Khi trước, Lý Nhu Phong đã chết trong lòng huynh trưởng.
Câu nói cuối cùng để lại cho huynh trưởng là: “Đau lắm, đại ca, huynh đừng uống.”
Huynh trưởng ứa nước mắt, nói một câu cuối cùng với chàng là: “Thà làm chó thời bình, chớ làm người thời loạn.”
Thế nhưng, chàng không thể chuyển thế làm chó thời bình. Chàng thậm chí vẫn còn ở lại thời loạn này, làm người cõi âm.
Con người chung quy rồi sẽ thay đổi. Khi phải trút bỏ y phục trước
mặt Phùng Thời, chàng bỗng hiểu được ngay. Thế gian này có
rất nhiều chuyện, nhìn như rất khó, chẳng qua là vẫn chưa bị
épìđến đường cùng.
Trước nay chàng rất sợ đau. Ở lần đầu mục rữa, chàng đau đến mức ngã vật ra đất khẩn cầu gã dương bạt liệt mau giết mình đi. Khi bị đạo sĩ Pháp
Tuân dùng thuật trói quỷ, niệm chú xỏ móc rắn xuyên qua cạnh sườn,
cơn đau đã tăng hơn gấp mấy lần khi rữa xác. Chàng cắn nát đầu lưỡi
mình nuốt xuống, những tưởng ít nhất có thể ngất đi, lại phát hiện người cõi âm vốn dĩ sẽ không vì đau đớn mà bất tỉnh.
Lần này, thật đáng mừng là Dương Đăng trang bị vũ khí cực kỳ sắc bén
cho lính của mình, có thể chém sắt như chém bùn. Khoảnh khắc lưỡi đao
cắm phập lên cổ, yết hầu đứt đoạn tuôn máu ào ạt làm chàng bị sặc, nhưng cũng may là đã kịp nín thở.
Khó khăn nhất là phần xương cổ. Một tay chàng túm tóc lên cao, tay kia phải bổ thêm vài nhát nữa mới gỡ đầu xuống được.
Chàng nhớ tới câu “Quân tử tránh xa nhà bếp“. Giả như hai mươi bốn năm
qua mình chịu đến gần nhà bếp hơn chút đỉnh, có lẽ bây giờ động tác
sẽ bớt lóng ngóng, sẽ đỡ làm bản thân đau đớn phát run, chẳng ra thể
thống gì thế này.
Ở ngoài xe, hiệu úy vung roi quất hai tên lính kia.
“Khốn kiếp! Không thấy nó vẫn lành lặn à? Lấy đâu ra quỷ không đầu!”
“Ối đại nhân! Cả hai chúng con đều tận mắt chứng kiến, máu me đầm đìa luôn đấy!”
“Vớ vẩn! Chúng mày coi tao là thằng mù à!”
“Đại nhân, tên đó dị lắm chứ không phải đùa đâu. Con vừa sực nhớ, lúc
trước nó đã thối rữa toàn thân, bị đại tướng quân quăng cho chó
hoang ăn, sao tự nhiên bây giờ bình thường lại rồi?”
“Cái bọn bói toán đoán mệnh lăn lộn giang hồ này có đứa nào không thủ sẵn mấy chiêu che mắt? Mau về đội ngay, cấm ồn ào nữa!”
***
Xe ngựa chạy cấp tốc, chưa mất bao lâu đã đến phường rượu linh lục ở chợ Tây. Trước mắt là trùng trùng quân đội giới nghiêm
canh phòng. Luồng khói từ vô vàn bó đuốc bốc lên ngùn ngụt, kết
thành một tầng mây đen lơ lửng giữa không trung.
Hiệu úy giương cao trường đao, đội quân tự động dạt qua hai bên như thủy triều, nhường ra một lối đi. Lý Nhu Phong bế Bão Kê nương nương, dựa
vào tiếng ủng da của hiệu uý để bám sát phía sau.
Trong phường rượu, mấy bàn tiệc bày đầy trước đó đã được dọn sạch, ngay
giữa phòng kê một chiếc sập, Dương Đăng được cởi hết giáp trụ đang nằm
trên đó. Hắn bị ngâm trong biển rượu nên toàn thân nhiễm phải sắc
xanh của linhlục, gân guốc nổi vằn vện, trông cực dữ tợn. Hắn
thống khổ tột độ, cứ liên tục lật qua lật lại trên sập, thỉnh thoảng còn nôn ra nước đen sền sệt. Nội thị đã dùng thùng gỗ nhỏ lót mạt cưa thơm
để hứng, ấy thế mà mùi tanh nồng vẫn ngập khắp phòng.
Sau tấm rèm sa mỏng có người lớn tiếng hỏi, nghe như hơi bực: “Thứ Dương khanh nôn ra này, rốt cuộc là máu hay là bùn?”
Y quan vã mồ hôi bẩm báo: “Thưa, vừa rồi chúng thần thử bỏ đỉa
và giun lên, đỉa sợ tránh xa, giun thì rúc vào, nên cho là bùn
chứ không phải máu.”
“Dương khanh đang yên đang lành, sao tự nhiên lại nôn bùn?”
Y quan đã bắt đầu run rẩy, vội lập cập đáp: “Trong, trong biển rượu
có rất nhiều cặn rượu... Chắc, chắc là tướng quân chìm xuống, bị sặc…”
Tiêu Tử An chẳng buồn đôi co với y quan, quay qua hỏi Phạm Bảo
Nguyệt đứng bên cạnh: “Ngoài ngự y ra thì ông là người có y thuật
cao nhất, ông thấy thế nào?”
Phạm Bảo Nguyệt chắp hai tay, thận trọng trả lời: “Theo như lão
hủ thấy, Dương tướng quân là bị tà ma ám, không thể chữa bằng
thuốc thang, châm cứu được.”
Mới rồi đuổi giết thích khách, rất nhiều binh tướng tận mắt chứng kiến
cảnh Dương Đăng rơi vào biển rượu. Họ đều xác nhận là Dương Đăng bỗng
nhiên tự ngã vào đấy. Thế nhưng Dương Đăng trong vài lần tỉnh
táo đứt quãng lại nói mình bị một đôi tay đen đúa lôi đi.
Việc này quá sức kỳ quái. Với độ cao của biển rượu, Dương Đăng tuyệt
đối không thể trượt chân ngã vào. Mà biển rượu kia cũng đâu đủ lớn để
làm chết đuối một gã đàn ông to kềnh như Dương Đăng.
Tiêu Tử An không hỏi nhóm thầy thuốc nữa, chuyển sang những người trong
giới Phật – Đạo đang cúi đầu đứng một bên: “Các vị được vương cung cung
phụng bấy lâu, bình thường đều vỗ ngực tự xưng là pháp thuật cao
cường, sao đến lúc cần thì hết người này đến người khác đều mất linh
rồi?”
Mấy vị đấy vừa nãy đều đã phô bày bản lĩnh thần thông, làm một
lượt cúng bái trừ tà cho Dương Đăng. Song ngoại trừ khiến Dương Đăng nôn ra nhiều bùn đen hơn, khổ sở giãy giụa nhiều hơn thì chẳng có tác dụng
gì.
Hoàn toàn hết cách, những ai đang cúi đầu thì càng cúi sâu thêm. Lòng
người bàng hoàng, không kẻ nào dám can đảm thốt lên nửa lời.
“Một đám ăn hại!” Tiêu Tử An bực tức nổi đóa, quay phắt qua Thông Minh
tiên sinh đang đứng ở một hướng khác. Thông Minh tiên sinh tiên
phong đạo cốt, tay phất quạt lông, đầu chít khăn lụa, thời khắc thế này
mà vẫn giữ nguyên tư thái ung dung, thản nhiên tự tại. Tiêu Tử
An thấy ông cụ như thế thì cũng hơi kính sợ, bèn dằn bớt cơn giận, hạ
giọng thỉnh giáo, “Liệu tiên sinh có cao kiến gì chăng?”
Thông Minh tiên sinh thành thật phẩy phẩy quạt lông: “Sơn nhân lão
đây chỉ hiểu đôi chút tướng thuật, hoàn toàn chẳng mảy may hay biết gì
về pháp thuật Đạo gia. Nhưng vị ‘Bão Kê nương nương’ Trương Thúy Nga mà
Dương tướng quân luôn miệng nhắc tới kia, đúng là đệ tử không chính thức của phái Dương Ẩn, cũng có chút ít đạo hạnh thiên môn. Theo thiển ý của lão sơn nhân này thì chi bằng hãy để Trương Thúy Nga thử một lần.”
Nghe Thông Minh tiên sinh đề cập Trương Thúy Nga, trong đầu Tiêu Tử An bật ngay ra bốn chữ nọ: Cỏ thu một mùa.
Năm đó không mời nổi Thông Minh tiên sinh, gã chỉcó thể hạ yêu cầu
xuống, sai Phùng Thời hỏi Trương Thúy Nga một quẻ. Trương Thúy
Nga đã phán cho Tiêu Yên: Cỏ thu một mùa.
Gã lý giải bốn chữ kia là, thanh danh của Tiêu Yên có to đến mấy,
thì cũng như cỏcây sẽ có lúc úa tàn. Cuối thu năm đó gã bất
ngờ tập kích, quả nhiên đánh bại được Tiêu Yên từ nhỏ đã luôn nổi trội
hơn mình, còn đày y vào ngục sâu.
Việc đấy rất bí ẩn, chỉ có dăm ba thần tử thân tín biết được. Từ bấy
trở đi, gã ra lệnh cho Phùng Thời cấm Trương Thúy Nga đoán mệnh
giúp kẻ khác.
Chẳng ngờ, Dương Đăng này thế mà cũng quen biết con bé kia, hiển
nhiên là đã từng nhờ tính quẻ riêng cho mình. Nghĩ đến đây, Tiêu
Tử An không khỏi quăng một ánh mắt nghi kỵ xuống Dương Đăng đang nằm
trên sập.
Kẻ này nắm binh quyền trong tay, là mãnh tướng bậc nhất dưới trướng gã. Có thể nhờ cậy, nhưng cũng cần kiêng dè.
…
Khi được Lý Nhu Phong bế vào phường rượu, Trương Thúy Nga vẫn ngủ
mê man. Lý Nhu Phong bị quát bắt quỳ lạy Ngô vương ở sau rèm. Phạm Bảo
Nguyệt trông thấy hai người họ thì thầm cả kinh, song chẳng dám để lộ ra ngoài. Ánh mắt Thông Minh tiên sinh đảo qua đám người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên thân Lý Nhu Phong, quạt lông nhẹ lay, cao thâm khó
đoán.
Nội thị cất giọng the thé gọi Bão Kê nương nương, nhưng mãi không thể làm nàng tỉnh dậy.
Lý Nhu Phong vội lay lay Bão Kê nương nương, Bão Kê nương nương vẫn tiếp tục say giấc.
Từ sau,rèm truyền ra một giọng lãnh đạm: “Hắt nước đi.”
Nội thị liền sai người múc nước giếng, càng lạnh càng tốt.
Lý Nhu Phong đột ngột ngăn cản: “Xin đợi đã ”
Lần đó ở chợ quỷ, chàng từng bị Dục phu nhân sai giội nước lạnh
khắp người, biết rõ nước lấy giữa đêm sẽ buốt đến mức nào. Bão Kê nương
nương bệnh nặng chưa khỏi, e rằng khó lòng chịu nổi giày vò.
Chàng dập đầu mạnh về phía rèm, khẩn cầu: “Bẩm vương thượng, hiện
giờ đã có thể cứu Dương tướng quân, không cần đánh thức Bão Kê nương
nương. Việc này tiểu nhân cũng làm được.”
Phạm Bảo Nguyệt kinh ngạc trợn mắt, Thông Minh tiên sinh chỉ vuốt râu dài. Ngô vương hừ lạnh: “Ngươi là ai?”
Lý Nhu Phong biết, nếu mình bị đuổi khỏi dương bạt thì sẽ chẳng còn khả
năng quay lại nữa. Trong lòng bèn hạ quyết định: “Tiểu nhân là lang quân của Bão Kê nương nương.”
Tiêu Tử An cười gằn: “Phùng Thời mới chết mấy ngày mà đã gả ngay cho
kẻ khác? Ả Trương Thúy Nga này tài thật đấy. Không chừng là cấu kết với
gian phu giết chồng cũng nên.”
Lý Nhu Phong nói: “Nếu đúng như lời vương thượng, thì tiểu nhân nào dám ngang nhiên chạy đến để bị bắt…”
Sau tấm rèm sa mỏng, hàng mày của Tiêu Tử An khẽ nhướng. Gã nghĩ, kẻ này lại rất nhanh nhạy, biết ứng đối linh hoạt.
Gã Ngô vương Tiêu Tử An đây cũng là người tàn nhẫn, quyết
đoán. Phùng Thời hầu hạ gã mấy chục năm, đột nhiên chết đi, gã
cũng chẳng thèm đếm xỉa. Những kẻ biết quá nhiều bí mật của gã, chết sớm sẽ tốt hơn là sống dai.
Trước mắt, gã không rảnh truy xét cái chết của Phùng Thời, việc
Dương Đăng hai lần gặp nạn dưới nước mới khiến gã cảm thấy dị thường.
Tiêu Tử An đang do dự nên xử trí Lý Nhu Phong thế nào, Thông Minh tiên
sinh đã phất quạt lên tiếng: “Thưa vương thượng, nếu không ngại thì cứ
để hắn ta thử một lần xem sao.”
Tiêu Tử An cân nhắc giây lâu, rồi nói với Lý Nhu Phong: “Vậy hãy cho
bản vương thấy ngươi bản lĩnh đến đâu. Ngộ nhỡ không cứu được Dương
tướng quân” Ánh mắt gã lạnh lùng đảo qua hai người một nằm một quỳ bên
kia rèm.
“Bản vương sẽ lấy đầu ngươi và Trương Thúy Nga tế quỷ thần.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT