Mấy hôm nay thời tiết không tốt, gió như được làm từ băng sắc bén như lưỡi dao, cắt đến mức khiến người ta đau.
Sai khi quay xong phân cảnh hôm nay, đạo diễn Mai Mân dẫn mọi người cùng đi ăn khuya. Vừa ngồi xuống Mai Mân đã giơ chén rượu nói với mọi người: “Vất vả rồi, vất vả rồi.”
Đám người vội vàng mời lại chén rượu, miệng nói “Không vất vả, không vất vả”, “Đạo diễn mới là vất vả nhất”, đó chỉ là lời xã giao.
Nhưng Dung Quân Tiện cũng không nói những lời này, cậu thật sự không cảm thấy Mai Mân vất vả hơn mình. Bởi vì thời tiết không tốt, khi gió lớn, Mai Mân đều ở trong phòng quan sát để chỉ đạo, cũng không xuất hiện ở bên ngoài. Những diễn viên như bọn cậu diễn tướng võ, đến trong gió đi trong lửa, vậy mới gọi là vất vả này.
Bởi vậy, Dung Quân Tiện lại nói: “Quay phim nơi rừng núi hoang vắng nào có không khổ cực? Nhưng đều là điều phải làm. Chỉ hy vọng có thể ít NG là được rồi.”
Đây là một lời nói đùa, Dung Quân Tiện NG không nhiều. Đổi lại là Nam Lục nhớ rõ cảnh quay đầu tiên của mình liên tục NG, cứ nghi ngờ Dung Quân Tiện đang châm chọc mình.
Nam Lục chủ động nhận, nói: “Những người mới như bọn em vẫn cần các tiền bối chỉ điểm nhiều hơn.” Nói đoạn, Nam Lục bưng chén rượu, nói với Dung Quân Tiện: “Anh Quân Tiện, chén này em mời anh. Em cạn ly, anh cứ tự nhiên.”
Dung Quân Tiện nói: “Nhưng… nhưng tôi vốn không uống rượu.”
Nam Lục chỉ cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi gì, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
Đỗ Mạn Hoài vội cười nói: “Vậy cậu mời tôi đi. Tôi cũng là tiền bối mà.”
Nam Lục vội vàng quay mặt lại để mời Đỗ Mạn Hoài. Đỗ Mạn Hoài cười nhận, coi như hóa giải xấu hổ cho Nam Lục. Trong lòng Nam Lục rất cảm kích, chỉ cảm thấy Đỗ Mạn Hoài làm người ôn hòa, đáng tin cậy.
Thạch Gia Ý bên này lại nói với Dung Quân Tiện muốn xin chỉ bảo cách diễn, Dung Quân Tiện nói: “Diễn cả một ngày, vất vả lắm mới nghỉ một lát ăn miếng xiên nướng, còn nói công việc! Không sợ tiêu hóa không tốt à?”
Thạch Gia Ý cũng nghẹn họng.
Dung Quân Tiện lại nhớ buổi tối phải gọi video cho Bạch Duy Minh, ăn được một nửa đã đi. Đám người thấy cậu đi rồi, cũng có mấy người bắt đầu mạnh dạn nghị luận, nói: “Nghe nói anh Quân Tiện là người thanh cao nhất, chưa từng tham gia tiệc, cho dù tham gia cũng không ở lâu. Xem ra là thật đấy!”
Lời nói này cũng không sai.
Từ trước đến nay Dung Quân Tiện không thích tham gia tiệc tùng, cho dù đi cũng không uống rượu, ngày thường ở chung với người khác cũng không có EQ gì, bởi vậy nhân duyên với người trong giới cũng không tốt. Chẳng trách hai năm không đóng phim.
Nam Lục và Thạch Gia Ý lại không giống, bắt được những trường hợp này là muốn biểu hiện, bay quanh mời rượu, trêu đùa, xu nịnh. Đợi tiệc rượu tan, hai người bọn họ đầu đầy mồ hôi, trong dạ dày nóng lên, yết hầu khô khốc, toàn thân đều rất khó chịu, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn lộ ra nụ cười. Đỗ Mạn Hoài cũng đã từng ở vào vị trí của hai người họ, đương nhiên biết vất vả, lại cười chào đón hai người họ đến nhà xe của mình, đưa trà nóng, thuốc giải rượu lên, nói: “Các cậu ngồi nghỉ một lát rồi hẵng về, bằng không thì trên đường đi chắc chắn sẽ nôn ra.”
Nam Lục và Thạch Gia Ý làm người mới được đối xử như thế, vô cùng cảm động, lại nói: “Suy cho cùng vẫn là anh Đỗ ân cần đáng kính —— không giống một số người, ỷ vào một chút tư lịch[1] có cũng được mà không có cũng không sao đã bắt đầu vênh vênh váo váo.”
[1] tư lịch: tư cách và sự từng trải
Đỗ Mạn Hoài lại cười nói: “Lời này của cậu nói ở chỗ tôi thì được. Cậu cũng biết đấy, anh Quân Tiện như quả pháo, đốt cái là nổ. Cậu tội gì mà đi đốt?”
Nam Lục không nhịn được giận, lại nói: “Anh Đỗ tốt tính quá. Nhưng em không chịu được…” Nhưng mà, cuối cùng Nam Lục cũng có phần kiêng kị, lại thử thăm dò hỏi: “Em thấy, anh Quân Tiện có thể phách lối như vậy, cũng có người chống lưng hả?”
Đỗ Mạn Hoài nghe lời này có ý tứ, bèn đáp: “Nếu như sau lưng cậu ta có người, sao có thể hai năm không quay phim? Sao lại suýt nữa bị Lý Thần cướp nhân vật?”
Thạch Gia Ý nghe Đỗ Mạn Hoài trả lời, cũng hơi bất ngờ, lại hỏi: “Hả? Thật ư? Vậy… Vậy anh Quân Tiện không có hậu trường, sao còn dám cáu kỉnh như thế!”
“Tính cách cậu ta là vậy. Đây cũng là điểm yếu của cậu ta.” Đỗ Mạn Hoài đáp, “Bằng không thì, với điều kiện của cậu ta, cũng không đến mức chịu đựng nửa đỏ không đen[2].”
[2] gốc là 半红不黑: nói một minh tinh nổi tiếng thì ít người biết, nói người đó không nổi tiếng, lại có vài người biết
Nam Lục và Thạch Gia Ý nghe lời này, cũng yên tâm, thầm nói: Hóa ra Dung Quân Tiện này không có hậu trường! Vậy mà hắn còn dám vênh mặt lên như thế với mình? Xem mình có chỉnh chết hắn không.
Đỗ Mạn Hoài tinh ranh như con khỉ, nhìn ngôn ngữ thần thái của Nam Lục và Thạch Gia Ý, biết ngay hai người này đang có ý đồ gì, vô cùng vui vẻ, pha trà xong, bày hạt dưa lên, chỉ đợi xem kịch.
Bên này, Đỗ Mạn Hoài, Nam Lục và Thạch Gia Ý dùng trà nói chuyện phiếm. Bên kia, Dung Quân Tiện thì ở trong nhà xe của mình, cũng lười về khách sạn, chỉ gọi video cho Bạch Duy Minh.
Bạch Duy Minh lại hỏi Dung Quân Tiện: “Da sao rồi? Dị ứng đỡ chưa?”
“Lúc tốt lúc xấu.” Dung Quân Tiện nói, “Chỉ cần không hóng gió nhiều, thì không sao.”
Bạch Duy Minh hơi lo lắng: “Tôi thấy vẫn phải chú ý nhiều hơn. Không thể vì quay phim mà hại sức khỏe.”
Dung Quân Tiện lại nói: “Là một nhân sĩ thành công nào có ai không hy sinh sức khỏe vì công việc?”
Bạch Duy Minh chỉ nói: “Cậu còn tự nhận là nhân sĩ thành công?”
“Tôi là nhân sĩ diễn xuất, có danh hiệu ảnh đế, vẫn không thành công à?” Dung Quân Tiện hỏi lại.
Dung Quân Tiện luôn luôn có một sự tự tin nhất định đối với bản thân, sự tự tin này có đôi khi khiến cậu thoạt nhìn kiêu ngạo ương ngạnh, thi thoảng lại khiến cho cậu tỏa sáng vạn trượng.
Bạch Duy Minh cười nói: “Phải, cậu rất thành công, không cần liều mạng.”
“Tôi vẫn chưa đủ thành công.” Dung Quân Tiện thở dài, “Tôi vẫn chưa lấy được giải Kim Cung.”
Bạch Duy Minh hơi bất ngờ: “Không ngờ cậu cũng coi trọng những thứ hư danh này.”
“Người không coi trọng hư danh thì sẽ không làm cái nghề này.” Dung Quân Tiện hơi có vẻ độc đoán nói, “Người làm nghề này, lòng hư vinh đều rất mạnh.”
Phán đoán suy luận này nghe hơi phiến diện, nhưng Bạch Duy Minh lại cảm thấy Dung Quân Tiện đúng.
Dung Quân Tiện là một người kiêu ngạo, tự luyến, đây cũng là đặc điểm chung của những người là minh tinh. Nhưng, một số minh tinh sẽ thu bớt ánh sáng của người đó. Mà Dung Quân Tiện chưa bao giờ là một người nội liễm.
Cậu ghét, cậu thích, đều ngay thẳng quá mức, không vòng vèo, bắn tới như một mũi tên.
“Đã làm minh tinh, ” Dung Quân Tiện nói, “Thì phải phát sáng chứ.”
Bạch Duy Minh nhìn Dung Quân Tiện trên màn hình điện thoại, như thể một fan hâm mộ nhìn thần tượng qua màn hình, nói: “Tôi cũng sẵn lòng nhìn dáng vẻ phát sáng của cậu.”
Trong màn hình, Dung Quân Tiện nở nụ cười.
Dung Quân Tiện sống rất tốt, luôn cảm thấy mình là đứa con cưng của trời. Mặc dù nói cậu không sinh ra trong gia đình đại phú đại quý, nhưng cũng không lo cơm ăn áo mặc, có cha mẹ yêu thương. Từ nhỏ đến lớn, cảm ơn các xác thịt tốt của cậu, cho dù tính tình cậu xấu cỡ nào, cũng sẽ có người thích cậu. Dần dần, cậu biết mình có thể tùy hứng.
Đây cũng là lý do Bạch Duy Minh nói, thích Dung Quân Tiện tùy hứng.
Bởi chỉ có thường xuyên được người khác đối xử tốt, mới có thể dưỡng thành thói quen tùy hứng.
Bạch Duy Minh hy vọng Dung Quân Tiện luôn được đối xử tốt.
Dung Quân Tiện ở trong đoàn phim, lại không nhận được đãi ngộ tốt quá nhiều. Ở phim trường, Mai Mân đối xử với mỗi diễn viên đều như nhau, sẽ không thiên vị, cũng sẽ không bạc đãi, nên thế nào thì thế ấy. Phân cảnh của Dung Quân Tiện nặng nề, lại có cảnh chiến tranh, khá là mệt nhọc, nhưng cũng cố gắng không dùng thế thân, trên cơ bản những đoạn có thể tự mình thì tự lên, mỗi ngày mệt mỏi giống như chuyển gạch.
Phân cảnh của Nam Lục và Thạch Gia Ý tương đối ít, có dư dật, nhiều thời gian hơn để tám chuyện bàn bạc xem chỉnh chết Dung Quân Tiện như thế nào.
Sau đó, bọn họ đã nghĩ được một cơ hội.
Cảnh quay tiếp theo, Dung Quân Tiện đóng vai Chu Du, Đỗ Mạn Hoài đóng vai Tôn Quyền và Thạch Gia Ý đóng vai Lỗ Túc đang tán gẫu. Thạch Gia Ý đóng vai Lỗ Túc phải cầm túi rượu, vừa uống vừa nói chuyện.
Thạch Gia Ý nói với nhóm đạo cụ: “Thời tiết lạnh thế này, cho ít nước ấm vào trong túi rượu của tôi đi.” Nhân viên công tác đóng một túi nước ấm giúp cậu ta. Thạch Gia Ý sờ lên, còn chê không đủ nóng, nói: “Quay về làm lại, tôi muốn nóng!”
Nhân viên công tác nói: “Cậu uống vào không bỏng miệng hả?”
Thạch Gia Ý lại nói: “Tôi chỉ sờ, sao lại uống đạo cụ chứ?”
Nhân viên công tác biết Thạch Gia Ý có người đứng sau, đành phải làm theo, làm một túi nước nóng nóng.
Lúc quay phim, Thạch Gia Ý giấu túi rượu, đợi xích lại gần Dung Quân Tiện, thì mở nắp ra, giả bộ tay trơn, nhẹ buông tay, nước nóng đã hất lên người Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện “Á” một tiếng kêu đau, vội vàng nhảy dựng lên chửi: “Đờ mờ! Bỏng chết tôi rồi!”
Mai Mân cũng lập tức hô cut, nhân viên công tác như ong vỡ tổ tiến lên chăm sóc Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện vội vội vàng vàng cởi quần áo, cũng may trời lạnh, Dung Quân Tiện mặc áo thu rất dày, bằng không thì nước nóng thấm qua trang phục diễn, đúng là mang vạ. Nhưng kéo tay áo lên nhìn, cánh tay Dung Quân Tiện vẫn đỏ lên một mảng lớn.
Nhân viên bận bịu đỡ Dung Quân Tiện ngồi xuống, chườm đá vào chỗ đau cho cậu. Dung Quân Tiện cắn răng nhếch miệng, không có phong độ tí nào, miệng chửi mẹ nó suốt. Thạch Gia Ý và Nam Lục nhìn nhau, trong lòng khỏi phải nói sướng cỡ nào.
Nhưng mà, Thạch Gia Ý vẫn chạy đến trước mặt Dung Quân Tiện, luôn miệng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, là em không tốt. Nhưng em không cố ý đâu.”
Dung Quân Tiện nhìn Thạch Gia ý, chỉ nói: “Dẹp bà cậu đi! Mẹ kiếp tôi thấy là cậu cố ý!”
Nam Lục bên cạnh vội vàng nói: “Sao lại như thế? Em thấy cũng không phải cố ý.”
Mấy nhân viên khác cũng khuyên giải, chỉ nói Thạch Gia Ý không cố ý.
Mai Mân cũng vội vàng đến đây từ phòng quan sát, hỏi: “Sao vậy?”
Dung Quân Tiện nói: “Lão Mai, ông nhìn trên màn hình rất chân thực, ông nói xem, có phải Thạch Gia Ý cố tình không?”
Mai Mân há to miệng, nói: “Chuyện này… E rằng là không phải cố ý đâu?”
Dung Quân Tiện nghiến răng cười mỉa: “Bốn cái máy nằm ở đó, xem phát lại chẳng phải sẽ biết à?”
Thạch Gia Ý nghe được ba chữ “Xem phát lại”, mặt cũng tái rồi.
Đỗ Mạn Hoài bên cạnh nói: “Cho dù xem phát lại, cũng không thể chắc chắn được. Chuyện có cố ý hay không, không có bằng chứng vật chất.”
Dung Quân Tiện lại nói: “Anh và tôi đều là diễn viên, cái này còn không nhìn ra được à? Hơn nữa kỹ năng diễn xuất của Thạch Gia Ý kém như thế, nhìn cái biết ngay.”
Sắc mặt Thạch Gia Ý càng tệ hơn, trong lòng càng tức giận, giận dỗi nói: “Không cần xem phát lại, anh Đỗ nói đúng, chuyện này có thể chứng minh được ở chỗ nào? Nếu anh Quân Tiện cảm thấy em cố ý, vậy em cũng không có cách cãi lại. Cứ coi như em cố ý đi!”
Câu nói này, phiến dịch ra chắc là “Tôi cố ý đấy, anh cũng không thể làm gì được tôi.”
Lời này xác thực cũng đúng, chẳng lẽ không được thì Dung Quân Tiện còn có thể hắt nước nóng ngược lại ngay tại chỗ sao?
Nhưng đây không phải người khác, đây là Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện sẽ không chờ ngày sau.
“Cậu nhận rồi! Vậy thì tốt!” Dung Quân Tiện đứng bật dậy, “Bộp” một đấm nện lên mặt Thạch Gia Ý. Thạch Gia Ý choáng váng một hồi, đầu óc đều là âm thanh oang oang, đợi lấy lại tinh thần, người đã nằm rạp trên mặt đất, bên cạnh toàn là tiếng kêu sợ hãi của người khác.
Mai Mân cũng giật nảy mình, chỉ khuyên: “Bỏ đi! Bỏ đi!”
Dung Quân Tiện liếc nhìn Thạch Gia Ý ngã xuống đất không dậy nổi, rồi ngồi lại ghế, liếc trợ lý bên cạnh ngây ngẩn cả người, nói: “Đứng đó làm gì? Còn không nhanh chườm đá cho tôi?”
Nhìn điệu bộ này của Dung Quân Tiện, mọi người cũng không dám lên tiếng.
Vừa nãy mọi người còn khuyên Dung Quân Tiện nên rộng lượng, bỏ đi bỏ đi, bây giờ đổi lại là mọi người khuyên Thạch Gia Ý nên rộng lượng, bỏ đi bỏ đi.
Tóm lại, bình thường xảy ra chuyện, mọi người đều phải khuyên người bị thiệt “Thôi bỏ đi”.
Mặt Thạch Gia Ý đã sưng húp, sờ sờ má, khóc lóc nói với đạo diễn: “Đạo diễn, mặt tôi đã hỏng rồi? Làm sao mà quay phim?”
Mai Mân vẫn nói câu đó: “Bỏ đi bỏ đi…”
Đỗ Mạn Hoài ở bên cạnh nhìn, trên mặt vô cùng sốt sắng, trong lòng lại nghĩ: Chơi vui thật!
Thạch Gia Ý trở về chườm đá lên má, lại gọi điện cho công ty kể khổ, chỉ nói mình bị Dung Quân Tiện tập kích, mặt đã hỏng rồi. Hủy nhan sắc ấy mà, đối với diễn viên mà nói là tổn thương lớn cỡ nào!
Cảnh quay này, ba diễn viên chính, một người bị bỏng một người bị đánh, chỉ có thể nghỉ trước.
Vẻ mặt Dung Quân Tiện ngang ngược, lạnh lùng nhìn người khác, khệnh khạng trở về, nghênh ngang đi về nhà xe, cúi đầu gửi tin nhắn cho Bạch Duy Minh: “Tôi bị người ta bắt nạt ở phim trường!”
Kết quả tay run một cái, gửi nhầm, gửi cho hội trưởng Tuyên rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT