Bão Kê nương nương từ trong mộng tỉnh lại, cảm giác bên người đã hết
sạch mùi xác rữa. Bất chấp việc đầu và cổ họng bỏng rát như lửa
thiêu, nàng vẫn ráng mở mí mắt đang díu chặt, nhìn người bên cạnh.
Đối với Bão Kê nương nương, ở nhân thế này có vài chuyện đáng để vui mừng:
Thứ nhất, mở mắt phát hiện mình vẫn còn sống.
Thứ hai, bên gối thật là Lý Nhu Phong.
Thứ ba, đêm qua nàng ngủ quay mặt về phía Lý Nhu Phong, lúc này thức dậy chẳng cần tốn sức xoay đầu.
Nàng không giống Lý Nhu Phong, xuất thân từ họ Tiêu Lan Lăng, hay họ Lý
Trừng Châu. Danh môn vọng tộc như thế, trong sinh mệnh tự có cốt
cách thanh cao, hiển quý. Lý Nhu Phong hỏi nàng, sống có tâm niệm hoài
bão nào không... Nàng thì có thể tâm niệm gì, hoài bão gì. Tâm niệm hoài bão là chuyện cho người no bụng nghĩ, còn như nàng thì sống cũng chỉ
để sống thôi.
Đương nhiên có gì đó để tâm niệm vẫn tốt hơn. Có điều để tâm niệm rồi
thì người ta sẽ chịu khổ được lâu hơn. Nàng không biết đêm ấy làm sao Lý Nhu Phong nhẫn nhịn nỗi nhục do Phùng công công gây ra, có lẽ là niệm
tên Tiêu Yên. Nàng chỉ biết, trước nay nàng dẫu hận chàng tận
xương, thì mỗi khi đến thời điểm không thể không đối mặt với Phùng công
công, nàng vẫn luôn niệm tên Lý Nhu Phong.
Lý Nhu Phong mở mắt, hàng mi đen nhánh như lông vũ thỉnh thoảng lại
chớp động. Chàng đã tỉnh, nhưng xem ra chú định thi vẫn còn hiệu lực
nên chưa thể động đậy hay nói năng được.
Thần sắc chàng đã khá lên nhiều, mặt mày hồng hào, môi như thoa son.
Bão Kê nương nương nhớ rõ khi xưa chàng rất ưa cười. Là nụ cười
như dương liễu nhẹ lay, như gió xuân nồng ấm, chỉ cần vô tình khẽ lướt
qua, bao nhiêu giá lạnh đều tan biến. Hiện tại chàng đã thôi không cười
nữa.
Nàng chỉ gặp chàng không vui duy nhất một lần, sầu muộn cô độc đứng ở
bờ sông. Sau đó Tiêu Yên tới, chẳng biết nói gì với chàng, cúi đầu
chạm khẽ vào môi chàng, và chàng lại cười. Chàng cúi đầu vội lùi vài
bước, hơi hơi hốt hoảng nhìn quanh, sợ có người trông thấy, nhưng ý
cười vẫn sáng bừng trên mặt.
Bão Kê nương nương nhỏm dậy, ngắm nhìn thật kỹ Lý Nhu Phong. Nàng
biết Lý Nhu Phong không thấy được nàng. Ánh mắt chàng dời qua phía
nàng, cũng chỉ bởi nghe ra tiếng nàng ngồi lên.
Bão Kê nương nương ngừng thở, chậm thật chậm cúi người, đến
cách môi chàng chỉ còn gang tấc. Nàng nghe được từ chàng từng
nhịp thở thanh khiết, mát rượi. Dẫu rằng đã chết, hơi thở ấy vẫn luôn
thật sạch sẽ.
Nàng cứ giữ mãi tư thế đó, đến khi không nín thở được nữa mới
thôi. Nàng tung màn xuống giường, chợt phát hiện trong phòng
sáng đèn, thử nhìn ngoài cửa sổ thì trời đã tối mịt.
Bão Kê nương nương thoắt cái đã sầm mặt, nghiến răng, kéo cửa phòng lao
ra ngoài. Vừa tới hành lang thì gặp bà chủ. Bà chủ ân cần phân bua ngay: “Ôi phu nhân, ngài cả ngủ một ngày một đêm rồi đấy. Tôi cứ sợ ngài gặp
chuyện gì nên cho người gẩy cửa vào xem thử. May thấy ngài và lang
quân đều bình yên. Lại nghĩ chắc ngài cũng sắp dậy dùng bữa rồi nên để
đèn trên bàn luôn.” Bà ta khom lưng
nhận lỗi, “Ngàn vạn lần xin phu
nhân đừng trách cứ. Dạo này trong thành tra dư đảng Trừng vương
rất nghiêm... Chúng tôi chỉ là quán trọ nhỏ, mong ngài thông cảm cho…”
Bão Kê nương nương đoán chắc là có quan binh đến đây tra xét. Dù sao thì tay nải đầu giường và tiền dưới gối vẫn còn nguyên, nàng liền gật đầu,
nhân thể nhờ bà chủ đun hộ nước tắm. Nàng không muốn ăn đồ trong quán
trọ nên tranh thủ ra đường mua ít món về. Đến đầu đường, nàng chú ý ngó
qua bảng cáo thị mới dán, không thấy nhắc đến mình và Lý
Nhu Phong, trong lòng mới hơi yên tâm.
Trở lại phòng, bà chủ đã sai hai cậu người làm dùng xe đẩy nhỏ đưa thùng tắm và nước nóng tới. Ban nãy Bão Kê nương nương có hái vài bó hoa dành dành to mọc dại trên đường, giờ đem ra gắn ở cạnh giường, rải vào trong nước, khắp phòng lập tức thơm ngát hương hoa. Khi đang tắm
rửa, trong đầu Bão Kê nương nương chỉ quanh quẩn duy nhất một chuyện:
Mới rồi Lý Nhu Phong có trông thấy nàng không?
Nàng có nghĩ nát óc cũng chẳng ra kết quả. Nàng đoán, mình trong
mắt Lý Nhu Phong, nhiều nhất chỉ là một đống lửa, gần gần xa xa, nóng
nóng lạnh lạnh... Bằng không thì còn thế nào được nữa? Nàng lau khô mái
tóc, ngồi bên mép giường, hỏi: “Ngươi muốn tắm chưa? Tắm thì chớp mắt
hai lần, không tắm chớp một lần.”
Lý Nhu Phong nhắm nghiền mắt.
Bão Kê nương nương đá rầm vào chân giường, ra ngoài gọi người giúp đổi
nước, tiếp đó lột sạch Lý Nhu Phong thả vô thùng tắm, nhấn chìm từ đầu
tới chân.
Nàng thoăn thoắt đổi khăn trải giường và vỏ chăn, quần áo cũ lấm
máu không còn dùng nữa thì cho cả vào chậu than đốt đi. Xong xuôi hết
mới trở lại bên thùng tắm, vớt Lý Nhu Phong lên, thoa ít nước bồ hòn
gội đầu cho chàng. Suốt quá trình nàng chẳng nói chẳng rằng, nhưng vẫn
cẩn thận rửa sạch cả những vụn dây thừng nhiễm máu cài trong móng
tay chàng.
Lau đến ngực, nàng thấy vết thương dưới cạnh sườn chàng đều
đã lành lặn, không có lấy một vết sẹo nhỏ, vuốt ngón tay qua cảm
giác thật nhẵn mịn. Nàng ngẩng đầu, gặp Lý Nhu Phong đang mở mắt nhìn
mình đăm đăm. Vẫn là hàng mày anh tuấn, là đôi mắt trong veo, tựa núi
xanh sau mưa thoáng hiện, thanh tịnh khắp một màu như tẩy.
Bão Kê nương nương chau mày, liếc quanh ngoài cửa sổ, hạ giọng hỏi: “Ta
bảo ngươi đi tìm Thông Minh tiên sinh, sao ngươi còn đến cứu Dương Đăng? Có phải ngươi cảm thấy, Thông Minh tiên sinh đã theo Ngô vương,
chắc chắn sẽ cản trở ngươi tìm kiếm Tiêu Yên?”
Nàng nói tiếp: “Phải thì chớp mắt hai lần, không phải chớp một lần.”
Lý Nhu Phong lập tức nhắm mắt.
Bão Kê nương nương ra lệnh: “Mở mắt ra!”
Lý Nhu Phong chẳng nghe theo.
Bão Kê nương nương rút hai tay khỏi thùng nước, quát khẽ: “Không mở mắt thì đừng trách ta bỏ đi, mặc ngươi ở đấy mà rữa chết!”
Hai mắt Lý Nhu Phong càng nhắm chặt hơn.
Bão Kê nương nương cười nhạt: “Giỏi lắm Lý Nhu Phong, nay còn dám đối
nghịch với ta. Đừng tưởng rằng ngươi khiến Dương Đăng cứu ta, thà để đạo sĩ thối dùng thuật trói quỷ cũng không khai ra ta, thì ta chắc chắn
phải thay đổi cách nhìn, phải mang ơn mà dốc lòng báo đáp! Lý Nhu Phong
ngươi nằm mơ đi! Ngươi chẳng qua chỉ là cái thây ta nuôi, ta muốn cho
ngươi sống thì ngươi được sống, muốn bắt ngươi chết ngươi cũng phải
chết!”
Lý Nhu Phong như kiên quyết tới cùng, cứ không chịu mở mắt. Thậm chí
chàng còn dừng cả hít thở, trên mặt đã trắng bệch, thật sự chẳng khác gì tử thi.
Bão Kê nương nương tức điên, vung tay đứng dậy, tông cửa bỏ đi. Ra bên
ngoài hứng gió lạnh hồi lâu, lại xông vào phòng lại, sập cửa đánh rầm.
Lý Nhu Phong trong thùng tắm vẫn nhắm nghiền mắt. Bão Kê nương nương
cầm nhành hoa dành dành gõ mặt chàng: “Còn không mở mắt là ta đánh
ngươi, lột truồng quẳng ra giữa đường!”
Lý Nhu Phong mở ngay mắt nhìn về phía nàng.
Bão Kê nương nương hầm hừ: “Ngươi không nói ta cũng biết. Vẫn một câu
kia: Hãy sớm dẹp ba cái tâm tư của ngươi đi. Ta sống thoải mái, may ra
ngươi sẽ bớt thảm hơn.”
Nàng đỡ Lý Nhu Phong ra.khỏi nước, cầm tấm khăn to sạch sẽ quấn quanh
chàng, lau cho thật khô: “Ta chẳng hơi đâu tắm giúp ngươi nữa. Đợi khi
nào chú định thi giải trừ thì tự tắm đi!” Xong thì lôi chàng thả lên
giường, nghĩ tới điều gì, lại dùng nhành hoa gõ gõ bụng chàng, “Ngươi
muốn đi tiêu chưa? Muốn, hai chớp. Chưa, một chớp.”
Lần này, Lý Nhu Phong ngoan ngoãn chớp một cái.
Bão Kê nương nương nghĩ cũng phải, mấy ngày nay chàng không ăn không
uống thì có gì để tiêu. Nàng đặt bánh hấp mua bên ngoài lên mép
giường, dặn: “Chừng nào cử động được thì tự lấy mà ăn.”
Nàng dọn sơ thùng tắm, cảm thấy trên trán vẫn nóng ran. Nhưng đêm hôm
khuya khoắt không tiện ra ngoài mua thuốc, đành phải cứ vậy lên giường,
thổi đèn, nặng nề thiếp đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT