Mỗi ngày Thượng Quan Xương đều nghĩ làm cách nào để đưa Ngô Diệu Ny vào ván cờ của mình, còn Ngô Diệu Ny thì lại nghĩ làm cách nào để có thể đi vào lòng Thương Quan Xương.

Đương nhiên là Ngô Diệu Ny cộng thêm hệ thống ở một bên bày mưu tính kế.

Chỉ có điều hai người cũng không thấy thoả mãn gì lắm với tình trạng này.

Đặc biệt là Ngô Diệu Ny, cô và Thượng Quan Xương ở gần nhau cũng đã hơn một tháng, nhưng giá trị hảo cảm của Thượng Quan Xương với cô trong tháng này chỉ tăng vỏn vẹn 10%.

Vốn tưởng rằng làm thế nào cũng có thể đạt được 80%, không ngờ giá trị hảo cảm bây giờ chỉ mới đủ với yêu cầu của nhiệm vụ.

Giá trị hảo cảm của Thượng Quan Xương, Ngô Diệu Ny không thể không nói, so với những người cô tiến công lúc trước còn khó kiếm hơn.

“Người chơi, tôi cảm thấy, mỗi ngày Thượng Quan Xương có thể thanh thản đến quyến rũ cô, là bởi vì cô đã để cho anh ta có quá nhiều khoảng thời gian trống.”

Thấy Ngô Diệu Ny hết đường để xoay xở, hệ thống đột nhiên lên tiếng.

“Thời gian trống?” Có ý gì?

“Ừ, hệ thống tôi gần đây có xem mấy quyển tiểu thuyết nên đột nhiên lĩnh ngộ ra không ít chân lý.”

Hệ thống dương dương tự đắc nói.

Ngô Diệu Ny chép chép miệng, không để ý tới hệ thống.

Chỉ nghe hệ thống dùng giọng điệu như chuyên gia tình yêu nói: “Hệ thối tôi đây cảm thấy, ghen có thể giúp nâng giá trị hảo cảm lên đấy.”

“Cũng đúng.”

Ngô Diệu Ny gật gù, hiếm khi khen ngợi hệ thống.

Một lời làm thức tỉnh người trong mộng, ái tình vốn có hai mặt của nó: lúc người kia không còn cảm giác gì với ngươi, nếu ngươi thường nhắc đến người khác phái, ngoại trừ gặp phải sự phản cảm của hắn thì hầu như không còn gì khác; mà khi hắn đã bắt đầu để ý ngươi, bắt đầu có tình cảm đặc biệt với ngươi thì nếu ngươi nhắc đến nam nhân khác dù chỉ một chút cũng sẽ khiến hắn không tự chủ được mà so sánh mình với người kia, thậm chí có lúc còn vì ngươi mà cảm thấy không thoải mái, thậm chí là ghen.

“Hì hì, quá khen, quá khen.”

Được Ngô Diệu Ny khen ngợi, hệ thống đúng là có chút thẹn thùng, cộng thêm một tia chột dạ.

Bởi vì cái phương pháp nho nhỏ kia của nó, là đúc kết từ cái mưu kế như có như không của Ngô Diệu Ny lúc ứng phó với Vũ Văn Cát và Vũ Văn Kính, đáng tiếc kết quả cuối cùng lại đổi lấy bi kịch cho Vũ Văn Thác.

Chỉ thấy đôi mắt của Ngô Diệu Ny sáng ngời, búng tay một cái, tràn đầy tự tin nói:

“Tôi đột nhiên nghĩ ra một cách đối phó với Thượng Quan Xương rồi.”

Ở một nơi khác, Thượng Quan Xương cũng mặt mày ủ rũ, đến cả Hoàng Hậu ngồi cạnh hắn nói gì hắn cũng không nghe rõ.

Hoàng Hậu nhìn Thượng Quan Xương đang lơ đãng, hiểu ý hỏi:

“Hoàng thượng, thần thiếp đã nói với ngài về chuyện quan hệ dòng dõi rồi, hơn nữa còn nói ba lần.”

Nhìn thấy Quan Xương không còn lạnh nhạt như lúc trước nữa, Hoàng Hậu làm nũng vờ tức giận nói.

Vẻ mặt dù giống nhau, nhưng cảm giác hai người mang lại cho hắn hoàn toàn khác biệt, một làm ra vẻ, một lại tươi mát.

Thấy thế, Thượng Quan Xương không tự chủ được hé miệng nói:

“Hoàng Hậu biết cách nào để một người vui không?”

Thấy Thượng Quan Xương hỏi như thế, Hoàng Hậu còn tưởng là Hoàng Thượng muốn nhận sai với nàng, liền giả vờ như không biết:

“Vậy phải xem người kia là nữ nhân, hay là nam nhân.”

Ngô Diệu Ny là nữ nhân.

Một câu nói khiến Hoàng Hậu như mở cờ trong bụng, càng thêm thẹn thùng.

“Hoàng Thượng người thật đáng ghét!”

Cố nén sự chán ghét đối với Hoàng hậu, Thương Quan Xương nói:

“Hoàng Hậu còn chưa nói cho trẫm biết, làm sao để khiến một nữ nhân vui mà?”

Chỉ thấy khuôn mặt vốn kiên cường của Hoàng Hậu lại đổi thành vẻ mặt Lâm muội muội, không đầu không đuôi nói:

“Hoàng thượng, mỗi ngày thiếp đều ở trong Hoàng Cung, tất nhiên sẽ không có hứng thú gì, nếu Hoàng thượng đồng ý mang thiếp ra ngoài một chút, thần thiếp nhất định sẽ vui vẻ.”

“Thật sao?”

Tâm tư của Thượng Quan Xương bắt đầu nghĩ đến phản ứng của Ngô Diệu Ny khi được ra ngoài chơi.

Nàng hình như cũng rất thích ra ngoài cung, ra ngoài, cũng có thể là một phương pháp hay.

Hoàng Hậu gật đầu nói:

“Đương nhiên.”

Thượng Quan Xương đột nhiên nở nụ cười còn giả tạo hơn khi cười với Ngô Diệu Ny, nói:

“Ừ, trẫm biết rồi, Hoàng Hậu đúng là Hoàng Hậu tốt của trẫm.”

“Vậy khi nào Hoàng Thượng đưa thiếp ra ngoài?”

Nhìn ánh mắt mong chờ của đối phương, Thượng Quan Xương tìm cớ nói:

“Trẫm đột nhiên nhớ mình còn rất nhiều tấu chương chưa phê duyệt ở thư phòng, trẫm nên đi nhanh thôi.”

Ngày thứ hai, Ngô Diệu Ny đang học thêu thùa ở Thanh Loan, nhìn Thượng Quan Xương xuất hiện, còn chưa kịp thỉnh an, đã thấy hắn nháy mắt với các tỳ nữ phía sau mình, tỳ nữ tuân lệnh, động tác nhanh nhẹn lấy y phục trên tay nàng, rồi giúp nàng rửa mặt thay y phục.

Ngô Diệu Ny thấy thế thì hơi nghi hoặc một chút nhìn chằm chằm Thượng Quan Xương, nói:

“Hoàng huynh muốn làm gì?”

Đôi môi mặt lạnh lẽo cứng ngắc của Thượng Quan Xương khẽ cười, tạo thành mấy phần xinh đẹp nói:

“Không phải muội nói muốn đi ra ngoài sao? Đúng lúc hôm nay trẫm cũng đang rãnh rỗi, có thể cùng muội ra ngoài một chút.”

Nghĩ đến khuôn mặt ngọt ngào của Ngô Diệu Ny lúc nằm trong ngực hắn, ý muốn chinh phục trong lòng Thượng Quan Xương càng lúc càng mãnh liệt.

Khuôn mặt Ngô Diệu Ny lộ vẻ khó xử, mím môi nói lời từ chối với Thượng Quan Xương đang có tâm tình không tệ:

“Hoàng huynh, sợ rằng hôm nay Diệu nhi không thể đi được rồi.”

Cặp mắt trong suốt nhìn về phía bộ y phục được tỳ nữ đặt trên bàn.

Lời từ chối của Ngô Diệu Ny rõ ràng khiến Thượng Quan Xương cảm thấy không vui, toàn thân hắn lại bắt đầu thả khí lạnh, giọng nói mang theo sự uy nghiêm:

“Sao?”

Không phải Ngô Diệu Ny phải cảm thấy mang ơn hắn sao? Còn dám mở miệng từ chối?

Lời của Hoàng Hậu quả nhiên không đáng tin.

Nhìn phản ứng vi diệu trên mặt Thượng Quan Xương, Diệu Ny thầm nói trong lòng, xuất cung ta đương nhiên phải đi, nhưng không phải là được đi vì lòng từ bi của ngươi, mà là muốn cho ngươi có cảm giác trông mong muốn lôi kéo ta đi.

Chỉ thấy Ngô Diệu Ny đột nhiên nở nụ cười e thẹn, quay về phía Thượng Quan Xương nói:

“Phu quân cũng sắp quay về rồi, Diệu Nhi muốn thêu cho chàng ấy một cái trường bào, đang suy nghĩ nên thêu gì cho đẹp đây, không bằng Hoàng huynh giúp muội xem lại đi.”

Trong lời nói rõ ràng lộ ra sự vui sướng khi Yến Thiên sắp trở về.

Nhìn Ngô Diệu Ny đang chờ mong ý kiến của hắn, Thượng Quan Xương lần đầu có ý nghĩ không muốn Yến Thiên hồi triều, lòng vì Ngô Diệu Ny mà bất giác ê ẩm, lại nhìn vẻ mặt e thẹn của nàng, hắn càng không thoải mái, môi mỏng duyên dáng tà mị màu hồng nhếch lên nói:

“Muội đúng là hiền lành.”

Như là không biết sự trào phúng trong lời nói của Thượng Quan Xương, Ngô Diệu Ny giả vờ đáng yêu nói:

“Thật sao? Tạ ơn Hoàng huynh đã khích lệ muội.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play