Cố Dương đạt được giải nhì trong kỳ thi toán học toàn quốc, nhận được học bổng Thanh Bắc, tin tức tốt như vậy, đương nhiên mọi người đều rất mừng thay cậu.

Sau khi bọn bọ về trường, gần như bị thầy cô và bạn bè bao vây, chúc mừng, hỏi thi thế nào, đề có khó lắm không.

Giáo viên chủ nhiệm gọi bọn họ đến, cười nói: "Các trò đều quá ưu tú, mang lại vẻ vang cho trường chúng ta, hiệu trưởng quyết định tặng cho các trò một phần thưởng!"

Có tiền thưởng, đương nhiên rất cao hứng, điều này chứng minh bọn họ ưu tú.

Ngày hôm sau hiệu trưởng tự mình đưa tiền thưởng tới tay bọn họ, còn khen ngợi chúc mừng.

Tiếng vỗ tay như sấm.

Chờ tan học, vừa mới lên xe, Cố Dương không thể chờ đợi được nữa kể chuyện đoạt giải, nhận được tiền thường cho Lục Ngôn nghe, cười cong mắt, khóe miệng lộ ra một cái lúm đồng tiền đáng yêu.

"Lục tiên sinh! Anh xem, em nhận được giải thưởng rồi! Còn có tiền!"

Lục Ngôn nhận lấy, đáy mắt đều là ý cười, "Ừm, Dương Dương là giỏi nhất, tôi cảm thấy tự hào vì em."

Lời này quá nghiêm túc quá chân thành, vậy... Quá buồn nôn rồi!

Cố Dương nghe xong lỗ tai hơi ngứa, cảm giác muốn nổi da gà, không khống chế được run một cái, mặt cũng đỏ lên, không tự nhiên nhỏ giọng thầm thì: "... Nào có khoa trương đến vậy."

Vừa ngẩng đầu, đối diện là biểu tình cực kỳ nghiêm túc của Lục Ngôn, hiển nhiên xuất phát từ nội tâm. Cố Dương giật mình, dời tầm mắt, nói: "Ây... Cái kia, Lục tiên sinh, tiền thưởng có hai ngàn lận, em mời anh ăn cơm nha?"

Lục Ngôn nói: "Đây là tiền thưởng của Dương Dương, Dương Dương không muốn mua thứ gì mà mình thích sao?"

Cố Dương suy nghĩ một chút, đúng là có, nhưng lúc cậu nhận được, việc đầu tiên nghĩ đến là mời Lục Ngôn cùng cha mẹ ăn cơm nha.

Cố Dương thầm nghĩ, Lục tiên sinh rất kén ăn, dì Chu làm tương đối hợp khẩu vị của hắn, ăn bên ngoài mà nói, khả năng Lục Ngôn ăn không được bao nhiêu. Vì thế cậu nói: "Vậy em mua cho Lục tiên một món quà? Lúc em nhận được tiền thưởng, đã nghĩ đến tặng quà cho anh."

Lục Ngôn nghe nói như thế, không cần nhận quà cũng đã ngọt như ăn mật đường vậy, đương nhiên gật đầu nói được, bất kể Dương Dương đưa cho hắn món quà nào, đều đáng mong đợi.

Trong lúc chờ đợi, Lục Ngôn từng có không ít suy đoán.

Áo sơ mi? Ca-ra-vat? Khuy áo?

Áo lông? Khăn quàng cổ? Bao tay?

...

Quá nhiều quá nhiều, cũng mặc kệ Dương Dương đưa hắn cái gì, hắn nghĩ hắn nhất định sẽ rất yêu thích.

Chỉ cần tưởng tượng Dương Dương đứng trong trung tâm thương mại, cúi đầu nghiêm túc suy tư, miệng nhỏ mím lại, đỉnh đầu phất lên vài cọng tóc, vì hắn mà suy nghĩ, Lục Ngôn đã hưng phấn không chịu được.

Lục Ngôn ở trong phòng ngủ của mình, mặc trên người bộ quần áo lúc trước Cố Dương ngủ lại đã mặc, cúi đầu ngửi một cái, mặc dù đã giặt rồi, không còn khí tức Dương Dương, mà hắn vẫn hơi nheo mắt lại, tâm tình tốt đến nỗi không ra cái gì, cong môi cười, nhiều lần cười làm quản gia sợ hãi.

Rốt cục, Cố Dương chuẩn bị món quà kỹ càng, muốn tặng cho Lục Ngôn!

Hai mắt Cố Dương sáng lấp lánh, hưng phấn nói: "Lục tiên sinh, mau đến xem em mua gì cho anh này!"

Lục Ngôn nở nụ cười, theo bản năng nhìn về phía tay Cố Dương, đang chuẩn bị tinh thần nhận quà. Nhưng mà... Tại sao lại trống rỗng?

Trên tay Cố Dương không có thứ gì.

Có lẽ nhìn thấu nghi ngờ trên mặt Lục Ngôn, Cố Dương giải thích nói: "Quà này có hơi lớn, em để trong phòng tập thể hình, Lục tiên sinh muốn đi qua xem không?"

... Phòng tập thể hình?

Khó giải thích được, Lục Ngôn có loại dự cảm xấu, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Cố Dương, Lục Ngôn vẫn phối hợp, di chuyển xe lăn đến phòng tập thể hình.

Không lâu lắm, loại dự cảm không tốt của Lục Ngôn đã ứng nghiệm, bởi vì, Cố Dương vì hắn tỉ mỉ chọn lựa.. thiết bị phục hồi chức năng!

Cố Dương chân thành vui vẻ nói: "Lục tiên sinh, như vậy anh ở nhà cũng có thể tiến hành điều trị đơn giản, em đã hỏi qua bác sĩ rồi mới mua, anh sẽ nhanh khỏi hơn!"

Lục Ngôn một mặt phức tạp: "..."

Món quà mong đợi đã lâu, cứ như vậy rơi vào khoảng không.

Tuy Lục Ngôn không muốn thừa nhận, nhưng hắn thật có một chút chút muốn khóc, muốn đổi quà được không?

Nhưng hắn không thể, không chỉ có như vậy, hắn còn phải dưới sự giám sát của Dương Dương, đóng vai người đi lại không vững phải dùng đến thiết bị phục hồi chức năng.

Chênh lệch quá lớn, người giỏi nguỵ trang như Lục Ngôn thiếu chút nữa không cười nổi, miễn cưỡng cảm ơn món quà Cố Dương đã tặng, nói: "Dương Dương, thiết bị rất đắt đúng không? Mua thứ khác là tốt rồi mà, tỷ như áo sơ mi..."

Cố Dương nói: "Nhưng mà trước mắt Lục tiên sinh cần nhất chính là thứ này. Tiên sinh không thích sao?"

Lục Ngôn: "..."

Nhìn hắn trầm mặc, sự hưng phấn trên mặt Cố Dương cũng phai nhạt dần, hơi cúi đầu, đứa nhỏ như mất đi hào quang, mất mát ủ rũ, "Quả nhiên tiên sinh không thích."

Lục Ngôn không nhìn nổi mèo con không vui, nhất thời nhẹ dạ mềm thành vũng nước, nhanh chóng nói: "Tôi không nói không thích."

Đáy mắt mèo con lập tức sáng lên, giòn tan nói: "Vậy thì tốt quá! Lục tiên sinh nhất định phải nghe lời, mặc dù sẽ đau, nhưng có thể làm chân tốt lên, hết thảy đều đáng giá, em cũng sẽ bên cạnh tiên sinh."

Phần này không thể từ chối được, Lục tiên sinh có chút không biết phải làm sao?

Lục Ngôn trong lòng rưng rưng, yên lặng gật đầu, giật giật môi nói: "Được."

Nếu như tỉ mỉ nghe, có lẽ sẽ phát hiện, một tiếng này mang vài phần run rẩy cùng hối hận.

Sau khi về phòng, Lục Ngôn ngay lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó viện trưởng, mới vừa câu thông, lạnh lùng nói: "Cậu ấy mua cho tôi thiết bị phục hồi chức năng, sao anh không nói với tôi?!"

Phó viện trưởng bị giật mình, một hồi lâu mới phản ứng được, "Đứa nhỏ nhà anh thực sự mua thứ đó? Tôi cứ nghĩ chỉ hỏi một chút, ôi, tên biến thái nhà anh, sao có người lại quan tâm đến thế, thật đáng tiếc."

Lục Ngôn không thèm để ý anh, nói: "Anh mau tìm lý do, đến lấy cái thiết bị vớ vẩn đấy đi."

Phó viện trưởng cười trên sự đau khổ của người khác, "Như vậy sao được? Đây chính là tấm lòng của Dương Dương."

Lục Ngôn sâu xa nói: "Không muốn kiếm tiền?"

Phó viện trưởng lập tức sửa lại ngữ khí, nghiêm chỉnh chút, có điều vẫn không nhịn được, "Sao anh không suy nghĩ xem, ban đầu là ai nói muốn nửa năm mới phục hồi? Hiện tại giấy không thể gói được lửa? Một đứa nhỏ ngoan như vậy, anh không thấy ngại à?"

Lục Ngôn nói: "Anh đừng nói nhảm, nhanh chóng sắp xếp nói chân tôi ổn rồi."

Phó viện trưởng tức giận, "Được được được, anh là ông chủ, lần sau đến bệnh viện tôi sẽ nói anh phối hợp uống thuốc trị liệu, hiệu quả rất tốt, đã có thể thử đứng thẳng lên một chút, tình huống thuận lợi, dùng nạn một, hai tháng gần như khỏi hẳn."

Lục Ngôn lại không hài lòng, "Còn phải hơn hai tháng? Quá chậm."

Phó viện trưởng nghe nói như thế, cũng không nhịn được nóng nảy, "Lão đại, anh đừng quên chân anh thiếu chút nữa là tàn phế, hai tháng xem như đã không bình thường rồi, anh còn muốn một giây sau có thể chạy nhảy thì phải gọi là kỳ tích của giới y học luôn rồi? Anh thấy anh người ngoài hành tinh, hay là anh thấy đứa nhỏ nhà anh bị ngu?"

Lục Ngôn nhíu mày, trong lòng cũng biết nhanh quá cũng không bình thường, nhưng hắn thực sự không đợi kịp, ban đầu đúng là rất hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt của Dương Dương, dần dần, hắn phát hiện đi đứng bất tiện có rất nhiều hạn chế, muốn làm cái gì đều bị Dương Dương ngăn cản, lần này còn thẳng thắn bỏ mất một phần quà tặng. Hơn nữa, Dương Dương càng quan tâm hắn, hắn càng chột dạ, chờ ngày nào đó bất cẩn làm bại lộ, hắn thật sự rất sợ Dương Dương sẽ tức giận tuyệt giao với hắn!

Chỉ là nghĩ thôi, hắn cũng muốn điên rồi.

Lục Ngôn lạnh lùng nói: "Tôi không quan tâm, anh làm sao thì làm, phải kiếm lý do hợp lý nhất nói tôi đã phục hồi bình thường."

Phó viện trưởng: "Ha ha."

Bên này, Lục Ngôn âm thầm suy nghĩ làm sao lập tức "Khôi phục", Cố Dương không hề biết chuyện, cuối tuần này, cậu sẽ cùng cha mẹ Cố ra ngoài ăn cơm.

Tuy cậu đã rời khỏi nhà, nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ, chẳng bằng nói, không có bác ở giữa làm khó dễ, bọn họ càng thả lỏng. Cha mẹ Cố không cần nghĩ làm sao tách cậu và bác ra, không để Cố Dương chịu thiệt thòi, Cố Dương cũng không cần vì cha mẹ Cố, nhẫn nhịn hiểu chuyện, khó chịu cũng phải nuốt lại trong bụng.

Lần này đi ăn cơm, Cố Dương muốn kể cho cha mẹ Cố chuyện mình đoạt giải trong kỳ thi toán học toàn quốc, nở nụ cười xán lạn nói cậu mời khách.

Cha mẹ Cố vui mừng khôn xiết, trước đó nghe Dương Dương nói tham gia chung kết, bọn họ đã cảm thấy rất tự hào, gặp ai cũng nói con nhà mình thế nào thế nào.

Cha mẹ Cố sung sướng đến phát rồ rồi, khen cậu hết lời, gọi thêm vài món cậu thích, chúc mừng, còn hỏi cậu muốn tặng quà gì.

Cố Dương có thể tự mình mua, nhưng nếu được cha mẹ tặng thì nó lại khác.

Vì vậy Cố Dương nói gần đây mình muốn sách tham khảo.

Cha mẹ Cố vừa nghe xong, có hơi kinh ngạc, sau đó cùng nhau nở nụ cười. Đứa nhỏ khác thì muốn quần áo, giày, điện thoại di động, máy tính, đứa nhỏ này không bao giờ giống người khác, khó trách được Thanh Bắc coi trọng.

Mẹ Cố cười nói: "Được được, ba mẹ sẽ mua cho Tiểu Dương, mua thật nhiều cho con."

Cố Dương nói: "Được, một tháng con sẽ làm xong chúng."

Một nhà ba người đều nở nụ cười, hòa thuận vui vẻ.

Bàn bên cạnh, cũng là cha mẹ dẫn con mình đi ra ăn cơm, mơ hồ nghe được đoạn đối thoại bọn họ đối thoại, họ lập tức trừng mắt về phía đứa con của mình miệng bóng nhẫy nhai thịt. Nhìn con người ta, nhìn lại con nhà mình, sinh ra miếng thịt lợn còn tốt hơn sinh ra nó.

Cậu trai không nghe rõ, ngẩng đầu gắp một miếng thịt đưa qua, "Mẹ, mẹ muốn ăn cái này hả? Nè."

Mẹ cậu trai không phản đối, tức giận nhai từng chút, trong lòng nghi ngờ lúc mình mang thai có phải ăn nhầm thứ gì rồi không, sao lại sinh ra đứa nhỏ ngốc này.

Cố Dương bên này, một nhà ba người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, bầu không khí rất vui vẻ.

Ăn gần xong, cha Cố nghĩ tới điều gì đó, do dự một hồi, chậm rãi nói: "Tiểu Dương, lời nói này chắc hẳn con không thích nghe, nhưng để ngừa không may, ba vẫn phải nói, con nói thế nào cũng chỉ là một đứa nhỏ, quá đơn thuần."

Cố Dương nghi ngờ: "Chuyện gì ạ?"

Cha Cố: "Gần đây ba mẹ đọc được trên báo một tin tức, nói là chuyện tranh tài sản, ầm ĩ vô cùng khó coi, chỉ quan tâm đến tiền, lương tâm cũng bị mất. Cho nên, ba nghĩ nên nhắc nhở con một chút, Lục tiên sinh, con cũng không nên tín nhiệm hắn quá mức, chẳng như hắn muốn cướp di sản ba mẹ ruột con để lại thì sao? Tiểu Dương nhất định phải để mắt."

Cố Dương không ngờ cha Cố lại muốn nói chuyện này, cậu ngây ngẩn cả người, trong lòng cũng có chút tức giận. Đương nhiên cậu biết cha mẹ là vì tốt cho cậu, nhưng nói Lục Ngôn hư hỏng như vậy, cậu không tiếp thu được.

Cố Dương một mặt nghiêm túc, nghĩ cũng không nghĩ, lập tức bao che mà nói: "Ba mẹ, anh ấy không phải người như vậy, con biết rất rõ. Ba mẹ không nên nghĩ xấu cho anh ấy."

Cha Cố không nghĩ tới Cố Dương sẽ bao che cho Lục Ngôn, cau mày nói: "Con mới biết hắn không lâu, sao con biết hắn là loại người gì?"

Cố Dương há mồm muốn nói gì, nhưng cậu không thể kể chuyện mình đã trọng sinh, cha mẹ không hiểu cũng bình thường, nhưng cậu không muốn nhìn thấy cha mẹ mình ghét người mình coi trọng đâu.

Cố Dương dừng một chút, chỉ có thể nói: "Con thật sự biết rõ, anh ấy rất tốt, ba mẹ ở chung với anh ấy, cũng sẽ cảm thấy như vậy."

Trong mắt cha mẹ Cố, Cố Dương là đứa nhỏ đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận, thái độ lúc này, nói rõ Lục Ngôn trong lòng cậu không hề đơn giản.

Ngẫm lại, cha mẹ Cố có hơi chua xót.

Còn nói Lục tiên sinh là người tốt? Lừa gạt Cố Dương của nhà họ thích hắn đến vậy! Chắc chắn không phải người tốt.

Cha mẹ Cố tức giận, cảm thấy nên gặp Lục Ngôn vài lần, cùng lúc, lấy đũa cắp một miếng thịt lên, nhét vào trong miệng, nhai thật kỹ, giống như muốn gặm nát xương cốt của Lục Ngôn cho hả giận.

Tiền thưởng của Cố Dương đã dùng hết, mua thiết bị phục hồi chức năng cho Lục Ngôn, mời cha mẹ ăn cơm, còn mua cho bà ngoại một áo choàng bằng len.

Bởi vì cậu thấy bà ngoại bên kia rất thích áo choàng đủ màu sắc, vì thế cậu cứ dựa theo sở thích của bà ngoại, chọn một cái, sau đó đóng gói tỉ mỉ, gửi đi nước ngoài.

Bà ngoại nhận được quà của Cố Dương vẫn hơi nghiêm túc, chỉ nói câu cũng được, mà quay đầu đã khoe khoang với tất cả mọi người, nói cháu ngoại ngoan ngoãn dùng tiền thưởng mua cho bà một món quà rất ấm áp. Sau đó mỗi lần Cố Dương nói chuyện với bà ngoại, phát hiện bà ngoại thường khoác áo choàng mình tặng, xem ra bà ngoại rất thích.

Mà Cố Dương cũng không biết, hôm nay lúc cậu và cha mẹ Cố dùng cơm.

Cách một tấm màn, Lục Ngôn ngồi chỗ đó, nghe rõ ràng từng lời Cố Dương nói giúp cho hắn, trong lòng run lên bần bật, như thể có một núi lửa trong người hắn, huyết dịch sôi trào, sung sướng đến cực điểm.

Ban đêm nhớ lại, Lục Ngôn ảo não cực kỳ sao mình không ghi âm lại đoạn đối thoại lúc đó.

Hắn nằm trên giường, nghĩ đến Cố Dương nở cụ cười xán lạn, cả người không nhịn được khẽ run, giọng nói khàn khàn lẩm bẩm: "Dương Dương..."

_________

Tác giả có lời muốn nói: Lục tiên sinh chẳng mấy chốc sẽ "Khôi phục khỏe mạnh" nha =v=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play