Bão Kê nương nương được đưa về phủ của Dương Đăng. Tác dụng từ
canh giã rượu không duy trì thêm bao lâu, nàng vừa lên xe ngựa là lại
thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy lần nữa, ngoài cửa sổ đã sáng choang. Nàng
rướn tới nhìn ra xem, xác nhận giờ đúng là ban ngày.
Cả phòng không có ai, nàng khoác áo xuống giường, thấy Lý
Nhu Phong đang đọc sách trong sảnh nhỏ. Dương Đăng sắp xếp cho họ vào
một viện bé nhất, ước chừng chỉ được cỡ gian nhà chính ở chỗ họ
Phùng.Tuy nhiên, bố cục và nội thất bên trong lại đầy đủ không
thiếu thứ gì. Dù khá đơn sơ nhưng vẫn sáng sủa, sạch sẽ, phía ngoài còn có thềm cỏ xanh rờn. Tất cả đều thanh nhã hợp lòng người.
Hôm nay Lý Nhu Phong đổi qua một bộ thuần trắng thông thường của tôi
tớ, chắc là được người trong phủ của Dương Đăng chuẩn bị cho. Mái tóc
dài đen nhánh buộc cao, vẫn luôn là gọn gàng, tinh tươm. Trong tay chàng cầm một quyển thẻ tre, đầu ngón tay sờ từng con chữ khắc trên thẻ để
đọc dần.
Bão Kê nương nương vén tóc dài, đi chân trần qua, không phát ra tiếng động. Nàng xem thử, hóa ra là quyển «Âm Phù Kinh» [1].
Trên bàn cạnh cửa sổ có đặt một bình gốm cũ mẻ, đựng đầy nước
trong và cắm thẳng một cành hoa dành dành chớm nở. Cành xanh hoa trắng
xinh đẹp, vô cùng vui mắt.
Bão Kê nương nương nghĩ, hoa dành dành chẳng phải thứ gì quý hiếm, trong thành này đâu đâu cũng có. Ở chốn trần ai ô trọc đây, cũng
chỉ còn những hoa tươi cỏ non ấy là thanh khiết. Trước giờ nàng đều hái
rất rất nhiều, ôm cả bó to trước ngực, chỉ cúi đầu khẽ ngửi đã nghe
hương thơm ngây ngất. Chứ ai như Lý Nhu Phong keo kiệt hái mỗi một
cành, còn cắm trong cái bình sứt... Nhưng chê thì chê vậy, khóe miệng
nàng vẫn tươi rói.
Nàng ra ngoài nhờ người hầu đưa nước nóng tới để tắm trong phòng. Tiếng
nàng cởi y phục loạt soạt làm Lý Nhu Phong hơi mất tự nhiên. Chàng bèn
đứng dậy toan tránh đi.
“Ngươi qua đây.” Bão Kê nương nương nghèn nghẹn gọi. Nàng thả y phục xuống, bước vào thùng tắm.
“Nương nương tắm rửa, tôi không tiện ở bên.”
“Ngươi thấy được chắc?” Bão Kê nương nương trào phúng, “Cô nàng người
hầu ngoài kia khó nói chuyện quá, ngươi ra hỏi, lấy hộ ta miếng bông tắm thơm đi.”
Lý Nhu Phong hơi chau mày, cân nhắc đôi chút, rồi buông quyển thẻ tre
xuống, ra ngoài tìm người hầu xin bông tắm thơm. Chẳng mất
bao lâu, chàng đã cầm vào đưa vội cho Bão Kê nương nương.
Bão Kê nương nương nhận lấy miếng bông tắm trắng ngà, soi
dưới ánh sáng, giọng hơi giễu cợt: “Người đâu khó ở! Ta hỏi thì chẳng
cho được một mẩu, gặp đàn ông xong chỉ tiếc không thể giao cả gia tài.”
Lý Nhu Phong đứng một bên, lặng thinh. Bão Kê nương nương đặt bông tắm
xuống, quay qua Lý Nhu Phong: “Chắc ngươi ghét nghe ta xỉa xói cay
nghiệt vậy lắm nhỉ.”
Lý Nhu Phong đáp: “Nương nương nghĩ sao nói vậy, là một người tốt.”
“Lý Nhu Phong,” Bão Kê nương nương bỗng nghiêm túc gọi, “Nếu ngươi
cứ một hai phải giả tình giả ý với ta như thế, ngươi sẽ mệt lắm.”
Lý Nhu Phong ngẩn người, lại nghe nàng bình thản tiếp tục: “Ngươi còn cả nửa đời sau phải sống cùng ta, rất dài.”
Nói xong câu này, Bão Kê nương nương chẳng lên tiếng nữa, chỉ để mặc chàng ra sảnh ngoài, khép cửa.
Lý Nhu Phong đi ra, đột nhiên cảm giác cõi lòng vắng vẻ. Chàng cứ
ngồi thừ đấy, nhất thời không đọc được chữ nào vào đầu, đành qua kho củi bên cạnh nhóm lửa sắc thuốc.
Chẳng mấy chốc, Bão Kê nương nương tắm rửa xong đi ra, đổi một bộ
áo đỏ váy lam, bên hông vẫn đeo dây buộc chuỗi chuông đồng xanh, mỗi
một nhịp bước đều vang lên leng keng rộn rã. LýNhu Phong nhớ tới
cái đêm ở chợ quỷ, từ rất xa chàng đã nghe được tiếng chuông này. Chẳng
hiểu vì sao âm vang ấy lại nổi bật, rõ ràng giữa vô vàn tiếng quỷ hồn
khóc than. Nhịp chuông reo vui mỗi bước mỗi đến gần, chàng vừa ngẩng
lên, đã thấy ngay một quầng lửa diễm lệ.
Bão Kê nương nương lau tóc, xách thùng tắm ra ngoài đổ nước. Nàng
lướt qua người chàng như gió như mây, loạt sà loạt soạt, leng ca leng
keng, tới tới lui lui thoăn thoắt giặt đồ, vắt ráo. Song chẳng thèm nói
lời nào với chàng.
Lý Nhu Phong được nhàn quá đâm mất tự nhiên, bèn nói: “Nương nương, còn việc gì để tôi làm không.”
Trong sân chẳng tìm ra chiếc que chuyên dùng để mắc đồ qua dây phơi,
Bão Kê nương nương đành phải bắc ghế đứng lên cho gần dây hơn chút, trả
lời bằng giọng khô khốc: “Ngươi cũng tự nhận là phu quân ta với Ngô
vương rồi, ta mà sai bảo ngươi như tôi tớ thì chẳng phải là khi
quân, lừa gạt bề trên à?”
Dây phơi này không biết do ai giăng mà rất cao, Bão Kê nương nương phải
nhón chân thẩy áo váy vắt qua, xong mới kéo tới dịch lui cho ngay
ngắn. Lý Nhu Phong dựa theo tiếng chuông bước đến, lần mò lấy đồ ướt
trong tay Bão Kê nương nương, rồi giơ cao mắc lên dây. Lý Nhu Phong phân bua: “Tôi biết nói vậy sẽ làm nương nương gánh bêu danh ba đời
chồng. Nhưng nếu không thế thì họ nhất định không cho phép tôi ở bên
nương nương.”
Bão Kê nương nương lãnh đạm: “Nói thì nói thôi. Họ bỏ truy cứu chuyện
của Phùng Thời, đã xem như chúng ta may mắn rồi.” Hồi lâu sau, nàng lại
tự giễu bật cười, “Ba đời chồng, ha.”
Lý Nhu Phong phơi xong váy áo ngoài thì cầm phải một món mềm mềm nho
nhỏ, cảm nhận khác hoàn toàn các thứ y phục mình biết, chỉ có một mảnh
mỏng dính. Chàng thật chẳng đoán nổi là gì, bèn thắc mắc sờ đi sờ lại.
Bão Kê nương nương đứng bên cạnh hơi thẹn, nạt: “Làm gì cứ mần mò hoài
vậy?”
Chàng bỗng kịp hiểu ngay đấy là yếm của phụ nữ. Từ lòng bàn tay truyền
đến xúc cảm giống y tối qua trên xe ngựa, đầu ngón tay nóng ran. Rốt
cuộc chàng vẫn còn trong cái tuổi khí huyết dâng trào, lại độc thân
bao lâu, bất giác cả người hơi khô nóng.
Bão Kê nương nương xách chậu gỗ tránh sang chỗ khác, váy dài quét qua cỏ xanh mọc um tùm trong sân nhỏ, chuông đồng vẫn vang từng hồi lảnh
lót. Hết thảy đều ghi khắc vào tai chàng.
…
Lúc trở lại sảnh, Lý Nhu Phong cầm theo một bình thuốc và một bát
sứ thô. Ngón tay chàng chặn ở mép bát, từ từ rót thuốc nóng vào. Đổ đầy
một bát thì trong bình vẫn còn non nửa. Bão Kê nương nương đã lớn chừng
này, ngoại trừ lần đến nhà Phạm Bảo Nguyệt ra thì chưa từng phải uống
thuốc. Chỉ ngó nước thuốc nâu đen kia thôi đã thấy cả miệng đắng nghét.
ẽNàng nín(thở uống hết‹một bát. Lý Nhu Phong lại rótĩcho nàng bátïkhác
xem chừngỉcòn đậm đặcɪhơn. Khi chàng xoayἳngười, Bão Kê nương nương
bắtɩchéo chân gỡígiày vải, lặng lẽítháo chuông. Nàng bước³chân
trần, im ắngḽbưng bát tớiíchậu cây thạchỉlựu đặt ngoàiĺcửa. Vừa
tính đổ¹xuống, đã bị Lý Nhu Phong vươn tay}ngăn lại. g,l13.09
¸fBão Kê nươngìnương mân mêɨchiếc lọ mãiĭlâu, nhưng
cũng khôngìuống, chỉ cất vàoĩtúi vải nhỏĭbên hông. Nàng cúi‹xuống
xỏ giày, đeoĪchuông trở lại.
Lý Nhu Phong rửa bát xong thì trả về kho củi, đi vô sảnh không
nghe tiếng leng keng nữa, thì biết cuối cùng Bão Kê nương nương cũng an
tĩnh lại. Chàng cầm quyển « Âm PhùKinh » lên đọc tiếp, chợt nghe Bão Kê
nương nương hỏi: “Ngươi tìm đâu ra « Âm PhùKinh » thế?”
“Dương Đăng cho chúng ta thường trú ở đây nên đã phái người về
nhà lấy đồ đạc qua. Tôi nhớ trong phòng nương nương có cuốn này, mới dặn họ cầm theo hộ.” Lý Nhu Phong đáp rất thành thật.
“« Âm Phù Kinh » này có người bảo là về binh pháp mưu lược, có
người cho là thuật trị quốc, cũng có người coi là đạo dưỡng
sinh. Nhưng thực ra, nó còn là sách nhập môn pháp thuật Đạo môn.” Bão Kê nương nương nhìn Lý Nhu Phong, nói bằng giọng ngang ngang gần như chẳng có thanh điệu, “Ngươi không hứng thú mấy với ba mục đầu, đoán ắt
hẳn là vì tìm hiểu thuật pháp Đạo môn rồi.”
Ngón tay đang sờ chữ khắc của Lý Nhu Phong hơi trượt xuống.
Bão Kê nương nương trông thấy hết cả, cười nhạt châm biếm: “Sợ cái
gì, chẳng phải rất muốn biết ta đuổi lệ quỷ khỏi người ngươi bằng cách
nào à?Hỏi thẳng ta là được, cần gì khổ công thế.”
Lý Nhu Phong mấp máy môi, nói: “Tôi thích tự tìm hiểu hơn.”
Bão Kê nương nương đứng dậy, đi đến cạnh chàng, thuận miệng hỏi:°“Đọc tới đâu rồi?”
Nàng thấy ngón tay chàng đặt lên câu thứ tư:
— Vũ trụ trong lòng bàn tay, thân biến hóa sinh vạn thứ.
Nàng khẽ cười: “Đọc hiểu không?”
Lý Nhu Phong nghe ra giọng điệu khinh miệt của nàng, trong lòng
hơi không phục. Họ Lý Trừng Châu là dòng dõi thư hương, chàng dẫu chưa
hẳn tài học cao rộng như hai vị huynh trưởng, thế nhưng vẫn là đầy
bụng thi thư, há lại có thể để một cô nương chỉ biết xem bói châm chọc?
Chàng đáp: “Bốn câu đầu đơn giản là nói về ‘Xem xét đạo trời, làm
theo lẽ trời’, tức là quan sát quy luật của vũ trụ vạn vật, rồi căn cứ
vào quy luật đó để làm việc. Như thế, vũ trụ to lớn, nằm trong một tay,
vạn vật biến hóa, không vượt ngoài thân [2].”
Bão Kê nương nương nghe xong thì cả cười.
“Mọt sách.”
---------------
[1] Âm Phù Kinh: Cuốn sách ngắn của Đạo Lão, tương truyền do Hoàng Đế viết. Theo nhà nội đan Lưu Nhất Minh thời Thanh thì “Chỉ có hơn 300
chữ, lời của nó sâu nhiệm, ý nghĩa nó tinh vi. Nó sinh ra Hỗn Độn, phá
vỡ Hồng Mông, diễn xuất những điều bí mật của Tạo Hóa, triển khai những
điều bí ẩn của Tính Mệnh. Đó là một quyển Chân kinh, dạy Tu Đạo hay
nhất” (Bình chú của Nhân Tử Nguyễn Văn Thọ).
[2] Vũ trụ trong lòng bàn tay, thân biến hóa sinh vạn thứ: Một cách
giải thích phổ biến là con người vốn có khí ngũ hành trong thân, ngũ
hành ngụ tại tâm, mà tâm thì chia ra nhân tâm (lòng người) và đạo tâm
(lòng trời). Nếu có thể để đạo tâm dẫn dắt thì sẽ dần tiến gần đến trời. Từ đó mà điều khiển được ngũ hành, vũ trụ đều nằm trong lòng bàn tay,
vạn vật biến hóa cũng không vượt khỏi thân mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT