểu tình âm trầm trên mặt chậm rãi nhạt đi, ngược lại tình yêu say
đắm trong mắt càng ngày càng đậm, đột nhiên ôm nàng vào ngực rồi đi vào
nội thất.
“Có phải ta cho ngươi ‘yêu’ ta thì ta sẽ được đi biên cương.”
“Diệu Nhi, ngươi thật đúng là có tài chọc giận người khác.”
Thượng Quan Xương cười tà tà, kéo mạnh quần áo của Ngô Diệu Ny, quần áo tả tơi rơi xuống, sau đó một bộ quần áo màu vàng che khuất váy dài vốn sặc sỡ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT