Nhóc Đinh Bảo cuộn tròn ngủ ngon lành bên đống lửa, đầu gối lên tay
nải nhỏ đựng y phục bọc kín trang sức. Tay nải to hơn nhét đầy
y phục thì chắn sau lưng để cản gió đêm rét mướt.
Lý Nhu Phong và Bão Kê nương nương ngồi đối diện nhau, không ai nói lời nào.
Bão Kê nương nương bấm đốt tay, nhíu mày lặng lẽ tính đi tính lại. Nàng
tin chắc trước đó mình không hề tính sai, tử kỳ của Phùng Thời vốn
dĩ đâu phải trong năm nay.
Chợt nhớ tới quẻ bói ở bảy năm trước, nàng xem thấy trong mệnh của Tiêu
Yên có một đại kiếp, nếu vượt qua được sẽ hưởng thọ đến tám mươi sáu
tuổi. Rõ ràng, hiển hiện là thế.
Nhưng đồng thời, mệnh số của Lý Nhu Phong lại quện thành một vùng
hỗn độn, không tử không sinh, không may không rủi, không thọ, không yểu, không họa không phúc. Tướng số cực dị, khiến nàng mụ mị thất thố.
Cho đến đêm này, rốt cuộc nàng đã thông suốt. Hết thảy nào phải bởi nàng học nghệ không tinh, đều là do lúc ấy kiến thức chưa đủ rộng.
Chính xác là nàng có thể tính cho người dương gian, song chẳng thể tính
được chuyện âm phủ. Chỉ cần có người cõi âm lẫn vào, tất cả kết quả nàng bói ra đều có khả năng thay đổi.
Đại lang quân trong nhà họ Phùng lại gáy vang lảnh lót, màn trời dường
như nháy mắt bừng lên. Rạng đông vừa hiện, sương đêm chưa tan. Vào thời
khắc âm dương tương giao này, Bão Kê nương nương lấy từ túi vải nhỏ bên
hông ra sáu đồng ngũ thù Thượng Lâm Tam Quan giống nhau như đúc, ném lên cao, tự gieo một quẻ kim tiền cho chính mình [1].
Cực xui.
Khóe miệng Bão Kê nương nương giật giật, cánh tay dừng giữa không trung, mãi lâu mới từ từ thả xuống.
Cũng là trong dự liệu.
Nàng bỏ sáu đồng ngũ thù vào túi, lại rút ra một tấm bùa giấy vàng, dùng bút chấm chu sa viết lên vài chữ rồi gấp gọn bỏ vào ống tay áo.
Nàng vỗ vỗ đùi Lý Nhu Phong: “Duỗi ra.”
Lý Nhu Phong không biết nàng cần làm gì, nhưng vẫn vâng lời duỗi
chân, tiếp sau liền cảm giác được nàng gối lên. Một đêm kinh hãi, bôn ba chẳng được chợp mắt, hiện tại giọng nàng đã đầy mỏi mệt: “Để yên cho ta ngủ, có ai tới tính sau.”
Lý Nhu Phong vừa định hỏi kế tiếp phải thế nào, đã nghe Bão Kê nương nương hung hăng nạt: “Câm mồm!”
Đầu dương bạt khá nhỏ, còn rất nhẹ, có gối lên đùi bao lâu cũng
không làm chàng mỏi được. Hơn cả là trên thân dương bạt có
một loại nhiệt lượng ấm áp, thuần khiết và khô ráo, dường như có thể
tinh lọc hết thảy trong chàng.
Trước đó, đến chính chàng cũng cảm thấy ghê tởm bản thân. Lời huynh
trưởng nói “Người nhà họ Lý chúng ta đời đời hiển quý, dẫu có
chết, cũng phải chết cho cao nhã, thanh sạch“, đặt vào thân
chàng lại như một trò đùa tai ác. Chàng chưa từng nghĩ có ngày bản thân
sẽ làm những chuyện kia.
Chàng tự thuyết phục mình là đáng giá. Thái bình thịnh thế chỉ có Tiêu
Yên tạo được, cho dù chàng phải hóa thành bùn nhơ để người đời giẫm đạp
thì cũng xá gì. Khi hai chân bước lên đống hoang tàn của gia tộc, khi
bên mũi ngập mùi khói cay, tro tàn, chàng liền tin chắc điều này.
Song, hạ quyết tâm là một chuyện, thật sự đối mặt lại là
chuyện khác. Khi câu nói “Tiêu Yên ở thành” của Phùng Thời đột ngột im
bặt, bất kể có làm thế nào cũng không cạy được thêm nửa chữ, thì
chàng vẫn ngập tràn tuyệt vọng. Dẫu đã nỗ lực hết thảy, gãy vụn hết
thảy, cuối cùng vẫn chỉ đổi lấy bốn chữ dở dang.
Nước lạnh buốt giá, dù có làm thế nào cũng không tẩy sạch xiết bao
dơ bẩn và máu tanh nhớp nhúa trên người chàng. Chàng sợ hãi, kinh tởm,
căm ghét mà từ bỏ. Chàng đồ rằng dương bạt sẽ không quay lại, nàng có lý do gì để quay lại chui vào lồng giam chứ? Ngoài những lời nhục mạ và
chuỗi ngày tra tấn vô chừng mực từ Phùng Thời, cho đến chết, nàng
còn nhận được gì nữa đâu? Chàng đã giết Phùng Thời, một người cõi âm
mù lòa như chàng làm sao thoát khỏi tay lính cấm vệ.
Lý Nhu Phong bất giác sờ lên cổ mình, lại dời xuống ngực, tất cả đều
nguyên vẹn không thương tổn. Tưởng chừng năm ngón tay mọc ra móng dài
dị dạng đấy chưa từng đâm thủng chỗ hiểm yếu trên chính thân chàng, khi
đã cam chịu buông xuôi.
Hiện tại thì ngay cả móng tay cũng đã chỉn chu, gọn gàng.
Dương bạt biết rõ mọi chuyện phát sinh trên người chàng, nhưng
nàng chẳng nhắc đến dù chỉ một chữ. Cứ như thật sự chưa từng xảy ra điều gì.
Rốt cuộc, vì sao nàng còn trở về?
Chàng càng lúc càng không hiểu nổi dương bạt.
Thế lửa nhỏ dần, rồi từ từ tắt ngúm. Chàng cảm nhận được mặt trời đang
lên, ánh dương ấm áp lan qua đầu vai trái chàng, rơi xuống đỉnh đầu
chàng, sau trượt đến tai phải.
Bão Kê nương nương ngủ liền một mạch, nhịp thở sâu và dài. Chàng tự hỏi phải chăng tất cả phụ nữ khi ngủ đều an tĩnh như vậy.
Nhóc Đinh Bảo rón rén tới ngồi bên cạnh, đưa cho chàng một cái màn thầu. Chàng chỉ ăn chút ít để dằn xuống cơn cồn ruột.
Nhóc Đinh Bảo rủ rỉ: “Tam lang ca ca, tụi mình làm quen đi. Đệ là Đinh Bảo, năm nay sáu tuổi.”
Lý Nhu Phong quay đầu qua hướng phát ra âm thanh: “Nhóc gọi ta?”
Nhóc Đinh Bảo gật đầu: “Đúng rồi.”
Lý Nhu Phong hỏi: “Sao lại gọi ta là Tam lang ca ca? Nhóc biết ta đứng thứ ba trong nhà à?”
Nhóc Đinh Bảo lắc đầu: “Đâu có.” Cậu bé chỉ về phía dương bạt đang gối,
trên đùi chàng, dán sát tai chàng thì thào, “Nương nương
có Đại lang, Nhị lang, giờ Đại lang và Nhị lang đều không còn, chẳng
phải huynh chính là Tam lang của ngài ấy sao?”
Lý Nhu Phong kinh hoảng: “Ta đâu phải Tam lang của nương nương.”
Nhóc Đinh Bảo hoang mang gãi đầu: “Ủa vậy sao nương nương lại ngủ trên đùi huynh? Không phải nam nữ thụ thụ bất thân à?”
Lý Nhu Phong đáp: “Ta là…” Chàng gian nan tìm từ, “Nô bộc thôi.”
“A! vậy ư?” Nhóc Đinh Bảo vẫn hoang mang lắm, cậu hỏi, “Thế nhưng nương
nương bảo đệ phải chăm huynh đó. Còn nói huynh không hiểu chuyện bằng
đệ, cũng chả giỏi bằng đệ.”
Lý Nhu Phong á khẩu chẳng trả lời được: “Ta???…”
Cả hai đang rủ rỉ rù rì, bỗng nghe tiếng phá cổng bên ngoài ngôi phù đồ: “Mau vào lục soát! Xem Trương Thúy Nga có trốn trong đó không!”
Lý Nhu Phong cuống quýt lay tỉnh Bão Kê nương nương: “Có
người tới!”
Bão Kê nương nương xoa mắt cho tỉnh táo hơn. Ngoài kia lại vang vào
tiếng cổng gãy. Bão Kê nương nương cấp tốc chụp lấy hai tay nải
dưới đất, bật dậy đẩy Lý Nhu Phong và nhóc Đinh Bảo qua một
bên Phật tháp đổ nát, hối: “Trốn mau!”
Nàng chờ họ vào hẳn trong Phật tháp đổ thì nhét hai tay nải cho
Lý Nhu Phong. Đoạn rút lá bùa vàng đã gấp gọn từ tay áo ra ấn vào lòng
bàn tay nhóc Đinh Bảo. Bão Kê nương nương dặn: “Nếu giờ này ngày mai
ta vẫn chưa về thì nhóc hãy dẫn vị ca ca đây đi tìm Thông Minh tiên
sinh, cứ giao ra phong thư này thì ông cụ sẽ giúp hai người.”
Nàng lại nhìn Lý Nhu Phong, bình thản nói: “Lý Nhu Phong,
ngươi chẳng việc gì phải lo lắng. Chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đợi tại
Phật tháp này, trong vòng một ngày sẽ không bị rữa nát. Sau một ngày đó
thì Thông Minh tiên sinhsẽ giúp ngươi tìm dương bạt mới.”
Dặn xong, nàng vẫn chưa yên lòng, lại kéo nhóc Đinh Bảo qua:
“Nhóc nhất định phải dán mắt vào người này, không cho phép rời
khỏi Phật tháp. Nếu hắn nhất quyết rời đi thì hãy bảo: ‘Huynh muốn ra
ngoài chịu chết, vậy để đệ theo chết với huynh!’ Rõ chưa?”
Dứt lời, nàng liền sải bước ra cổng.
Mới rồi nàng nói cực nhanh, Lý Nhu Phong ngẫm kỹ xem câu “Sau một
ngày đó thì Thông Minh tiên sinh sẽ giúpngươi tìm dương bạt mới” hàm
ý gì? Hay là nàng đi chuyến này, đã biết chưa chắc có thể sống sót trở
về?
Lòng Lý Nhu Phong bỗng thắt lại, như bị một bàn tay sắt siết chặt. Chàng ném tay nải xuống, toan chạy ra ngoài Phật tháp, gọi: “Nương nương!”
Quáng quàng đâm đầu vào đống gạch vỡ, làm cát đá rơi rào rào.
Nhóc Đinh Bảo hết sức tôn thờ lời của Bão Kê nương nương, nên nhào ngay
tới ôm chặt chân Lý Nhu Phong, học đúng giọng điệu của Bão Kê nương
nương lặp từng chữ: “Huynh muốn ra ngoài chịu chết, vậy để đệ theo
chết với huynh!”
Bên ngoài truyền đến tiếng binh lính quát tháo, nghe như số lượng không
ít. Gã đứng đầu nói: “Bắt ngay Trương Thúy Nga, áp giải về nha nội thẩm
vấn!”
Lý Nhu Phong vẫn muốn dựa vào âm thanh đuổi theo, nhưng nhóc Đinh Bảo
cứ ôm ghì lấy, cả người đu trên thân chàng: “Nương nương bảo không cho
huynh ra khỏi Phật tháp!”
Lý Nhu Phong thở hắt ra, bất lực tựa vào mảng tường vỡ loang lỗ
bụi đất. Hai tay chàng bưng kín mắt, nghẹn ngào khẽ gào khan. Có đôi
khi chàng cảm thấy, mù lòa thì đã sao, trên đời này có quá nhiều thứ
chàng không muốn nhìn tận mắt. Nhưng vào lúc này, chàng vẫn thống hận
mình sao vô dụng.
…
Nhóc Đinh Bảo rốt cuộc là trẻ con, tin tưởng tuyệt đối vào Bão Kê nương
nương, trong đầu cũng chẳng chứa bao nhiêu sầu khổ. Bão Kê nương nương
bảo chờ nàng một ngày, cậu bé liền yên tâm chờ một ngày. Có lương khô ăn no, có y phục mặc ấm, đêm vừa buông là cậu đã ngủ ngon lành trước trang thờ đá to bằng cả bức tường trong Phật tháp.
Lý Nhu Phong cũng ngồi dựa vào tượng Phật đá bên tường. Chàng chậm rãi vuốt dọc ngón tay mình, trong lòng dấy lên nghi hoặc.
Ngón tay vẫn nguyên vẹn không thương tổn.
Dương bạt cách xa chàng đã nửa ngày, mà lại còn là buổi sáng. Với kinh
nghiệm trước kia của chàng thì vào ban ngày, chỉ cần cách dương bạt nửa
buổi, chàng đã cảm nhận được tay chân bắt đầu xuất hiện đốm xác, móng
tay từ từ bong tróc, da thịt dần thối rữa. Vậy mà lần này, trên
người chàng lại không có phản ứng gì.
Vì sao nhỉ?
Lá cây xao động, sương lạnh ngấm thân. Lý Nhu Phong nhìn tro cốt từ sân
giữa ngôi phù đồ bị thổi tung bay, lãng đãng chao nghiêng lấp
lánh khắp trời. Mặt đất hiện dần lớp lớp cỏ cây, trang nghiêm thù
thắng, khiến nhân gian ô trọc bỗng hóa thành Tịnh thổ lưu lyḷ[2].
Trong ngôi phù đồ có khá nhiều quỷ hồn, si mị võng lượng lẻ bóng phiêu
linh [3]. Tro cốt của Phùng Thời đã dẫn tới vài hồn phách quen
biết lão. Lý Nhu Phong nghe họ khe khẽ bàn luận.
“…Chúng chẳng tha cho nương tử của Phùng công công đâu.”
“Bão Kê nương nương đã biết quá nhiều, Phùng công công mà chết thì chúng sẽ không để Bão Kê nương nương sống tiếp…”
Lý Nhu Phong chợt giãy thoát khỏi Phật quang mong manh đang bao phủ.
------------
[1] Đồng ngũ thù Thượng Lâm Tam Quan: Đồng tiền phổ biến ở triều Hán. (Thượng Lâm Tam Quan: Tên quan viên quản lý việc đúc tiền. Thù: Đơn vị
đo trọng lượng thời cổ. Đồng ngũ thù là đồng kim loại được sử dụng lâu
nhất trong lịch sử tiền tệ Trung Quốc, hình dạng ngoài tròn trong vuông, tượng trưng cho thiên địa càn khôn.)
Bói kim tiền: Phép bói gieo 6 đồng tiền. Khi gieo dùng 6 đồng tiền bỏ vào mai rùa hay ống trúc, một tay cầm một tay úp kín, xóc rồi đổ ra
theo thứ tự, 3 đồng ra trước là ngoài, 3 đồng ra sau là trong, mặt ngửa
là dương, mặt sấp là âm, từ đó được 1 trong 64 quẻ.
[2] Thù thắng: Khái niệm trong đạo Phật, là điều vượt trội, đặc biệt, siêu việt hiếm hoi.
Tịnh thổ hay Tịnh độ: Khái niệm trong đạo Phật, là cảnh sạch sẽ, thanh tịnh
bên ngoài, là nơi trú xứ ở ngoài thân, tâm của chư Phật.
[3] Si mị võng lượng: Cách gọi chung quỷ thần, yêu quái trong kinh
sách. Có sách để si và mị là thần trong núi và trong nhà, võng lượng là
yêu quái trong gỗ đá; có sách để si và võng lượng là thần núi và thần
nước, mị là quái vật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT