Chỉ cần
ký khế ước bán mình này, đại ca có thể đường đường chính chính làm người ta chính
phu, còn được Trấn quốc vương phi làm chỗ dựa cho hắn ? Thiên hạ có chuyện
tốt như vậy sao ? Phương Nghi Vân quả thực không tin vào lỗ tai của mình.
« Nghi
Vân, mau nhìn xem, đây là chuyện tốt a, ngươi nhất định phải ký ! » Tần
phụ thân có vẻ đặc biệt tích cực giựt dây nàng
Cầm
lấy khế ước, Phương Nghi Vấn nhìn cẩn thận mặt trên toàn bộ nội dung sau, thầm
nghĩ trong lòng : Này đối người khác nhất định là vũ nhục, nhưng đối với
ta thật đúng không phải chuyện xấu.
Khế
ước là một phần hiệp định hôn ước
Nhà gái : Để trống
Nhà
trai : Trấn quốc vương phi trưởng tử Thiên Đan Phong
…Ngày
nào đó…tháng nào đó…năm nào đó…….
Nội
dung :
Một: nhà trai gả
cho nhà gái làm chính phu, vương phi tặng nhà gái kinh thành nhà cao cửa rộng,
tôi tớ nhiều người, vợ chồng sau khi thành hôn phải ở tại kinh thành
Hai: nhà gái phải đối
xử tử tế với nhà trai, không có lí do gì để từ chối việc động phòng với nhà
trai, tân hôn tháng đầu tiên mỗi ngày phải động phòng, về sau thì bảy ngày một
lần.
Tam: nhà gái trước
mười tám tuổi không được cùng khác nam tử có mờ ám quan hệ
Bốn: nhà gái mang
thai lần đầu phải cam đoan là của nhà trai, trừ phi nhà gái có chứng cứ chính
xác chứng minh nhà trai vô sinh thì có thể của người khác.
Năm: nhà gái không
được cưới sườn phu, thấp hơn phu thị phải từ nhà trai chỉ định, sau khi sinh ra
nữ nhi có thể nhận thức nhà trai làm phụ thân, không được che dấu dưới bất cứ
hình thức nào, vi phạm sẽ chết.
…
Thiên
Đan Phong ? Trấn quốc vương phi thương yêu nhi tử, lợi dung quyền thế đem
tình yêu thương của mẹ phát huy đến cực điểm, cư nhiên không để ý mặt mũi lập
xuống hiệp định hôn ước cho nhi tử
Phương
Nghi Vân cầm lấy bút, chấm chút mực đã được pha sẵn, chuẩn bị điền tên mình
cùng ngày tháng năm sinh.
« Đợi
đã » Trấn quốc vương phi đầy mặt hàn sương, lớn tiếng hỏi :
« Ngươi có biết Thiên Đan Phong là ai sao ? »
Phương
Nghi Vân đáp ứng quá nhanh, không phải ham phú quý thì chính là không biết chuyện,
nàng không thể hại con
« Tiểu
dân biết ».Phương Nghi Vân trấn tĩnh gật đầu. « Trấn quốc vương phi
trưởng tử thuở nhỏ rất được cửu thiên tuề sủng ái, tuỳ ý xuất nhập quân doanh,
có được một thân võ nghê. Hắn tinh thông binh pháp, mười lăm tuổi bắt đầu cùng
mẫu thân xuất chinh, tự mình lập nên kỳ công. Mưới chín tuổi, cũng chính là năm
trước ba tháng, hắn vô tình bị người ám hại, rơi vào tay địch quốc, nhận hết vũ
nhục sau chạy thoát. Tháng tư, hắn dẫn quân huyết tẩy địa phương hắn chịu nhục,
đem năm ngàn hàng binh tươi sống đốt cháy. Năm nay tháng hai, hắn cùng cửu
thiên tuế phối hợp, hai mặt tấn công, diệt Lê Hồng Quốc, vì ta quốc gia lập xuống
hiển hách chiến công »
« Không
sai, ngươi cũng biết rất rõ, vậy ngươi có biết hay không cái gì nhận hết vũ nhục ?
Là mười mấy cái dơ bẩn xấu xú nữ binh cưỡng dân con ta ! Con ta thất thân
lại huỷ dung. Nếu không phải vì rửa nhục, nếu không phải vì bổn vương phi đau
khổ cầu xin, hắn sớm đã không còn ở nhân thế ». Trấn quốc vương phi bản
tay đặt trên bàn nắm chặt, ngón tay báu vào da thịt đau đớn.
Trừng
mắt Phương Nghi Vân, nàng lớn tiếng hỏi : « Như vậy nam nhân ngươi
cũng nguyện ý cưới, như vậy điều kiện ngươi cũng đáp ứng ! »
Không
cưới, ta giết ngươi ! Phương Nghi Vân, không cần cho ta hy vọng rồi làm ta
tuyệt vọng
« Nghi
Vân là người trọng tâm không đặt nặng thân » Phương Nghi Vân bình tĩnh giải
thích, tuyệt không giống chưa cập kê cô gái ( kiếp trước nàng đã hơn mười tám,
kiếp này mười ba, kỳ thực nàng đã không còn nhỏ )
« Cửu
thiên tuế, hiệp định hôn ước đều định ra rồi, tất nhiên đã tra qua Nghi Vân thân
thế cùng cách làm người. Nghi Vân chưa gặp qua thế tử tướng quân, không biết có
thể hay không yêu hắn, nhưng Nghi Vân cam đoan, cho dù tương lai không yêu hắn
cũng nhất định tuân thủ kế ước, thực hiện thê chủ chức trách, tận lực che chở hắn,
tựa như che chở đại ca ta giống nhau »
Như
vậy cũng đủ, nội dung hiệp định đã vượt qua nữ nhân cực sủng ái nam nhân, một
người nam nhân nếu có thể được như thế sủng ai, hắn liền cả đời không uổng phí…
Trấn
quốc vương phi hoà nhã nói : « Nghi Vân, con ta tuy rằng thất thân,
nhưng…Dung mạo khôi phục cũng không tệ, ít nhất sẽ không để ngươi chán ghét. Bổn
vương phi tính cầu ngươi, đối con ta tốt chút, hắn vì Phượng Tường quốc đã mất
đi rất nhiều »
Nàng
vốn định nói nhi tử của ngài văn võ song toàn, tài hoa hơn người, nhưng nghĩ lại,
nam tử không tài đó là đức, ưu điểm ấy căn bản không thể lấy ra để bàn luận
« Vâng,
cửu thiên tuế, Nghi Vân nhất định thương tiếc hắn » Thiên Đan Phong ở Phường
Tường quốc nhưng là rất có tiếng, văn võ song toàn, thống soái ba quân, chắc hẳn
là một nam nhi oai hùng đi ? Nàng kính trọng hắn đã lâu
Phương
Nghi Vân không thích nhu nhược nam tử, bởi vì nàng có tiêu chuẩn thẩm mỹ của kiếp
trước xem người.
Cầm
lấy bút, nàng thận trọng ở một phần hôn thư điền chính mình ngày tháng năm sinh
Sau
đó, Tần phụ thân cùng trưởng thị vệ mặt lạnh bên người vương phi ở phần nhân chứng
của hôn thử ký tên của họ.
Thế
là Phương Nghi Vân cùng Thiên Đan Phong, hai người chưa từng gặp nhau đã là vợ
chồng trên danh nghĩa pháp luật của Phượng Tường Quốc
Thị
vệ đưa một sắp ngân phiếu cho Tần phụ thân, hắn không đếm mà để ở một bên, lấy
ra trong lòng khế ước bán mình sớm đã chuẩn bị, hai tay đưa cho vương
phi : « Cửu thiên tuế, đây là Lãnh Hoa công tử khế ước bán mình, mời
xác nhận »
« Ân »
Trấn quốc vương phi phượng mi đảo qua, tuỳ tiện để cho thị vệ thu hồi.
« Nghi Vân, đây là con ta đồ cưới, chờ các ngươi thành thân sau tự nhiên
thuộc về ngươi »
Rất
cẩn thận đâu, Phương Nghi Vân cười khổ, hiệp định đều ký, nàng còn có thể phản
kháng sao ? Phượng Tường Quốc ai dám lừa gạt Trấn quốc vương phi cửu thiên
tuế ?
« Nghi
Vân, ngươi cùng ngươi huynh trưởng theo bổn vương phi đi kinh thành đi, hôn lễ
hết thảy đều có ta Trấn quốc vương phủ xử lý, ngươi chỉ cần làm tân nương là được »
Trấn quốc vương phi căn bản không gặp Phương Nghi Vân cha mẹ, thông gia của
nàng.
Căn
cứ thuộc hạ điều tra, Phương Nghi Vân bảy tuổi rời nhà, từ nay về sau cứ hễ lễ
tết về nhà đều bị mắng chửi
Thiên
tường thành cách kinh thành Vĩnh An có vài dặm xa, lấy cổ nhân lộ trình muốn mười
ngày nữa tháng. Phương Nghi Vân lần này đi kinh thành ở rể, về sau về nhà thăm
người thân đều khó.
Đại
ca Nghi Dung từ khi bị bán sau, cha mẹ cũng không có tới xem hắn, nàng muốn cho
hắn về nhà nhìn các phụ thân , mẫu thân của nàng lãnh tình, không xem cũng vậy.
Nàng
nói lên tâm nguyện, Trấn quốc vương phi vuốt cằm, mệnh lệnh trưởng thị vệ Điền
Phương mang hai gã tị vệ « hộ tống » Phương Nghi Vân huynh muội về
quê thăm người thân. Nàng sẽ không đợi, sẽ đi trước về vương phủ đặt mua đồ cưới
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT