Lúc Phùng Khác Chi ném xuống con rắn thì liền nhận ra đây là một con rắn đen trắng bình thường, thuộc rắn rừng, tuy thoạt nhìn có chút đáng sợ nhưng người bị cắn tùy vào thể chất mà có thể chẳng bị sao hoặc cùng lắn thì miệng vết thương chỉ sưng đỏ, ngứa ngáy vài ngày là thôi, không hề độc. Rắn này hoạt động mạnh vào mùa hè, ở trong núi thường nhìn thấy, lúc trước còn từng chui vào phòng hắn.

Vừa rồi hẳn là nó bị tiếng bước chân của nàng làm kinh động, nên mới chui ra từ trong bụi cỏ mà cắn nàng, nhưng dù thế hắn vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.

Thấy nàng đại khái bởi vì kinh hách quá độ nên cả mặt trắng bệch, người mềm như bông thì hắn đem nàng nhẹ ôm đến một hòn đá ngồi.

“Đừng sợ, không phải rắn độc!” Hắn lập tức an ủi nàng, lại giúp nàng kiểm tra miệng vết thương.

Nàng mặc một cái váy kiểu âu đến mắt cá chân. Lúc Phùng Khác Chi vén váy nàng lên thì để lộ ra một đoạn cẳng chân. Lọt vào trong tầm mắt hắn là một mảnh da thịt trắng như tuyết, dấu răng con rắn liền ở bên cạnh mắt cá chân bên phải, từ đó có hai giọt máu đang chảy ra.

Hắn lập tức nắm lấy mắt cá chân nàng, dùng ngón tay giúp nàng đè ép miệng vết thương để máu chảy ra, rồi móc khăn tay chà lau. Thấy vết cắn sâu hơn hắn nghĩ, máu vẫn rỉ ra, nên sau khi chần chờ thì hắn bắt lấy chân nàng, cúi đầu mút miệng vết thương.

Mạnh Lan Đình từ nhỏ đã sợ mấy con như rắn, nhện, vừa rồi sự tình đột ngột phát sinh, bên chân vụt ra một con rắn lại cắn mình một ngụm như thế thì nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, người liền mềm xuống. Lúc này tinh thần hơi định, lại thấy Phùng Khác Chi nửa ngồi xổm nửa quỳ ở trước mặt mình, cúi đầu xuống giống như muốn giúp nàng hút hết máu bẩn ra thì trong lòng nàng băn khoăn, sao chịu cho hắn làm thế, vội vàng ngăn trở: “Đừng ——”

Phùng Khác Chi đã cúi đầu há mồm, môi nhẹ nhàng dán lên da thịt ở chân nàng, dùng lực hút ra máu bẩn, rồi mới yên tâm, dùng khăn băng lại chân cho nàng, nói: “Đừng sợ, không có việc gì, nhiều nhất là bị khổ mấy ngày thôi.”

Trái tim Mạnh Lan Đình còn đang nhảy bang bang, có chút không dám nhìn hắn, nhẹ nhàng gật gật đầu, tự giơ tay lên chống lên hòn đá, chậm rãi đứng lên.

Chân nàng vẫn mềm nhũn ra, thân mình hơi hơi lung lay một chút, lúc này nàng lại cảm thấy hắn duỗi tay lại đây, đỡ chính mình.

“Không cần không cần! Tôi không có việc gì, tôi có thể tự đi ——”

Nhưng Phùng Khác Chi đã cầm lấy cánh tay nàng.

“Cô không tiện đi lại, chúng ta còn phải nhanh chóng trở về xử lý miệng vết thương nữa!”

Hắn chặn ngang ôm nàng lên dễ như trở bàn tay, đôi mắt không nhìn nàng, mà nhìn thẳng phía trước, dọc theo sơn đạo mà đi xuống, bước nhanh đi về phía biệt thự.

Mạnh Lan Đình không dám giãy giụa, lời cự tuyệt cũng nói không nên lời, đành phải rúc vào lòng hắn, không nhúc nhích.

“…… Phùng công tử, anh để tôi tự đi, tôi đi được mà……” Mắt thấy sắp đến cửa biệt thự, Mạnh Lan Đình sợ bị người nhìn thấy nên vặn vẹo người, muốn đi xuống.

“Tiểu thiếu gia! Mạnh tiểu thư! Đây là làm sao vậy?”

Mạnh Lan Đình mới thử động đậy thì bên trong cửa lớn có một người gác cổng, tay vẫn còn cầm cái chổi lắc lư đi đến, đột nhiên thấy hai người thì vội dừng bước.

“Mạnh tiểu thư bị rắn cắn một ngụm.”

“Không tốt rồi ——”

“Lão gia! Mạnh tiểu thư bị rắn cắn rồi!”

Người gác cổng ném luôn cây chổi xuống, quay đầu chạy vào bên trong, vừa chạy vừa gào. Kết quả chính là tất cả mọi người trong biệt thự, bao gồm Phùng lão gia đều bị một câu này kinh động, bọn họ đều từ trong phòng lao ra, giống như lâm đại địch.

“Lan Đình, cháu thế nào rồi? Khác Chi, con bé bị răn nào cắn thế?” Phùng lão gia bước nhanh đến, thần sắc khẩn trương vạn phần.

Phùng Khác Chi đem Mạnh Lan Đình đưa vào phòng khách, đặt ở trên ghế sô pha, ““Là lâm xà, vừa rồi con đã xử lý đơn giản. Cha, trong nhà có thuốc trị rắn cắn không?”

Phùng lão gia lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Ở trên núi vào mùa hè thường nhiều côn trùng và rắn, biệt thự đương nhiên có trữ thuốc trị rắn cắn.

“Có! Có!” Phùng lão gia lập tức kêu người đi lấy thuốc.

Rất nhanh nước sôi và thuốc đã được đưa đến.

Mặt Mạnh Lan Đình đã đỏ đến không được, căn bản không dám giương mắt nhìn người khác, trong lòng chỉ trách mình vừa rồi quá không cẩn thận.

Phùng Khác Chi theo bản năng mà vươn tay, liếc nàng một cái, hơi chần chờ rồi lại thu tay lại, đứng lùi ra sau một chút.

Một lão mụ tử giúp Mạnh Lan Đình rửa sạch miệng vết thương, lại mang đến một tấm khăn lông trắng tinh để cô lau chân, lại đè ép máu bẩn còn sót lại, rồi mới bôi thuốc.

“Được rồi, thế này liền không sao nữa, Lan Đình, cháu đừng sợ!” Phùng lão gia ở bên vẫn luôn an ủi nàng không ngừng. Bỗng nhiên ông nghĩ tới cái gì, ngay trước mặt mọi người quay mặt lại mà gào lên với con trai nhà mình: “Anh làm thế nào vậy hả? Đến cái này cũng làm không tốt! Ta để anh mang Lan Đình đi ra ngoài đi dạo, thế mà anh lại để con bé bị rắn cắn là sao?”

Phùng Khác Chi nhìn Mạnh Lan Đình, sờ sờ trán mình, không hé răng.

“Bá phụ, cái này không liên quan đến anh ấy! Vừa rồi anh ấy có nhắc nhở nhưng cháu tự mình không cẩn thận nên mới gây ra chuyện này.”

Phùng lão gia nói trở mặt liền trở mặt, nhưng thật ra khiến Mạnh Lan Đình hoảng sợ, phải nhanh chóng giải thích một câu.

Phùng lão gia lúc này mới miễn cưỡng áp xuống hỏa khí, gọi người đỡ nàng về phòng nghỉ ngơi.

Vốn tới đây làm khách nhưng vì việc bị rắn cắn này mà mọi thứ đều thay đổi. Mạnh Lan Đình thể chất là loại mẫn cảm, tới buổi tối, quả nhiên như Phùng Khác Chi nói, miệng vết thương có chút sưng đỏ ngứa ngáy, cũng may bởi vì xử lý kịp thời nên tình huống cũng không quá nghiêm trọng.

Tới nơi này, nàng vốn không muốn gặp nhiều người, vừa lúc có thể lấy cớ để mấy ngày tiếp theo cô ở lỳ trong phòng đọc sách ôn tập. Nghỉ ngơi mấy ngày, miệng vết thương đã khỏi hẳn, lễ mừng thọ của Phùng lão gia cũng đã đến.

Vì Phùng lão gia không thích nhiều người ồn ào nên chỉ làm mấy mâm cơm, người tới cửa mừng thọ, trừ bỏ con gái, con rể, cháu ngoại, thì chỉ còn một ít bạn bè cũ có quan hệ tốt và họ hàng thường xuyên lui tới.

Nhưng mặc dù làm đơn giản như vậy nhưng vào

buổi tối hôm đó biệt thự vẫn bày hơn mười bàn tiệc rượu. Những người trong tầng lớp thượng lưu cao nhất của Nam Kinh đều vì nhận được thiệp mời của Phùng gia mà thấy làm vinh hạnh. Chỉ thấy trong phòng ngoài phòng, dưới ngọn đèn dầu huy hoàng thì mọi người chen chúc xô đẩy, khách khứa vui vẻ nói cười, tiểu hài tử chạy vội nhảy lên nhảy xuống phát ra tiếng cười vui mừng, không khí vui vẻ dâng cao, náo nhiệt vô cùng. Xuất phát từ lễ phép, buổi tối đó Mạnh Lan Đình cũng chuẩn bị để xuống dự tiệc, nhưng so với các vị thái thái, tiểu thư khác thì nàng vẫn có vẻ rất khiêm tốn.

Nàng muốn tận lực không để người khác chú ý nhưng kết quả hiển nhiên không như mong muốn. Có lẽ là ảo giác của nàng nhưng trừ bỏ các tỷ tỷ của Phùng Khác Chi thì mỗi người khách tiến vào, không bao lâu sau sẽ dừng tầm mắt trên người nàng.

Nam nhân còn đỡ, chỉ nhìn một cái rồi thôi nhưng nhóm nữ nhân thì thật khiến người ta khó chịu. Cũng không phải ánh mắt họ mang theo khinh thường hoặc cảm xúc khác. Ngược lại, ánh mắt mỗi người đều hiền lành, thái độ thân thiết, thậm chí có mấy thái thái còn chủ động tiến đến gần nàng, ngữ khí cực kỳ thân thiết, thân thiết đến mức thậm chí làm Mạnh Lan Đình cảm giác được họ đang cố nịnh hót mình.

Nàng nghi ngờ có lẽ tất cả mọi người đều đã đọc được tin tức báo chí đưa mấy ngày trước, hoặc các nàng có phải nghe được điều gì không đúng sự thật vì thế gây ra hiểu lầm hay không.

Tóm lại, buổi tối này nàng đều mỉm cười đáp lại mỗi nụ cười và ánh mắt nhìn mình, lại nói chuyện xã giao với những người đi đến gần mình, trên mặt trước sau đều mang theo nụ cười lễ phép.

Tiệc mừng thọ ăn đến 9 giờ thì kết thúc, nhưng đại gia vẫn đang hứng thú, không ai chịu đi. Nam nhân thì tụ ở một chỗ hút thuốc nói chuyện, các nữ nhân cùng nhau đánh mạt chược.

Mạnh Lan Đình cảm mặt mình cười đến cứng lại rồi, sắp nhịn không nổi thì lại bị các tỷ tỷ của Phùng Khác Chi kéo ngồi xuống, đánh hai ván mạt chược. Sau đó nàng lấy cớ rửa tay mà đứng dậy, hướng phòng rửa mặt đi thì lại đón một trận hoàn thanh tiếu ngữ dội đến. Một đám trẻ nhỏ chạy đến, hẳn đều là con cái của các tỷ tỷ của Phùng Khác Chi. Đứa lớn nhất là bảy tám tuổi, vé thì bốn năm tuổi. Thấy Mạnh Lan Đình thì tất cả đều ngừng lại, nhìn chằm chằm nàng.

Mạnh Lan Đình cũng dừng bước chân, hướng bọn họ ôn nhu mỉm cười.

“Chị về sau sẽ làm mợ của tụi em hả?” Nam hài tầm bảy tám tuổi dẫn đầu, hình như là con trai ngũ tỷ, nghiêng khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu, tò mò mà nhìn chằm chằm Mạnh Lan Đình một lát sau đó hỏi nàng.

Mạnh Lan Đình mặt đỏ tai hồng, ách một tiếng, vội vàng xua tay, “Không phải! Chị và cậu các em không có quan hệ đó!”

Tiểu mập mạp kia hiển nhiên không tin, “Nhưng em vừa mới nghe mọi người nói chị và cậu……”

“Tiểu Tinh! Cháu lại nói bậy cái gì đó!” Phía sau truyền đến tiếng bước chân. Phùng Khác Chi cũng không biết từ nơi nào xông ra, bước một bước dài liền bưng kín miệng tiểu tử mập mạp kia.

Tiểu mập mạp chỉ lộ hai con mắt, dưới sự áp bức của Phùng Khác Chi còn cố giãy dụa, ra sức mà nhìn Mạnh Lan Đình.

Phùng Khác Chi ngồi xổm xuống, cười hì hì nói: “Mới vừa mang kem ra! Nếu không đi sẽ không có gì đâu!”

Tiểu mập mạp lập tức sốt ruột, giãy dụa lợi hại hơn, mặt đều nghẹn đỏ. Phùng Khác Chi vừa buông tay, hắnlập tức sải chân chạy nhanh, đám nhỏ còn lại cũng lập tức giải tán.

Trên hành lang, chỉ còn lại Mạnh Lan Đình cùng Phùng Khác Chi.

Phùng Khác Chi đứng dậy, hai mắt đều nhìn Mạnh Lan Đình, hơi hơi khụ một tiếng, hướng nàng chậm rãi đi đến, nhỏ giọng nói: “Ngại quá, tiểu hài tử nói bậy, cô đừng cho là thật……”

Mạnh Lan Đình lấy lại bình tĩnh, không nhìn hắn, cũng không đáp lời, phòng rửa mặt cũng không đi nữa mà xoay người liền đi, đến chỗ ngoặt thì A Hồng đi đến, thấy Mạnh Lan Đình, ánh mắt sáng lên, dừng bước chân nói: “Mạnh tiểu thư, Hề Tam công tử tới, mới vừa tìm cô.”

Hề gia cùng Phùng gia quan hệ xem như rất gần, ngày thường cũng có lui tới vì thế tối nay, mẫu thân của Hề Tùng Chu cũng tới, có điều thoạt nhìn tươi cười của bà có chút miễn cưỡng, chắc là thân thể vẫn chưa tốt. Buổi tiệc vừa kết thúc thì Phùng Lệnh Mỹ tự mình đưa bà về.

Có điều Hề Tùng Chu lại không tới.

Mấy ngày Mạnh Lan Đình ở đây cũng không thấy hắn lộ diện, không biết hắn đi đâu, không biết sao lúc này hắn lại xuất hiện.

Mạnh Lan Đình chần chờ rồi hỏi vài tiếng, sau đó đi ra ngoài.

Phùng Khác Chi nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, sắc mặt liền có chút không tốt. Hắn hướng A Hồng ngoéo tay, A Hồng vội vàng chạy tới.

“Vừa rồi là ai tới tìm cô ấy?”

“Hề Tam công tử. Giống như cậu ấy mới chạy từ ngoài về, nói tìm Mạnh tiểu thư có việc.”

“Người đang ở đâu?”

“Cậu ấy không vào, mà ở đình viện phía trước chờ.”

Phùng Khác Chi híp híp mắt, phất tay ý bảo nàng đi xuống, lại đi dạo bước tại chỗ, rồi chậm rãi lắc lư đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play