N P?

Bạch Duy Minh như thể không nghe rõ, hỏi lại: “Cái gì?”

“Thì… thì vấn đề N P gì ấy…” Dung Quân Tiện cũng nhíu mày lại, khổ sở suy nghĩ, “Gì mà vấn đề N P hoàn toàn ấy…”

Sắc mặt Bạch Duy Minh dường như thoáng ấm lại, “À, là Noerministic Polynomial plete problem hả?”

“Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì,” Dung Quân Tiện thẳng thắn nói, “Cho nên tôi cảm thấy anh nói đúng.”

Bởi vì N P hội trưởng Tuyên nói = một đoạn lời nói Dung Quân Tiện nghe không hiểu.

Mà N P Bạch Duy Minh nói = một đoạn lời nói Dung Quân Tiện nghe không hiểu.

Cho nên, N P hội trưởng Tuyên nói = N P Bạch Duy Minh nói.

Dung Quân Tiện cảm thấy logic này của mình vẫn được.

Nhưng Dung Quân Tiện cảm thấy tư duy của hội trưởng Tuyên và Bạch Duy Minh cũng quá phức tạp đi, N P gì đấy nhiều lời thế, tại sao không thể đơn thuần nhìn N P thành tổ đội nhóm[1] chứ?

[1] trong raw nó là 群 P, tui cũng không biết là theo nghĩa xxx, hay là tổ đội nhóm (để chơi game)

Bạch Duy Minh nói: “Anh ta nói cái này với các cậu làm gì? Các cậu cũng không cảm thấy thú vị.”

Dung Quân Tiện lại nói: “Tôi thấy hội trưởng Tuyên này liếc một cái thì rất ngang ngược, trò chuyện hai câu phát hiện lại hơi ngớ ngẩn.”

Bạch Duy Minh cười, nói: “Cậu cũng có thể nói người khác ngớ ngẩn?”

Dung Quân Tiện không nói gì, duỗi tay mở hộp đóng gói ra, chỉ cười nói: “Hôm nay đến nhà hàng kia ăn rất ngon! Tôi đặc biệt gói ít đồ ăn mang đến cho anh làm bữa khuya.”

Bạch Duy Minh nhìn thoáng qua món ăn bên trong, nói: “Chắc không phải các cậu ăn thừa rồi đem cho tôi chứ?”

Dung Quân Tiện bị câu hỏi này làm cho xấu hổ một hồi, Dung Quân Tiện nói phải cũng không đúng, mà nói không phải cũng không đúng.

“Khụ khụ.” Dung Quân Tiện ho khan hai tiếng, đáp, “Cũng chưa đụng vào mấy.”

Bạch Duy Minh nhướng mày: “À? Đó là ăn để thừa đấy.”

Dung Quân Tiện vội vàng giải thích: “Nhưng mà nhà hàng này ăn rất ngon!”

“Ừ, cảm ơn.” Bạch Duy Minh khẽ cười, “Hiếm khi cậu ăn ngon, còn có thể nhớ đến tôi.”

Dung Quân Tiện cười bảo: “Đúng đó, tôi có gì tốt, đều sẽ nhớ đến anh.”

Bạch Duy Minh gật đầu, sắc mặt trở nên vui sướng hẳn.

Dung Quân Tiện lại cầm lấy đũa dùng một lần gắp một miếng thịt cho Bạch Duy Minh, nói: “Há miệng!”

Bạch Duy Minh vốn không muốn ăn đồ ăn thừa, nhưng thấy Dung Quân Tiện gắp thịt cho mình, thế là trở nên rất tình nguyện, há miệng ra, ngoan ngoãn ăn thịt đã nguội ngắt.

Dung Quân Tiện cười hỏi: “Thế nào? Ngon không.”

Bạch Duy Minh đáp: “Tàm tạm.”

Dung Quân Tiện lại nói: “Liên Xuân Huyên nói lần sau còn muốn hẹn tôi đi.”

Bạch Duy Minh nói: “Tôi nhớ cậu không thích Liên Xuân Huyên cho lắm. Sao lại ăn cơm với anh ta?”

“Tôi cũng không ghét anh ta lắm!” Dung Quân Tiện trả lời, “Vả lại, tôi rất thích nhà hàng này.”

Bạch Duy Minh nói: “Vậy lần sau tôi dẫn cậu đi, cậu đừng đi với anh ta.”

Dung Quân Tiện lại chớp mắt mấy cái, nói: “Đó là nhà hàng tư nhân, không dễ hẹn trước được đâu!”

Bạch Duy Minh nói: “Thành phố Hoa Âm vẫn chưa từng có nhà hàng nào mà tôi không hẹn trước được.”

Dung Quân Tiện vốn còn cười nói: Bạch Duy Minh khoác lác quá vậy!

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Bạch Duy Minh làm quan hệ công chúng, có thể hẹn trước được nhà hàng khó đặt cũng không có gì lạ. Nói cho cùng, mời khách ăn cơm cũng là chuyện thường thấy.

Dung Quân Tiện nói: “Vậy lần sau cùng đi.”

Bạch Duy Minh gật đầu, lại nói một câu: “Cậu đừng gặp Liên Xuân Huyên nữa.”

“Tại sao?” Dung Quân Tiện hỏi một cách khó hiểu.

Bạch Duy Minh đáp: “Anh ta không phải người tốt.”

Dung Quân Tiện phì cười.

Bạch Duy Minh lại nói: “Có gì buồn cười?”

“Tất nhiên buồn cười.” Dung Quân Tiện chỉ vào Bạch Duy Minh nói, “Chính anh cũng không phải người tốt mà. Còn nói người ta chứ!”

Bạch Duy Minh lại biện hộ cho mình: “Tôi không tốt khi nào?”

Dung Quân Tiện mỉm cười bép xép: “Không biết là ai đã nói so với bất kỳ ai, tôi đều là người xấu hơn ấy nhỉ…”

Bạch Duy Minh thật sự không nhớ rõ lắm mình từng nói như vậy, nhưng vừa nghe thì cũng giống như lời mà mình sẽ nói, lại không phản bác được.

Ai có thể biết Bạch Duy Minh ăn nói khéo léo có một ngày bị lời đã nói của mình làm cho nghẹn họng.

Dung Quân Tiện cầm đũa chọc thịt xốp giòn tự nhiên ăn vài miếng, quan sát sắc mặt Bạch Duy Minh bất thiện, cũng cười nói: “Tôi nói giỡn với anh đấy. Anh bảo tôi không gặp anh ta, tôi sẽ không gặp anh ta nữa.”

Bạch Duy Minh lại cảm thấy mình tính sai quá rồi, thế mà bị Dung Quân Tiện nắm mũi dẫn đi.

Đó là xưa nay Bạch Duy Minh tự nhận là người thông minh, lại luôn cho rằng Dung Quân Tiện là người đầu óc đơn giản, không ngờ mình là “Người thông minh” ngược lại bị “Đầu óc đơn giản” – Dung Quân Tiện bắt được.

Dung Quân Tiện hứa không gặp Liên Xuân Huyên,  thì nói được làm dược. Liên Xuân Huyên lại tìm Dung Quân Tiện, Dung Quân Tiện đều từ chối.

Liên Xuân Huyên lại không nhụt chí.

Hắn muốn nghĩ cách với Dung Quân Tiện, chuyện này từng bị Bạch Duy Minh phản đối. Bạch Duy Minh tỏ rõ thân phận, nói là quản lý quan hệ công chúng của Dung Quân Tiện, vì hình ảnh và sự nghiệp của Dung Quân Tiện, quyết không cho phép Liên Xuân Huyên làm chuyện như thế.

Nhưng mà, trong lòng Liên Xuân Huyên vẫn còn may mắn: Dung Quân Tiện này cùng lắm là “Tác phẩm luyện tập” của Bạch Duy Minh mà thôi. Mặc dù mình làm hỏng một tờ đơn kinh doanh của anh ta, chắc hẳn anh cũng cũng sẽ không quá giận.

Thư ký của Bạch Duy Minh vốn cũng cho rằng, Bạch Duy Minh nhất thời hứng khởi làm quan hệ công chúng cho minh tinh như một trò tiêu khiển. Nhưng bây giờ nhìn, thư ký lại có một suy nghĩ khác.

Thư ký này đã đi theo Bạch Duy Minh được một thời gian, rất biết tác phòng làm việc của Bạch Duy Minh, cũng quen thuộc cách làm người của Bạch Duy Minh. Điều này cũng giống như Bạch Duy Minh rất hiểu cô thư ký tên là Mạc Lệ An của mình.

“Mạc Lệ An, cô thấy chuyện này thế nào?” Bạch Duy Minh ngồi trong phòng làm việc, nói chuyện Liên Xuân Huyên muốn dẫn mối với Dung Quân Tiện cho cô biết.

Mạc Lệ An trả lời: “Tôi thấy e rằng Liên Xuân Huyên nhận biết tình hình không được tỉnh táo cho lắm. Nhưng suy cho cùng anh ta là bạn bè cũ với anh, anh nói lý lẽ với anh ta một lát, tin rằng anh ta có thể hiểu được.”

“Tôi thấy không cần như thế.” Bạch Duy Minh thản nhiên đáp.

Bạch Duy Minh cho rằng thái độ mình rút khỏi dự án đã làm rất đủ rồi, Liên Xuân Huyên vì thế vẫn không chịu buông tay, đó là u mê không tỉnh ngộ, muốn làm mích lòng mình đến cùng.

Mạc Lệ Anh quan sát sắc mặt Bạch Duy Minh, nhưng lại không nhìn được manh mối gì. Nhưng, cô cũng đã quen đọc không hiểu sắc mặt của ông chủ nhà mình, lại cẩn thận hỏi: “Nhưng mà anh và Liên tổng cũng là bạn cũ, thật sự không thương lượng một chút à?”

“Không thương lượng.”

Bạch Duy Minh trả lời rất ngắn gọn, cũng rất rõ ràng. Mạc Lệ An hiểu được. Nếu như giờ phút này Công nghệ Sáng Tư đã niêm yết, vậy Mạc Lệ An nhất định sẽ mua dài[2] Sáng Tư.

[2] gốc là 买空: nghĩa là các thương nhân sử dụng vốn vay để mua hợp đồng tương lai trên thị trường, hy vọng rằng khi giá tăng trong tương lai, họ sẽ ném lên với giá cao.

Bởi vì Liên Xuân Huyên đã làm mích lòng Bạch Duy Minh.

Công nghệ Sáng Tư chắc là chẳng mấy chốc sẽ đột ngột dính bê bối thôi.

—— Mạc Lệ An phỏng đoán.

Bạch Duy Minh chống má, giống như chán đến chết mà nghịch con chuột.

Mạc Lệ An lại hỏi: “Boss anh đang xem gì vậy?”

“Xem bản thiết kế đặt làm nhà xe[3].” Bạch Duy Minh đáp.

[3] nhà xe: RV (Recreational Vehicle) hay còn gọi là “nhà xe”. Không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi. Phát triển cùng với đam mê “thích xê dịch”, RV ngày càng phổ biến trên thế giới.

Mạc Lệ An cười: “Sao đột nhiên lại xem cái này?”

Bạch Duy Minh liếc Mạc Lệ An một cái, nói: “Cô nghĩ sao?”

Mạc Lệ An ngẩn ra, thử thăm dò hỏi: “Boss rất để tâm với khách hàng lần này nha?”

Bạch Duy Minh như thể nghe được một chút ý tại ngôn ngoại, lại tỉnh bơ, liếc cô một cái: “Theo cô thấy, tôi không để tâm với khách hàng nào?”

Mạc Lệ An vội vàng cúi thấp đầu im lặng.

Công tác chuẩn bị sơ bộ cho “Trời thiêu Xích Bích” tương đối suôn sẻ, ít ngày nữa sẽ khai máy. Lần này phải quay phim cổ trang, lại không chọn phim trường Thụ Điếm, mà là chọn cảnh ở khu danh lam non sông tươi đẹp, ít người lui tới.

Nếu là nơi ít người lui tới, vậy thì truyền tin chắc chắn không phát triển, điều kiện sống sẽ không được tốt lắm. Một chiếc nhà xe thoải mái dễ chịu có vẻ rất quan trọng.

Như Dung Quân Tiện quay phim cũng dùng nhà xe, kiểu mẫu cũng tàm tạm, nhưng bởi vì hai năm không đóng phim, chiếc nhà xe cũ kia của cậu đã không sử dụng được nữa. Lần trước, khi cậu quay “Tăng Phàm Truyện” là mượn nhà xe. Bây giờ, Dung Quân Tiện cũng cân nhắc sắm một chiếc nhà xe mới để dùng, thế là gọi Vu Tri Vụ đi xem. Vu Tri Vụ chọn mấy chiếc, trước tiên cho Bạch Duy Minh xem qua. Bạch Duy Minh lắc đầu liên tục, nói: “Những cái này rất bình thường.”

Vu Tri Vụ líu lưỡi: “Này mà còn bình thường? Rất ổn mà!”

Bạch Duy Minh biết kinh phí bên Vu Tri Vụ có hạn, bèn nói: “Để tôi chọn cho.”

Vu Tri Vụ giao quyền lựa chọn cho Bạch Duy Minh. Quay đầu Dung Quân Tiện còn hỏi Vu Tri Vụ: “Bảo anh chọn nhà xe, anh chọn xong chưa? Đừng cứ kéo dài, đợi đến khi ‘Trời thiêu Xích Bích’ khởi quay mà vẫn chưa có cái để dùng!”

Vu Tri Vụ lại nói: “Không có vấn đề gì đâu. Việc này giao cho Bạch tiên sinh làm rồi.”

“Giao cho Bạch tiên sinh rồi?” Dung Quân Tiện ngớ người, “Tại sao hả? Chút chuyện cỏn con này còn làm phiền ảnh?”

“Là chính anh ta muốn tự làm.” Vu Tri Vụ trả lời, “Anh ta nói anh ta quen một vài chuyên gia thiết kế nhà xe.”

Dung Quân Tiện gãi đầu một cái: “Nhưng chúng ta dự toán có năm trăm nghìn, có thể dùng được chuyên gia thiết kế không?”

Đến buổi chiều, Dung Quân Tiên vẫn gõ cửa căn hộ của Bạch Duy Minh, vừa uống trà vừa hỏi Bạch Duy Minh chuyện này. Bạch Duy Minh cũng đúng lúc sàng lọc qua vài bản phương án thiết kế, đưa cho Dung Quân Tiện lựa chọn. Dung Quân Tiện chọn một phen, chỉ do dự với hai bản cuối cùng, lại nói: “Cái này rất đẹp, tôi thích kiểu Trung Quốc mới nhưng mà tôi thấy phong cách tối giản này cũng rất tốt. Có thể kết hợp lại không?”

Bạch Duy Minh cười hỏi: “Kết hợp như thế nào? Tối giản, kiểu Trung Quốc?”

“Đúng nhỉ, hơi khó.” Dung Quân Tiện sờ cằm.

Nhìn khách hàng khó xử như thế, tất nhiên Bạch Duy Minh vẫn nghĩ cách hoàn thành khó lựa chọn cho Dung Quân Tiện.

Cách giải quyết khó lựa chọn tốt nhất đó là cần cả.

Cuối cùng, Dung Quân Tiện nhận được một chiếc nhà xe hai tầng, một tầng là kiểu Trung Quốc mới, một tầng là phong cách Bắc Âu tối giản.

Dung Quân Tiện nhìn nhà xe cao hai tầng, hơi há miệng, có phần kinh ngạc.

Bạch Duy Minh hỏi: “Cậu hài lòng chưa?”

Dung Quân Tiện chớp mắt một cái, nhìn Bạch Duy Minh: “Anh biết đấy —— thật ra tôi không có nhiều tiền…”

Bạch Duy Minh lại nói: “Không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc. Đã mua đứt rồi.”

“Mua đứt rồi!” Dung Quân Tiện cả kinh quá trời, “Không phải tôi mới đưa năm trăm nghìn ư?”

Bạch Duy Minh đáp: “Đúng thế.”

“Chiếc xe này năm trăm nghìn?!” Dung Quân Tiện liếc nhìn ngày, “Là mua 11/11[4] à?”

[4] 11/11 là ngày giảm giá ở Trung Quốc

Bạch Duy Minh mập mờ nói: “Tôi tự bù vào một ít. Coi như tặng cậu món quà.”

“Một ít?” Dung Quân Tiện nhíu mày, “Chỉ một ít?”

“Chỉ một ít.” Bạch Duy Minh đáp rất trung thực.

Dung Quân Tiện nhìn vẻ mặt này của Bạch Duy Minh, tin ngay, nhưng lại nói: ‘Sao lại dễ dàng như thế? Là nhà thiết kế nào làm?”

“Nhà thiết kế này có giao hảo với tôi, cho nên giảm giá.”

“Vậy có phải là giao hảo chí tử không?” Dung Quân Tiện nói.

Bạch Duy Minh chỉ mỉm cười trả lời: “Tôi làm nghề này, dĩ nhiên nhiều bạn bè.”

Dung Quân Tiện cũng yên tâm, đi dạo một vòng trong nhà xe, vừa khen ngợi: “Cái này đẹp quá, rất thoải mái dễ chịu. Tôi thấy tôi ở trong nhà xe này được rồi, còn thoải mái hơn cả khách sạn.”

“Phải tốt hơn khách sạn.” Bạch Duy Minh bình tĩnh trình bày, “Nơi các cậu quay phim khá vắng vẻ, lân cận không có khách sạn tốt. Cho nên, tôi mới cảm thấy phải chọn nhà xe tốt hơn chút. Chắc hẳn phần lớn thời gian đều tiêu tốn trong nhà xe này.”

“Cho nên còn sắp đặt phòng tò chơi cho tôi à!” Dung Quân Tiện nhìn XBOX, Playstation còn có thiết bị VR trong phòng tò chơi, cực kỳ phấn khích.

Xbox: là một thương hiệu trò chơi video được sáng tạo và sở hữu bởi Microsoft. (đọc thêm ở Wikipedia)

Playstation: (Tên tiếng Nhật: プレイステーション (Pureisutēshon), tên tắt chính thức là PS) là một hệ máy sử dụng tay cầm điều khiển phát triển và đưa ra thị trường bởi Sony Computer Entertainment. (đọc thêm ở Wikipedia)

VR – Virtual Reality: Thực tế Ảo

Bạch Duy Minh thấy Dung Quân Tiện vui vẻ như vậy, cũng cười lên. Dung Quân Tiện quay đầu nhìn Bạch Duy Minh, nụ cười trên mặt lại hơi hơi giảm xuống, chớp mắt hỏi: “Anh sẽ đến tham ban chứ?”

Bạch Duy Minh đáp: “Tất nhiên rồi.”

Dung Quân Tiện lại hỏi: “Nhưng chỗ đó rất xa, cách Hoa Âm rất xa, giao thông cũng không tiện.”

Bạch Duy Minh bèn nói: “Cậu yên tâm, cậu có lên Sao hỏa quay phim, tôi cũng tạo ra phi thuyền đi tham ban cậu.”

Dung Quân Tiện lại phì cười một tiếng: “Anh nói chuyện cũng khoa trương quá rồi đấy.”

Nhưng câu trả lời của Bạch Duy Minh làm cho Dung Quân Tiện rất vui vẻ.

Dung Quân Tiện yên lòng vào đoàn phim, tiện tay mở điện thoại, nhìn thấy một tin tức được đẩy lên: Công nghệ Sáng Tư bùng lên bê bối nội bộ, kế hoạch đưa ra thị trường rơi vào cục diện bế tắc…

“Đây  chẳng phải công ty của Liên Xuân Huyên à?” Dung Quân Tiện hơi kinh ngạc, đang định xem kỹ, lại phát hiện màn hình điện thoại lóe lên, hội trưởng Tuyên gửi tin nhắn tới —— nói đúng hơn, là một tin nhắn không rõ ý tứ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play