Một ngày trước kì nghỉ hè của khối bảy, Đặng Mậu giao bài tập hè cho các học sinh, đề tài tự do, bốn người một nhóm, cùng làm một báo cáo, khai giảng lớp tám nộp bài. Các nhóm trong lớp liền bắt đầu một hồi hành động oanh oanh liệt liệt, một tuần trôi qua, cuối cùng các nhóm nộp lên đề tài báo cáo, phần đông là bốn người một nhóm, nhưng cũng không thiếu nhóm ba người, nhóm năm người, thậm chí nhóm một người.
Thời điểm ánh mắt quét đến nhóm một người, Đặng Mậu thiếu chút nữa cho rằng mình nhìn sai tên, thầy cố ý nhìn thêm hai lần, xác nhận chính mình không nhận sai xong, mới ngẩng đầu ghi vào danh sách, hỏi: “Hứa Gia Niên, nhóm của em đâu?”
Hứa Gia Niên cầm báo cáo tự mình làm: “Thầy, em đã làm xong.”
Đặng Mậu ngạc nhiên, vừa tiếp nhận đã phát hiện đây là một báo cáo từ nội dung đến câu chữ đều không có chỗ sơ hở.
Mười phần dụng tâm.
Đặng Mậu tuy có chút tán thưởng, nhưng cũng không thể không hỏi: “Vì sao không vào nhóm với các bạn khác?”
Hứa Gia Niên: “Cùng nhóm với các bạn khác làm chậm tiến độ của em, ảnh hưởng nội dung. Cuối cùng mọi người đều không hài lòng, lãng phí thời gian của em, lãng phí cảm tình của các bạn.”
Này……
Đặng Mậu thế mà không biết đáp gì trong vài giây. Nhưng rất nhanh thầy đã tìm về cảm giác của giáo viên văn khoa, nói với Hứa Gia Niên: “Xuất phát từ suy xét tiết kiệm thời gian, em làm như vậy là đúng. Thế nhưng Hứa Gia Niên, em đã nghĩ tới chưa, nếu giáo viên ra một yêu cầu mà em không biết, ví dụ như cắm hoa hoặc là hội họa, vậy em có cần bạn học giúp đỡ hay không?”
Hứa Gia Niên: “….Vì sao phải ra bài tập cắm hoa hoặc là hội họa ạ?”
Đặng Mậu cười: “Vậy vì sao thế giới cần cắm hoa và hội họa?”
Hứa Gia Niên ngơ ngác sửng sốt, bắt đầu nghe cẩn thận.
Đặng Mậu tiện tay nêu ví dụ: “Trong lớp, Dương Giai Giai học giỏi âm nhạc, Từ Tiểu Nguyệt mỗi tuần đều phụ trách bảng tin lớp chúng ta, nếu như thầy ra bài tập liên quan đến phương diện này, em cảm thấy nếu một mình em làm có thể tốt bằng các bạn không?”
Hứa Gia Niên lắc đầu.
Đặng Mậu lại kéo đề tài về chỗ cũ: “Hứa Gia Niên, nếu Từ Tiểu Nguyệt tham gia thiết kế báo tường, về phần sắp chữ, em có thể làm đẹp hơn bạn ấy không?”
Hứa Gia Niên hơi hơi do dự: “Có lẽ không thể.”
Đặng Mậu: “Đây chính là mục đích thầy bố trí bài tập này: Tập hợp khả năng của các học sinh, cùng nhau hợp tác cho ra kết quả tốt nhất. Báo cáo này của em rất tuyệt, nhưng em không có sự hợp tác, một vế em đạt điểm tối đa, một vế đạt không điểm, trung bình là năm mươi điểm. Em có ý kiến với cách chấm điểm này không?”
Hứa Gia Niên mím môi.
Thật sự là trẻ ngoan, nói đạo lí với nó, không có chuyện nói không thông. Mình thân là chủ nhiệm lớp, nhất định không thể để cho đứa nhỏ này đi lệch, không được cô lập, cũng không được kiêu ngạo. Hê, đột nhiên mình thật là có cảm xúc yêu nước yêu dân.
Đặng Mậu thầm buồn cười, thầy vỗ vỗ vai Hứa Gia Niên, cố gắng lần nữa: “Người với người luôn có sự khác biệt, bảo trì ưu điểm của chính mình, lại nhìn vào ưu điểm của người khác, đây mới là thái độ chính xác của chúng ta đối với mọi người.”
Kì nghỉ hè không hề có gợn sóng trôi qua, khai giảng không bao lâu, đại hội thể dục thể thao đã đến.
Thời điểm học lớp bảy, Hứa Gia Niên đăng kí chạy dài một ngàn mét, cuối cùng thành tích không được tốt lắm cũng không tính là xấu, đứng thứ ba, còn lấy được đồng giải.
Nhưng lần này, cậu quyết định dựa theo lời thầy Đặng Mậu hợp tác với bạn học, cố ý đổi chạy dài một ngàn mét thành 4×100 mét tiếp sức, mỗi ngày lúc tan học, sẽ cùng ba bạn học luyện tập hai ba hiệp trong mười lăm phút trên sân thể dục.
Bốn người hợp tác ngược lại không tạo ra nhiễu loạn gì, cho dù có thời điểm có ai đó bận việc không thể tập, cậu cũng có thể luyện tập với các bạn còn lại, xóa bỏ hơn phân nửa bóng ma hợp tác trong lòng cậu.
Muốn nói có chỗ nào tương đối không được tự nhiên, đại khái chính là mỗi lần cậu đến sân thể dục, Thịnh Huân Thư đã ở trên sân luyện tập rồi, mà mỗi lần cậu rời khỏi sân thể dục, Thịnh Huân Thư vẫn còn ở trên sân thể dục luyện tập, hơn nữa hạng mục mỗi lần luyện tập đều không giống nhau.
Sau khi cậu nghe ngóng, đại hội thể dục thể thao lần này, Thịnh Huân Thư cư nhiên tham gia bốn hạng mục. Ba ngày hoạt động, ước chừng hai ngày không được nhàn nhã.
Trước ngày diễn ra đại hội thể dục thể thao một ngày có tiết tự học, không có giáo viên trên bục giảng, từ lúc bắt đầu, toàn bộ lớp đã bị bao phủ trong tiếng ồn như tiếng ong vỡ tổ, càng có vài học sinh lớn mật trực tiếp lẻn ra sân thể dục chơi.
Ngồi ở vị trí gần cửa sổ Hứa Gia Niên nhìn một vòng tại chỗ trống bắt mắt bên cạnh, lại quay đầu nhìn về phía bóng dáng bắt mắt trên sân thể dục.
Chạy lấy đà, nâng tay, ném.
Tạ biến thành một vệt đen trên bầu trời, cao cao bay lên, nặng nặng rơi xuống. Trên sân thể dục, Thịnh Huân Thư nhảy một chân lên ném tạ, xong mới xông lên phía trước nhìn tạ rơi, giây lát, nó hung hăng vung cánh tay, cách hơn một nửa sân thể dục, Hứa Gia Niên ngồi ở trong phòng học như nghe thấy được tiếng “Yeahhh” của đối phương.
Cậu chuyển bút, loạt xoạt viết xuống đáp án trên vở bài tập, nghĩ:
Thực ra Thịnh Huân Thư không chỉ thích đi quán net, cậu ấy còn rất thích vận động……
Ngày hôm sau, đại hội thể dục thể thao đúng giờ bắt đầu.
Hạng mục chạy tiếp sức 4×100 diễn ra vào ngày hôm sau, Hứa Gia Niên cùng ba bạn học hẹn sẵn hôm nay tập luyện lần cuối. Cậu tới trường học sớm, xử lí xong tất cả việc của lớp, sau đó đến phòng thiết bị lấy gậy.
Nhưng không biết vì sao, bắt đầu từ sáng hôm nay, cậu đã cảm giác bụng mơ hồ đau đớn, lúc ăn sáng đã uống thuốc đau bụng, cảm giác có đỡ hơn, nay lại có vẻ không ổn… Cậu càng đi, cảm giác đau đớn càng kịch liệt, dần dần không thể nhẫn nại.
Hứa Gia Niên mới đầu còn đi đường bình thường, nhưng sau phải nhích từng bước một, lúc vất vả xê dịch đến phòng thiết bị, cậu chảy mồ hôi lạnh đầy thân, đau không nói ra lời, chống khung cửa chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất.
Trong phòng thiết bị cũng có một bạn học, đó là một bạn học nữ lớp khác, thấy Hứa Gia Niên như vậy thì không biết làm sao, bước đến hỏi: “Cậu có khỏe không? Có cần tìm giáo viên hay không?”
Đau đớn tạm thời cầm tù Hứa Gia Niên.
Cậu không nói được, cũng không nghe được người khác đang nói cái gì. Cậu chỉ có thể cảm giác được xác thật có người đứng trước mặt mình, giống như giữa thời gian dài rất dài không động đậy…Thẳng đến khi bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng quen thuộc: “Hứa Gia Niên? Hứa Gia Niên cậu ngồi xổm ở đây làm gì? Hứa Gia Niên?”
Hứa Gia Niên cảm thấy mình bị đẩy hai phát.
Cậu đau đến co giật dây thần kinh, hai mắt mơ hồ, trong lòng mê man phẫn nộ: Thịnh Huân Thư lúc này còn đến trêu mình! Mình mà đứng lên được thì phải đánh cậu ấy một trận!
Phẫn nộ vô cùng, nghĩ như vậy Hứa Gia Niên thật sự ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn Thịnh Huân Thư, định dùng ánh mắt phóng lửa giận.
Hai người đối diện, trong tầm mắt Hứa Gia Niên, mặt Thịnh Huân Thư trắng bệch, y như vẽ mặt đóng kịch.
??? Trong cơn phẫn nộ và đau đớn, Hứa Gia Niên lại có chút buồn bực, thì ra lửa giận của mình hữu hiệu như vậy?
Nhưng ngay sau đó, Hứa Gia Niên đột nhiên có cảm giác cưỡi gió đạp mây.
Thịnh Huân Thư trắng mặt ôm Hứa Gia Niên lên, xông thẳng tới phòng y tế.
Hứa Gia Niên bị đè lên bụng mơ mơ màng màng, cậu đã nằm trên giường bệnh trong phòng y tế, nhân viên y tế trường thăm khám đơn giản, nói nhanh với Thịnh Huân Thư: “Không xử lí được, phải nhanh đưa đến bệnh viện, gọi cho cha mẹ, chủ nhiệm lớp các em đâu..”
Thịnh Huân Thư: “!!!!!”
Nó kêu gào một tiếng, cũng không biết có nghe được nhân viên y tế nói gì hay không, lại cấp tốc khiêng Hứa Gia Niên lên, chạy ra cửa, lao thẳng đến bệnh viện.
Phía sau, nhân viên y tế gọi hai ba lần cũng không gọi được về, trợn tròn mắt: “Tuy bệnh viện cách trường học chỉ có mấy trăm mét, trò cũng không cần trực tiếp khiêng người đi, trường học có xe!”
Dọc theo đường đi, gió thổi phần phật, Thịnh Huân Thư hai tay nâng một người, chạy còn nhanh hơn xe đạp!
Vỏn vẹn năm phút đồng hồ, gạch gốm xanh trắng của bệnh viện đã ở trước mắt.
Hứa Gia Niên từ ngày sinh ra đến bây giờ cũng chưa từng đau như vậy, đầu cậu như bột nhão, hỏi: “Có phải tớ bị bệnh nan y hay không…..”
Thịnh Huân Thư bần cùng về kiến thức y học, chỉ biết bệnh ung thư và bệnh máu trắng là bệnh nan y. Bệnh ung thư là thế nào? Bệnh ung thư hình như không có cách chữa trị! Khẳng định là bệnh máu trắng, Thịnh Huân Thư run run giọng nói: “Không có việc gì không có việc gì, bệnh máu trắng có thể trị, tớ có thể hiến tủy cho cậu!”
Hứa Gia Niên: “Không phải là phù hợp mới được sao?”
Thịnh Huân Thư: “Bọn mình chơi chung từ nhỏ đến lớn, thân cận như vậy, chắc chắn phù hợp!”
Đầu Hứa Gia Niên cũng thắt nút, nghe vậy thật sự được an ủi: “… Không đúng?”
Thịnh Huân Thư: “Không đúng chỗ nào?”
Hứa Gia Niên: “Phù hợp hay không phải do ba mẹ cậu đồng ý, tự cậu không quyết định được.”
Thịnh Huân Thư: “Tớ có thể!”
Trong cơn đau nhức, Hứa Gia Niên rất tiêu cực: “Không, cậu không được.”
Thịnh Huân Thư sụp đổ: “Bây giờ là lúc nào, cậu nghĩ tốt lên đi!”
Đoạn đường cuối cùng, nó phát huy khả năng bứt tốc, trong mười giây chạy vài bước, vào tới sảnh cấp cứu, đứng giữa những bệnh nhân và y tá cùng bác sĩ đi đi lại lại, rốt cuộc nhịn không được kinh hãi, kêu khóc một hơi:
“Cứu mạng, bạn thân của cháu sắp chết rồi!!! Hu hu…”
______________________
(hai đứa này diễn phim truyền hình giờ vàng đấy à?)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT