Phương Nghi Vân ở nơi an toàn nhất trong quân đội, nhìn đội quân uy vũ hùng tráng dài không thấy đầu cũng không thấy đuôi, chậm rãi đi.

Nàng thật không rõ, Trấn Quốc Vương Phi vì sao muốn phát động chiến tranh? Nam Hoa không phải rất an phận nghe lời sao, nàng vì sao muốn xâm chiếm nó? Hay đây là tham vọng trời sinh của người thống trị ? Cho dù đã làm cho quốc gia mình phồn vinh nhưng vẫn muốn mở rộng lãnh thổ?

Phương Nghi Vân rầu rĩ không vui, ngồi ở trên xe ngựa lắc lư.

Ra chiến trường cũng có nghĩa là phải đối mặt với bị thương và tử vong, chảy máu cùng rơi lệ. Nàng lo lắng Đan Phong, rất sợ hắn sẽ gặp chuyện.

Kiếp trước, nàng sinh ở một quốc gia hoà bình, thậm chí ngay cả bạo lực cũng chưa từng gặp ( trừ bỏ trên phim ảnh ). Cho nên bây giờ nàng không muốn phải trải qua chiến tranh đẫm máu, thà làm chó ở một quốc gia an bình còn hơn là làm người ở loạn thế là nguyện vọng của rất nhiều người đó.

Bất quá, nàng là không có cơ hội tham gia, trong gia đình có một cái bà bà ham mê mở rộng lãnh thổ, cùng một cái khát vọng lập công trên chiến trường trượng phu, cho dù nàng muốn tham gia cũng không được.

Đã muốn chiến đấu thì phải toàn lực bảo vệ lợi ích toàn cục của bên mình. Nhất định không thể thua, thua trở về sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Phương Nghi Vân suy nghĩ cặn kẽ, liền ở trong Phi Phượng quân doanh kể chuyện, kể ra hết toàn bộ thủ đoạn chiến tranh mà nàng biết được. Đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng được Phi Phượng quân tán thành , bởi vì chủ ý của nàng giúp cho thực lực chiến đấu của họ tăng lên một bậc.

A, quân kỷ nghiệm minh là không sai. Nhưng mọi người hành quân trên chiến trường không phải là rất buồn sao? khi hằng ngày chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí vang trời, binh khí va chạm nhau, rồi lại im lặng hành quân.

Hát một khúc đi, như vậy mới có khí thế chứ. Nhưng mà phải hát bài gì thì mới có thể phù hợp với hoàn cảnh hiện tại đây? Phương Nghi Vân suy nghĩ một chút, rất nhanh sữa lại ca từ của một bài hát, bắt đầu dạy Lâm Hoa, Triệu Vân, Kiếm Phương, Kiếm Hoa. Các nàng hát càng lúc càng hăng, dần dần binh lính cũng hát theo.

Không đến hai ngày, bài hát "Tinh trung đền nợ nước" truyền khắp Phi Phượng đại quân. Lưu tướng quân, Gì tướng quân gật đầu tán thưởng, màng nàng theo quả thật không sai, trong đầu của nàng luôn có thể nghĩ ra những chuyện phấn khích a.

Một bài hát thôi, cư nhiên có thể mang đến thật lớn cổ vũ sĩ khí quân đội.

Một tháng sau, Phi Phượng đại quân lấy khí thế nhanh nhất công chiếm hai toàn biên phòng trọng điểm của Nam Hoa.

Phương Nghi Vân im lặng không nói gì, các ngươi đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta được không?

Một bài hát thôi, ta cũng chưa làm cái gì có được không? Ta chỉ muốn cổ vũ sĩ khí quân đội, chứ không phải khích tướng các ngươi hăng máu đi xâm chiếm quốc gia của người khác, đem mạng của mình đi mở rộng lãnh thổ.

Nam Hoa hoảng sợ, nó hàng năm tiến cống đầy đủ, vì sao Phượng Tường còn muốn xâm chiếm? Là không vừa ý cống phẩm sao? Nam Hoa một mặt chống cự, một mặt gom góp tài vật, để sứ giả mang đi Phượng Tường cầu hoà.

Phượng Tường nhận lấy tài vật, đem sứ giả đuổi đi, dã tâm xâm lược thể hiện rõ rệt.

Trên chiến trường, Thiên Đan Phong ung dung chỉ huy tác chiến, ba tháng chiếm xuống mười thành trì. Nguyên soái Trấn Quốc Vương phí ở triều đính vui mừng, những người từng phản đối Thiên Đan Phong nắm giữ ấn soái á khẩu.

Này nam nhân, so với đa số nữ nhân còn muốn hùng tàn, đáng tiếc nhưng cũng may mắn hắn là nam tử, không có khả năng kế thừa vương phi vị trí. Bằng không,...mọi người cảm thán,....

Chiến tranh là chính trị có đổ máu, chính trị là không đổ máu chiến tranh.

Trường Hưng, một cường đại đế quốc. Cho dù hiện này đang suy bại dần, nhưng uy phong của nó vẫn còn tồn tại.

Trải qua vài lần đánh chiếm, Nam Hoa liên minh với Trường Hưng, Trường Hưng xuất binh trợ giúp, biến Nam Hoa thành cường quốc có thể so sanh Phượng Tường. Từ đây, chiến tranh bắt đầu có thắng bại.

Bảy tháng sau, tức năm thứ hai tháng ba, Phượng Tường xuất chinh sau mườ tháng, Phi Phượng đại doanh đến đây hai vị trung niên phụ nhân, cầu kiến Thê chủ Phương Nghi Vân của chủ soái Phi Phượng Bình Nam Đại tướng quân

"Gặp ta sao?" Phía sau doanh trướng, Phương Nghi Vân đặt bút xuống, không hiểu ngẩng đầu hỏi Kiếm Phương, Kiếm hoa.

" Đúng vậy, phu nhân. Các nàng là sử giả của Cẩm Hoa thành chủ Tề Giai Ngọc, các nàng muốn gặp phu nhân, cũng chưa nói cái gì.

Phương Nghi Vân tuy rằng đi theo đại quân tấn công, nhưng luôn đem chính mình là người xem, yên lặng ghi chép quá trình chiến tranh, cũng không can thiệp Đan Phong chính sách.

Nàng tuy rằng là thê chủ của Phi Phượng chủ soái Bình Nam Đại Tướng Quân, nhưng việc chiến tranh tìm nàng cũng vô dụng.

"Kiếm Phương, các ngươi biết Tề Giai Ngọc cụ thể tình huống sao?"

Kiếm Phương vuốt cằm nói: "Căn cứ theo thám tử Phong Lâu Nguyệt hồi báo, Cẩm Hoa Thành là Nam Hoa lớn nhất thành thị, thương mậu cực kỳ phồn hoa. Nghe nói trong thành có liên minh tổng đàn thương hội, sáu phần thuế của Nam Hoa đều trưng thu từ Cẩm Hoa. Tề Giai Ngọc là trưởng nữ của Cẩm Hoa thành chủ, năm nay mười chín tuổi, chưa cưới chính phu, mấy tháng trước vừa mới kế thừa gia mẫu trở thành tân thành chủ."

Thính Phong Lâu, chính là tổ chức tình báo do Tần phụ thân ở Di Hồng Viện lãnh đạo, chuyên vì Trấn Quốc Vương Phi thu thập tin tức khắp nơi.

Cẩm Hoa thành? Là thành trì Đan Phong hiện tại muốn chiếm nhất, nếu mạnh mẽ công phá sẽ huỷ đi giao thương của thành thị, không đánh thì lại tiếc khối thịt béo. Vậy thì để nàng đi gặp sứ giả của thành chủ xem đi.

Phượng Tường thì khí thế mạnh mẽ, Trường Hưng thì uy áp lâu nay, thương nhân thì chú trọng lợi nhuận, nói không chừng có thể không phải đánh mà vẫn chiếm được Cẩm Hoa thành. Chiến tranh đã giết chết rất nhiều người, có binh lính Phượng Tường, binh lính Trường Hưng, binh lính Nam Hoa, còn có vô tội dân chúng Nam Hoa.

Phương Nghi Vân đứng lên, cười nói: "Đi thôi, ta đi gặp các nàng."

Gần đến Phi Phượng trong doanh trướng, Thiên Đan Phong thấy nàng từ xa liền vội vàng ra đón.

Hơn nữa năm làm chủ soái, trên người hắn lại thêm nghiêm cẩn cùng uy nghi, nhưng đối mặt thê chủ, hắn vẫn đối với thê chủ tôn kính cùng nghe lời.

"Đan Phong, các nàng là người muốn gặp ta sao?" trong trướng chỉ có Thiên Đan Phong cùng hai vị trung niên phụ nhân.

"Nghi Vân, vị này là Mợ của Cẩm Hoa thành chủ Lâm phu nhân, vị kia là phó hội trưởng liên minh Nam Hoa Ôn phu nhân. Hai vị phu nhân, đây là bản tướng quân thê chủ Phương Nghi Vân." Thiên Đan Phong ôn hoà giới thiệu lẫn nhau.

"Phương phu nhân mạnh khoẻ"

"Lâm phu nhân, Ôn phu nhân mạnh khoẻ"

Hàn huyên vài câu, Phương Nghi Vân nói thẳng chủ đề: "Xin hỏi hai vị phu nhân tìm ta có việc gì không? Ta là văn nhân, cũng không can thiệp vào chuyện của Đan Phong."

"Phương phu nhân, chúng ta là vì Thành chủ Tề tiểu thư uỷ thác, hướng ca ca phu nhân Phương công tử cầu thân.

Xưng hô là tiểu thư, có nghĩa là chưa cưới qua phu lang, lấy Thiên Đan Phong hiện lại thế lực, Phiên Nghi Dung gả cho nàng nhất định là chính phu.

Chính trị đám hỏi? Cẩm Hoa thành sau khi suy nghĩ kỹ liền muốn vứt bỏ Nam Hoa triều đình muốn liên kết với Phượng Tường?

Bất qua đối tượng tính kế sai lầm rồi, đại ca của nàng thân phận chỉ là bình dân thấp kém.

Phương Nghi Vân uyển chuyển cự tuyệt , nàng không muốn đại ca của chính mính thành vật hy sinh của chính trị.

Lâm phu nhân tính tình có chút nóng nảy, nghe thế liền vội vàng nói: "Phương phu nhân, chúng ta cũng không dám giấu nữa, kỳ thật ta cũng không đồng ý Giai Ngọc nhà ta cưới đại ca ngươi, tuy rằng hắn thanh danh lan xa. Nhưng là nàng đã mang thai, con là của Phương công tử. Chúng ta không thể không đồng ý."

Mang thai con của đại ca?

Phương Nghi Vân kiên trì nói là các nàng sai rồi. Một người ở Phượng Tường đô thành, một người ở Nam Hoa thành, bọn họ khi nào phát sinh gian tình? A, không đúng, là khi nào phát sinh cảm tình? Đại ca vẫn hay gửi thư cho mình chưa bao giờ nhắc đến.

"Phương phu nhân, mời ngươi nhìn xem này." Ôn phu nhân từ trong lòng lấy ra một cái tiểu hộp gấm, hai tay đưa cho Phương Nghi Vân.

Kiếm Hoa nhanh chóng ngăn đón, tiếp nhận hộp gấm, cẩn thận mở ra hướng Phương Nghi Vân nhìn.

"Đây là ta ngọc bội ta mua cho đại ca". Phương Nghi Vân kinh hô, lấy ngọc bội cẩn thận kiểm tra.

Khi nàng đưa cho đại ca ngọc bội được thưởng ở ngự hoa viên, nhìn thấy huynh ấy ánh mắt hâm mô cùng cảm động, nàng mới phát hiện, thì ra nàng chưa từng tặng đại ca lễ vật quý trọng nào , thế là nàng liền chạy đến tiền trang lớn nhất kinh thành, mua một cực phẩm ngọc bội trơn bóng tặng cho huynh ấy. Đại ca nàng rất thích, luôn mang theo bên người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play