Thượng Quan Xương đứng dậy, mở vòng tay ôm Ngô Diệu Ny từ phía sau,
sự đụng chạm khiến Ngô Diệu Ny cứng đờ người, đôi môi hơi mở, vẻ mặt
kinh ngạc.Cúi đầu nhìn vòng tay rộng lớn đang ung dung ôm lấy dáng người mảnh khảnh của mình vào lòng.
Có thể thấy được sự tương phản khi đôi bàn tay màu lúa mạch đặt trên da
thịt trắng tuyết của Ngô Diệu Ny, phía sau đột nhiên có cảm giác ấm áp,
khiến cho nàng phải dừng động tác trên tay, đầu hơi xoay một chút, lộ ra dung nhan thanh lệ, cụp mắt nhìn bả vai cô độc đang chống đỡ thân hình
mình.
Kinh ngạc đã qua, Ngô Diệu Ny cũng không có hoảng hốt, ngược lại nàng còn bình tĩnh đến khó tin, có lúc nàng cũng rất khâm phục
chính mình, rõ ràng trước kia còn cẩn thận, sợ sệt; đến khi giờ khắc đó
thật sự đến, ngược lại còn bình tĩnh đến lạ thường, nói cho cùng nàng
cũng chỉ là một con người ích kỷ, có một số việc nếu như không thể trốn
tránh, như vậy hãy lợi dụng chuyện đấy thành chuyện có lợi cho mình,
kiếm được thứ tốt nhất cho mình.
Đầu óc hơi chuyển động, trong lòng đã trở nên thoải mái hơn.
Nhìn khuôn mặt đang tựa vào vai mình của Thượng Quan Xương, lạnh nhạt nói:
“Hoàng huynh, ngươi biết bây giờ ngươi đang làm gì không?”
Giọng
nói lành lạnh truyền vào lỗ tai Thượng Quan Xương khiến hắn thỏa mãn nở
nụ cười, ngay lúc này, còn có thể duy trì sự bình tĩnh như vậy, nữ
nhân như thế, sao có thể không khiến Thượng Quan Xương hắn hiếu kỳ?
Cũng không lập tức trả lời Ngô Diệu Ny, nhíu mày, nở nụ cười tà mị, âm thanh khàn khàn trầm thấp vang lên, đôi môi khép mở trên bả vai nàng: “Một
đời này của ta, chưa bao giờ có chuyện gì khiến ta phải hối hận, nhưng
hôm nay ta lại có chút hối hận vì đã gả ngươi cho Yến Thiên.”
Thượng Quan Xương nhìn ánh mắt có chút si mê của Ngô Diệu Ny, bàn tay nhẹ
nhàng gạt đi những sợi tóc mai vươn trên khuôn mặt nàng.
Nhưng Ngô Diệu Ny lại không đồng ý với Thượng Quan Xương, nhẹ nhàng phản bác:
“Hoàng huynh, phu quân là một người rất tốt, gả cho phu quân, Diệu Nhi không hối hận.”
Giọng nói kiên định thoát ra từ miệng Ngô Diệu Ny khiến Thượng Quan Xương vô cớ nổi giận.
Ôm chặt Ngô Diệu Ny, môi mỏng gợi lên một nụ cười quyến rũ yếu ớt:
“Để ta xem muội còn bình tĩnh tới khi nào?”
Thượng Quan Xương hôn thẳng xuống, từ gáy, đến vai, rồi lại tới lưng.
Giờ khắc này, Ngô Diệu Ny không thể nhìn thấy vẻ mặt của Thượng Quan Xương, không thể nhìn thấy ánh mắt như đang nhìn một khối ngọc xinh đẹp của
hắn.
Đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng di chuyển khắp người Ngô Diệu Ny, nơi được lướt qua khiến nàng phải run rẩy.
Mỗi một nước cờ mà Ngô Diệu Ny đi đều vô cùng cẩn thận, bởi vì chỉ cần sai một bước, sẽ thua cả ván cờ.
Nước mắt lởn vởn trong hốc mắt nhưng nàng chưa để nó rơi xuống, dưới ánh lửa đôi mắt đẫm nước mắt của nàng lòe lòe tỏa sáng. Nàng nghiêng đầu, đúng
lúc nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Thượng Quan Xương. Mặc dù sắc mặt vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng sự run rẩy của hàng lông mi dày đặc đã làm bại lộ nội tâm đang hoảng sợ của Ngô Diệu Ny, hờ hững mà hoảng sợ, hai loại biểu cảm khác nhau khiến khuôn mặt khuynh thành kia càng trở nên điềm
đạm đáng yêu, khiến người khác hồn xiêu phách lạc, khiến Thượng Quan
Xương vừa động lòng, lại vừa sinh lòng thương tiếc, từ từ dừng lại động
tác.
Đến cùng, hắn cũng chỉ muốn xem đôi mắt ngập nước của mà nàng thôi.
“Nước mắt của nữ nhân đều do nam nhân mà ra.” Câu nói đấy vốn bị Thượng Quan Xương coi như giẻ rách, bây giờ thì hắn tin rồi.
Trong nháy mắt, Thượng Quan Xương dừng động tác, giọt nước mắt men theo đường nét khuôn mặt trắng toát của Ngô Diệu Ny rơi xuống, Thượng Quan Xương
nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, đáng tiếc những giọt nước mắt ấy lại
không thể ngừng lại, rơi càng lúc càng nhiều hơn.
Thượng Quan
Xương thở một hơi thật dài, khoác quần áo khô ráo của mình lên người Ngô Diệu Ny, lập tức, cả người nàng đều bị che lấp dưới tấm áo choàng.
Ngô Diệu Ny thở phào một tiếng nho nhỏ, nữ nhân có thể nhu nhược, nhưng không thể không có cốt cách.
Dùng không được, chỉ vì nhát gan sợ phiền phức, mà dùng được, là phải khiến nam nhân hồn xiêu phách lạc
Khuôn mặt Thượng Quan Xương đã khôi phục lại sự lạnh lẽo thường ngày, nắm
lấy tay nàng, nâng cằm nàng lên, để cho nàng nhìn thẳng vào hắn, ánh
mắt của hắn vẫn khoá chặt trên mặt nàng, tiếng củi lửa kêu tách tách
vang vọng khắp nơi, ánh lửa bay lên khiến sắc mặt lạnh lẽo của Thượng
Quan Xương trở nên nhu hoà hơn một chút.
Nước mắt của Ngô Diệu Ny
vẫn còn đang rơi, từng giọt từng giọt, nhưng trên mặt nàng vẫn chỉ có
hờ hững, dù vậy, đôi bàn tay đang siết thật chặt thành nấm đấm cùng sự run rẩy nho nhỏ của hàng mi đã bán đứng tâm tư đang hỗn loạn lúc này
của nàng. Thượng Quan Xương đột nhiên cúi người, ngậm lấy từng giọt
nước mắt rơi trên khuôn mặt nàng, sau đó giọng nói còn hơi khàn khàn của hắn vang lên, nói: “Lần này, trẫm buông tha cho ngươi, nhưng chỉ có lần này.”
Ngô Diệu Ny nhìn giá trị hảo cảm tăng 15%, đôi môi gợi lên ý cười nhàn nhạt.
Những chuyện trên giường đều có thể khiến người khác tăng giá trị hảo cảm,
đáng tiếc Hoàng huynh như hắn chỉ sợ là không chiếm được thì càng hứng
thú, chí ít đến nay thì đúng thế.
Nam tử có ham muốn chinh phục
mãnh liệt như hắn, một khi đã chiếm được nàng, hậu cung có ba ngàn mỹ
nữ, tự nhiên sẽ để nàng ra sau đầu, đến lúc đó nàng lấy cái gì để kiếm
giá trị hảo cảm?
Dùng kế sách như vậy, Ngô Diệu Ny yên lặng nói
một tiếng xin lỗi. Trong nhiều nhiệm vụ vừa qua, người nàng thật sự
thiết kế từ đầu tới cuối luôn chỉ có một người là Thượng Quan Xương,
nhìn ánh mắt rõ ràng đã động lòng nhưng vẫn nhẫn nại của Thượng Quan
Xương, trong lòng nàng có chút khó chịu, nàng nhất định phải gài bẫy
hắn, vì nếu nàng không ra tay, kết cục của nguyên chủ sẽ chính là kết
cục của nàng.
Thân thể được che kín, nửa phần bầu ngực của Ngô Diệu Ny hơi lộ ra ngoài.
Nhìn ánh mắt đang nhìn về bên này của Thượng Quan Xương, Ngô Diệu Ny che lại nửa phần da thịt đang lộ ra, khuôn mặt bởi vì cử động mà đỏ ửng thành
một mảnh, khẽ rũ mắt xuống, nhìn ánh lửa trước mắt.
Buổi tối sau
cơn mưa, an tĩnh đến đáng sợ, gió vẫn còn đang thổi vù vù, cành cây phía ngoài dựa vào ánh sáng yếu ớt mới có thể miễn cưỡng thấy được, nhẹ
nhàng lung lay.
Ngô Diệu Ny hơi co người, đột nhiên nhớ tới ở hiện thực có một đồng nghiệp đã nói với cô rằng thật ra những cái cây đều
biết nói, chúng lay động càng mạnh, biểu thị rằng chúng càng hưng phấn,
phối hợp với một số âm thanh thần bí, tưởng tượng một hồi, cũng cảm giác sống lưng lành lạnh.
Chỉ có điều, do một ngày đầy lo lắng sợ
hãi khiến Ngô Diệu Ny thực sự rất mệt mỏi, mí mắt càng lúc càng nặng nề, một thân một mình ở trong góc tuy có chút sợ sệt nhưng vẫn chậm rãi
nhắm hai mắt.
Thấy thế, Thượng Quan Xương cử động thân thể,
chuyển tới bên cạnh Ngô Diệu Ny, sau đó đôi bàn tay thon dài rộng lớn
vòng qua người Ngô Diệu Ny, từ từ đặt đầu Ngô Diệu Ny tựa vào vai mình,
ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn giờ phút này lại mang theo ý cười.
Nhớ tới ánh mắt khiếp đảm của nàng, hắn đột nhiên phát hiện mình đã từng
rất căm ghét vẻ mặt này, nhưng bây giờ lại cảm thấy nó rất đáng yêu.
Cảm giác chưa bao giờ có này khiến Thượng Quan Xương hơi nghi hoặc một
chút, đối với Ngô Diệu Ny, nhất định phải để lại một dấu vết thật sâu
dưới đáy lòng hắn.
Nhìn nét mặt ngủ say của Ngô Diệu Ny, Thượng
Quan Xương hơi nheo mắt, ngón trỏ xẹt qua gò má nàng, làm phiền nơi mi
mắt một chút, thấp giọng nói: “Ta phải làm gì với nàng bây giờ?”
Là đoạt lấy nàng, hay vẫn để nàng ở cạnh Yến Thiên? Hay là giết nàng?
Hành động hôm nay của hắn giúp hắn hiểu rõ nội tâm cũng như suy nghĩ của
mình, hắn vốn luôn cho rằng mình đối với Ngô Diệu Ny chỉ đơn
thuần là tình cảm huynh muội và lợi dụng, nụ hôn bên hồ hắn cũng đổ lỗi do ánh trăng.
Tuy động cơ ban đầu vốn không thuần khiết, nhưng không phải tất cả đều là giả tạo.
Đáng tiếc là đến tận ngày hôm nay hắn mới biết nội tâm của hắn
vốn đã không còn như hắn nghĩ nữa, bình tĩnh nhớ lại, đối
với cơ thể này, và người này, hắn có khát vọng, là khát
vọng nảy sinh giữa nam nhân và nữ nhân.
Hơn nữa, tình cảm, khát vọng ấy còn vượt qua cả lễ nghĩa quân thần giữa hắn và Yến Thiên.
Ý nghĩ muốn đoạt lại nàng vẫn ở trong đầu hắn, không cách nào xóa đi được.
Nữ nhân như thế, giữ lại sẽ gây ra họa. Hắn là quân vương, không
thể để bất cứ người nào chi phối tâm trí của hắn; một khi
người đó xuất hiện, chỉ có một chữ, chết!
Con ngươi Thượng Quan Xương co rút lại, bàn tay dừng lại trên chiếc cổ mảnh khảnh của Ngô Diệu Ny.
Tay Thượng Quan Xương bắt đầu co lại, nhìn bốn phía, nếu giải
quyết nàng ngay tại đây, cũng không phải là chuyện không tốt.
Con ngươi sâu không thấy đáy tối sầm lại.
Giờ khắc này, Ngô Diệu Ny vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp, nàng
bước vào giấc mơ, rất vụn vặt; từ Đoạn Ức Hi, Trương Hạo, Đàm Thai Thịnh, Vũ Văn Thác lại tới Thượng Quan Xương, từng khuôn
mặt không ngừng xuất hiện trong đầu nàng, càng lúc càng nhanh,
nhanh đến nỗi khiến nàng không thể nhận rõ ai là ai nữa; giữa
lúc nàng muốn đánh vỡ đi hình ảnh trước mắt thì đột nhiên
lại xuất hiện ở một khu rừng rậm hoang vu.
Ngô Diệu Ny nhẹ nhàng đi tới theo ý thức, chân vừa đạp, lá cây đã phát ra âm thanh xào xạc vang vọng khắp nơi.
Khu rừng bỗng xuất hiện một tầng sương mù màu trắng khiến
cô không thể thấy rõ hình ảnh nơi xa. Gió nhẹ nhàng thổi một
thoáng, thổi tan đi lớp sương mù, giúp cô nhìn thấy bóng lưng
của một nam nhân mặc trường bào tơ lụa màu trắng, tóc dài
chấm đất rối tung phía sau, trên người được bao phủ một tầng
ánh sáng nhàn nhạt, bóng lưng như thế khiến người khác phải
nghĩ, đây nhất định là một nam tử tuyệt thế, tài hoa phong
nhã.
Ngô Diệu Ny đi qua đi lại trong khu rừng rậm, cành cây
cao to cũng theo bước chân của cô mà đung đưa, mây mù khiến
cô phát hiện, hình ảnh xinh đẹp của nam nhân kia cách mình càng ngày càng xa, Ngô Diệu Ny không nhịn được lại bước nhanh hơn,
đuổi theo bóng lưng của người đó, nhưng bóng lưng ấy vẫn như cũ,
chậm rãi bước đi, không biết tại sao, lòng Ngô Diệu Ny lại thấy
đau, nước mắt không kềm được mà từng hạt từng hạt rơi xuống.
Sau đó cảnh tượng lại thay đổi, từng hồi tiếng đàn tao nhã phát
ra từ đầu ngón tay của một nữ nhân ngồi trước Tiêu Vĩ Cầm.
Nữ nhân đó có dung nhan khiến nữ nhân khắp thiên hạ đều phải đố
kị. Trên khuôn mặt lạnh nhạt là một đôi mắt chói sáng tựa ngôi
sao trên trời, trong đôi mắt trong suốt ấy chứa đầy yêu thương
nhìn nam tử mặc cẩm bào phía đối diện, tựa hồ như đang chờ
đợi lời khen ngợi của người kia. Trong mắt nam nhân tràn ngập
sủng nịnh, cả người được bao phủ bởi ánh sáng nhàn nhạt giúp
ý cười của y càng thêm óng ánh, ngọc quan điểm trên mái tóc
dài cùng mái tóc đen như dải lụa của nữ nhân như hòa làm một thể, tung
bay ở phía sau.
Sau đó hình ảnh ấy đột nhiên biến mất.
“Không muốn.”
Hình ảnh quen thuộc đến tận trong xương tuỷ ấy khiến Ngô Diệu Ny
không chịu được phải rơi lệ, khóc nấc thành tiếng, muốn giữ
lại hình ảnh đó.
Nhưng trong khu rừng vắng lặng đó, lại
chỉ có mình nàng, những cái cây to tưởng chừng như che cả bầu
trời vây quanh lấy nàng, khiến nàng càng lúc lại càng mê muội.
“Không muốn.”
Một tiếng lại một tiếng cất lên, nhưng nam nhân ấy lại chẳng hề
xuất hiện nữa, chỉ còn tiếng gọi vang vọng khắp cả khu rừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT