Đang ngủ ngon giấc, dương bạt chợt xoay lại, cắn lên cổ người
cõi âm. Hàm răng đều khít ấy không quá nhọn, nhưng đủ để cứa rách da
thịt. Tức thì trong miệng đã nồng vị máu tươi.
Rất đắng, có lẽ là vị của thứ thuốc dùng để làm mù Lý Nhu Phong, cũng giúp chàng chết có thể diện.
Ấy vậy mà Trương Thúy Nga cứ cảm thấy vị này thật ngọt, bắt đầu ngọt
từ khi chàng hôn trả lại. Chắc chắn chàng sẽ không để mặc nàng chết, nên nàng chẳng hề sợ hãi.
Thời gian này có rất nhiều vàng bạc được chuyển tới lui. Dẫu nàng hiểu
rõ, thì khi đêm xuống, lý trí lại bất giác giảm đi đôi phần. Nàng nhìn
thấy cả nhưng vẫn giả hồ đồ.
Chàng đang trù tính những gì, nàng không hay biết. Tất thảy vì ai, lòng nàng lại tường tận.
Lý Nhu Phong hôn nàng cũng dần dần đắm say. Ngón tay chàng cách lớp
y phục, nhẹ nhàng vuốt ve đôi đường cong mượt mà. Nơi đây thực ra không
quá đầy đặn, nhưng đủ mềm mại đầy tay chàng. Nàng chẳng thể nào kháng cự cảm giác được giữ trọn ấy, toàn thân lại run sợ, trăn trở giữa
bao điều.
Cứ như vậy phí công xúc tép nuôi cò, nàng thật sự không cam lòng. Nàng
bắt lấy tay Lý Nhu Phong, cố gắng ép giọng mình thôi run rẩy: “Lý Nhu
Phong, chàng cùng ta đi.”
Ngoài cửa sổ thình lình vang lên tiếng cú vọ: “Huuu Huuu huuu”
Lý Nhu Phong chợt dỏng tai lắng nghe.
“Huuu Huuu huuu” Cú vọ vẫn chưa ngừng kêu, to rõ mồn một, còn loáng
thoáng lẫn với tiếng binh khí chát chúa va nhau, từ xa đến
gần, ngợp khắp tứ phương.
Là âm thanh báo hiệu điềm xấu.
Lý Nhu Phong nói: “Chờ tôi chút.” Chàng ngồi dậy, với lấy áo dài mắc ở đầu giường khoác lên người, mở cửa ra ngoài.
Dưới ánh trăng mông lung, trên đầu tường quả nhiên xuất hiện một con
cú vọ, cổ ngắn xoắn vòng, chiếc đầu lông nhung cứ xoay tới lui.
Lý Nhu Phong giơ tay trái ra trước, huýt một tiếng khe khẽ. Cú vọ kia
nghe thấy liền sà ngay xuống, một đôi móng sắc quắp lấy khuỷu
tay chàng như bấu vào thân cây.
Lý Nhu Phong sờ vào chân trái nó, ở đó có gắn một viên sáp. Chàng
gỡ viên sáp ra, vung tay trái, cú vọ liền dang rộng cánh, phần phật bay
cao, chớp mắt đã hòa vào trời đêm bao la.
Lý Nhu Phong bóp nát viên sáp, trong đó giấu một mảnh lụa được quấn vòng kỹ lưỡng. Mở ra xem, bên trên là hàng chữ nhỏ lấp lánh sáng xanh. Chữ
đấy được viết bằng mực có trộn lẫn tro cốt.
Võ tăng đào vong đã bị Dương Đăng sát hại…
Bộ hạ cũ ẩn náu trong thành Kiến Khang, tối nay toàn quân bị diệt…
Con đã dốc toàn lực tiếp cận Ngô vương, đến nay vẫn chưa dò ra vị trí Trừng vương. Là con vô dụng…
Dương Đăng tin tưởng Trương Thúy Nga sẽ cứu mạng hắn, có thể mượn tay Trương Thúy Nga…
Thân hình thẳng tắp giữa gió đêm của Lý Nhu Phong chợt chao đảo. Mảnh lụa bị vò nát, nhăn nhúm trong bàn tay siết chặt.
Chàng hít sâu một hơi, nghẹn ứ trong lòng mà chẳng thể đẩy ra. Bao nhiêu nỗ lực giữ mình cao thượng như lan, chính trực như trúc là thế, bỗng
đâu lại hóa tiêu điều như đã gãy vụn dưới cơn gió bấc. Phong sương dần
nhiễm lên đuôi mày, chàng vội xoay đầu, một quầng lửa đã hừng hực
thiêu đốt trước mặt.
Bão Kê nương nương đã ăn mặc chỉnh tề, đang cầm đèn, cắn môi nhìn chàng.
Nàng vươn tay về phía chàng: “Cho ta xem.”
Lý Nhu Phong do dự giây lát, rốt cuộc vẫn chầm chậm duỗi tay đưa mảnh lụa cho nàng.
Bão Kê nương nương soi đèn đọc hết, mặt lặng như nước. Nàng cầm
mảnh lụa, nhìn nó từng chút từng chút bị ngọn lửa đèn dầu nuốt trọn.
Ngoài tường viện là tiếng binh đao, tiếng giáp sắt ma sát vào
nhau, loảng xoảng dừng trước cổng phủ. Có binh tướng lớn giọng truyền
lệnh:
“Phụng mệnh tướng quân... Tất cả Trừng tặc, không lưu một mạng!…”
“Đem tên võ tăng thứ ba này ra bêu đầu, treo trước cổng thành thị chúng ba ngày!”
Gương mặt vốn đã trắng bệch của Lý Nhu Phong, dưới ánh trăng, bên ánh đèn, bỗng chốc càng bi thương tiều tụy.
Bão Kê nương nương trầm mặc, đăm đăm nhìn chàng. Thật lâu sau, nàng khàn giọng nói: “Hai mươi bốn năm qua, chàng chưa từng can thiệp quốc sự hay chính sự.”
“Đêm hôm đó tôi đã thấy Duy Ma.” Chàng khó khăn mở lời, câu đầu tiên lại bắt đầu từ Duy Ma.
“Tôi biết Duy Ma vào mười năm trước, vẫn luôn trông nó trưởng
thành. Nó rất giống cha. Lúc này tuy chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng tâm
trí đã kiên định, cứng cỏi không thua người trưởng thành.
“Tính tới hôm nay, tôi đã chết mười tháng, trong lòng tôi hiểu rõ nhất
mười tháng này trôi qua thế nào. Duy Ma gắng gượng chín tháng, nó không
thể cố thêm nữa nên đã đi trước, hóa thành lệ quỷ đến trả
thù Dương Đăng.
“Một đứa bé kiên cường như Duy Ma còn chẳng chịu đựng nổi. Tôi không biết, cha nó sau khi mất con, còn có thể cầm cự bao lâu.”
Bão Kê nương nương chẳng phản ứng gì, cứ cắn chặt răng nghe chàng nói, xem thử đến tột cùng là chàng muốn vòng vo bao xa.
“Nương nương” Lý Nhu Phong gọi nàng, vốn dĩ là bạc bẽo đến thế, hà cớ
gì lại nghe như triền miên mà phức tạp, ngàn ý vạn lời, dồn nén cả vào
hai chữ kia. Cuối cùng, chàng không nói thêm câu nào nữa. Dáng hình ấy
vẫn là ngọc quý, lại như chừng đã hoang hoải xác xơ. Chàng vén
vạt áo, cúi đầu, khom lưng, liền muốn quỳ bái nàng.
Chàng đây hai mươi bốn năm cuộc đời, gặp Tiêu Yên còn chưa từng quỳ bái.
Thế mà chàng quỳ bái nàng.
Bão Kê nương nương hận muốn cắn nát răng, nhấc váy đá ngay vào đầu gối chàng sắp gập xuống, làm chàng ngã ngồi ra đất.
Nàng tức giận đi qua lại trong viện mấy vòng, hai tay đều đang run
rẩy. Phía chân trời nơi xa đã chớm ửng nắng. Nàng chợt giật mạnh dây
phơi đồ, đạp tường nhảy hai ba bước, tung người phóng ra ngoài.
Lý Nhu Phong vừa trông theo quầng lửa kia lên đầu tường, chớp nhoáng
trước mắt đã tối sầm. Trời sáng, chàng không còn nhìn thấy âm
gian. Chàng loạng choạng vài bước, đâm vào tường, cảm giác đau buốt sắc
lạnh từ trán lan ra, càng lúc càng mãnh liệt, mãi vẫn chẳng đỡ
hơn. Chàng mới chợt ý thức được, dương bạt không còn ở bên mình nữa
rồi.
Chàng hốt hoảng trở vào phòng trong, nơi đây có phảng phất hơi thở quen thuộc của nàng. Nhưng như thế vẫn chẳng ích gì.
Toàn thân chàng cũng bắt đầu đau đớn. Đau tái tê.
***
Vào lúc hừng đông, Bão Kê nương nương để một đôi chân trần lao về tòa
nhà cũ. Nàng hơi ngửa đầu nhìn hai chữ phủ Phùng thật to, tức.thì rút
ngay thanh rựa sắc mới tinh ra, bật lên cao liên tục chém nát tấm biển.
Đến cửa sau, nàng đập cổng rầm rầm. Nhóc Đinh Bảo ôm một chậu cám ra
mở cổng cho nàng. Đại lang quân và bầu đoàn thê thiếp đang rần rần chạy
theo đuôi nhóc Đinh Bảo.
Nhóc Đinh Bảo khoe với nàng Đại lang quân và cả đoàn thê thiếp
mập mạp, lông dày bóng loáng: “Nương nương, con nuôi vậy được không?”
“Nuôi thế là quá tốt rồi.”
Đại lang quân rụt rè mà quý phái vẫy cánh với nàng.
“Hình như lừa xám đang mang thai ấy, nó ăn nhiều lắm.” Nhóc
Đinh Bảo hơi rầu rĩ, “Chẳng biết có nên để nó kéo cối xay nữa không. Cơ
mà mỗi ngày con đều ra ngoài bán trứng gà đấy, chắc chắn sẽ không bỏ đói nó và ngựa ô.”
Bão Kê nương nương đi vào nhà trong, ở đây vẫn sạch sẽ không nhiễm bụi
trần như trước. Lá rụng dưới tàng cây được gom thành một đống, Nhóc Đinh Bảo quét dọn rất cẩn thận.
Bão Kê nương nương nhìn mặt sân lát đan xen các viên gạch khắc từng câu
chữ từ«Thiếp Lan Đình». Viên đầu tiên “Vĩnh Hòa năm thứ chín” bị thiếu
mất bấy lâu, chẳng biết từ khi nào đã được Lý Nhu Phong gắn vào đúng
chỗ.
Nàng ép mình dời mắt đi, lại phát hiện một chú cún vàng đang ngồi ở góc sân.
Nhóc Đinh Bảo gãi đầu: “Bữa con đi bán trứng thì nhặt được.”
Bão Kê nương nương xoa đầu cậu bé: “Nhớ đừng để bị cắn.”
Bão Kê nương nương nấu ít cháo, lục ra mớ lá hương xuân nàng phơi
hồi đầu năm, băm hết ít mỡ còn sót trong phòng bếp rồi bỏ vào
xào đến khi gần cạn nước. Nhóc Đinh Bảo lần đầu được thưởng thức
món cháo hương xuân, ăn thật ngon lành.
“Nương nương, ngày nào ngài cũng về nhà thì hay quá. Nhu Phong ca ca đâu rồi ạ?”
Bão Kê nương nương chẳng trả lời cậu bé. Nàng chưa đói nên chỉ dùng qua loa rồi thôi.
“Nhóc Đinh Bảo, nhóc nói xem, nếu ta thích một người, chàng đã có người
trong lòng, ta lại buộc chàng phải ở với mình, vậy là ta xấu
lắm phải không?”
Vừa dứt lời, nàng đã cười khổ. Một đứa bé sáu tuổi thì biết chi đâu? Nàng tội gì kể lể với cậu bé những điều này.
Khuôn mặt nho nhỏ của nhóc Đinh Bảo nghiêm túc hẳn: “Thế không
tốt đâu. Mẫu thân con bảo, mấy cái cô ở ngoài mà cứ lôi kéo phụ thân con thì đều là xấu hết.”
Bão Kê nương nương chợt như bị đâm một đao, sắc mặt trắng bệch. Nàng
cũng chẳng biết đang giải thích với ai: “Nào phải... Trước đó ta cứ
tưởng Tiêu Yên chết rồi…” Nàng bỗng đâu miệng lưỡi vụng về, vô cùng hối
hận, “Ta chỉ…”
Nhóc Đinh Bảo thì làm sao hiểu được nhiều thế, ngây thơ hỏi: “Tiêu Yên là ai ạ?”
Cậu bé còn nhỏ, chưa biết mấy chuyện quyền đấu phong vân đấy.
Bão Kê nương nương lắc lắc đầu: “Không có gì đâu.” Nàng ra hiệu bảo cậu
bé ăn nhiều thêm.
Nhóc Đinh Bảo ngó trong nồi còn ít cháo, thấp thỏm hỏi: “Nương nương, con đem qua cho chị A Xuân được không ạ?”
“A Xuân là ai?”
Nhóc Đinh Bảo vừa nhanh nhảu dọn dẹp bát đũa, vừa kể: “Là một chị tới
nặn tượng bên ngôi phù đồ đó. Chị ấy bảo muốn chữa lại tượng Phật bể
kia.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT