Nghe tiếng hét quen thuộc, Ngô Thiên nhíu mày nhìn qua:
“Hóa ra Lỗ Bang chủ, không biết có chuyện gì?”.
“Ngô huynh, cũng quá không chân chính đi, đã nói 2 nhà chúng ta cùng nhau hợp tác. Hôm nay lùng bắt tặc nhân vì sao không cho ta biết một tiếng”.
“Hôm nay công lao hết thảy đều do vị này của ta chất tử Tống Khuyết. Bộ phòng chỉ hỗ trợ kết án mà thôi, Lỗ Bang chủ ngươi nhưng là trách lầm người”.
Lỗ Thiên Hùng ánh mắt lóe lên, trên đường chạy tới hắn cũng đã hỏi ra bảy tám phần. Vốn định cùng lão Ngô hack mất công lao nhưng nghe giọng điệu này, làm sao mà thân thiết. Hắn cũng tạm bỏ đi ý định, lập tức chuyển hướng.
“Ngô huynh, không biết Trịnh Quân Thanh thi thể ở đâu?”.
Hôm nay việc Ngô Thiên cũng không muốn dấu, bao nhiêu năm trải sự đời hắn cũng biết việc này nguy hiểm, hắn cũng sợ bị người hiểu lầm nên nãy giờ chưa từng di chuyển thi thể mảy may, rất sảng khoái chỉ tay, tùy ý lão Lỗ đi kiểm tra.
Tiến lên xác nhận người chết thân phận, nhìn thoáng qua bên cạnh mấy món vật phẩm. Không thấy có thứ mình cần sau hắn liền ngồi xuống, không ngại bẩn thỉu bắt đầu tại thi thể từng tấc tìm tòi.
Một lát sau, nằm dưới đất lão Trịnh trên người quần áo giày tất cũng đã bị bới tung, chỗ kín nhất cũng không bỏ qua, nhìn mà Tống Khuyết không đành lòng.
“Ngô huynh, chỉ có những này?”.
Biết là lão Lỗ đang tìm thứ gì, Ngô Thiên gật gật đầu:
“Có bao người đang nhìn, vừa rồi chính ta kiểm tra, chỉ có những thứ này, có lẽ tặc nhân đã đem đồ vật giấu ở nơi nào đó”.
Nhìn thoáng qua chung quanh nơi xa chen lấn vòng trong vòng ngoài người, Lỗ Thiên Hùng cũng biết việc này hẳn không giả. Trong lòng vô cùng thất lạc, lúc này nhìn thoáng qua Tống Khuyết hai mắt liền sáng lên:
“Tặc nhân là do vị này huynh đệ giết chết?”.
“Ra mắt Lỗ Bang chủ, đúng là tại hạ”.
“Thật anh hùng xuất thiếu niên, không biết tiểu huynh đệ xuất thân nơi nào, đã có tương ứng bang phái?”.
“Tại hạ thôn dã xuất thân mà thôi, hiện không môn không phái”.
“Ha ha, đúng dịp. Mãnh Hổ bang chúng ta bây giờ đang cầu hiền nhược khát, chính là cần những anh tài như tiểu huynh đệ. Không biết tiểu huynh đệ có hứng thú hay không gia nhập bản bang. Ta hứa sẽ dùng đường chủ vị trí dành tặng”.
Theo thực lực tăng lên đến bây giờ, nếu như có Linh Giang bang thực lực như thế dùng chức vị cao mời chào hắn còn cân nhắc một hai, qua mấy năm thì tất nhiên không còn mức giá như này.
Còn về phần chỉ nằm vỏn vẹn trong huyện thành bé xíu, Bang chủ càng là chỉ có thực lực Tứ giai võ giả Mãnh Hổ bang Tống gia tất nhiên chướng mắt:
“Đa tạ, Lỗ Bang chủ, tiểu tử tự do quen, hiện chưa muốn gia nhập bang phái. Nếu sau này có nhu cầu, tất nhiên sẽ đến tìm quý bang”.
Lỗ Thiên Hùng tính toán gì, lão bánh quẩy Ngô Thiên còn không nghe ra được. Biết được tin Tống Khuyết cùng mình chất tử là huynh đệ chí giao, có lòng lôi kéo hắn đã coi thiếu niên này là người một nhà.
Bây giờ nhìn bị Tống Khuyết từ chối, vẻ mặt lão Lỗ không mấy tốt đẹp, Ngô Thiên lập tức đứng ra:
“Tống Khuyết chính là ta chất tử, Lỗ bang chủ cũng không cần ép buộc. Hắn muốn hay không gia nhập bang phái hãy để cho hắn tự ý lựa chọn”.
Có Ngô Thiên ở đây, Lỗ Thiên Hùng cũng không dám quá khích. Hơn nữa chưa điều tra rõ ràng này tiểu tử lai lịch, hắn cũng không hành động thiếu suy nghĩ, liền cười cợt:
“Ngô huynh đa tâm, ta chỉ thật tình mong muốn mời chào Tống tiểu huynh đệ thôi”.
Nghe hắn nói thế lão Ngô cũng chỉ cười lạnh không nói lời nào.
Lúc này, lục tục lại đi tới vài người, nhìn bộ dạng càng ngày sẽ càng đông. Ngô Thiên thấy người đến cũng khá nhiều lập tức cùng mọi người bàn bạc trước hết đem Trịnh Quân Thanh người cùng đồ vật trước hết mang về trong phủ nha, tránh ảnh hưởng con đường.
Sự việc sau đó cũng như Tống Khuyết suy đoán, hắn chỉ tập sát tặc nhân, trước mặt mọi người cũng chưa từng động chạm gì đến thi thể nên mọi người cũng không quan tâm hắn, một lòng chỉ muốn quan sát lão Trịnh, muốn tìm tòi đến tột cùng.
Cũng chỉ có vài thế lực muốn nhân dịp mời chào hắn, nhưng hết thảy đều bị từ chối.
Cùng Ngô Thiên bàn giao vài câu, hẹn đối phương ngày khác đến nhà bái phỏng sau, đã hoàn thành nghĩa vụ hắn liền lập tức cáo từ ra về.
Nhìn đối phương thân ảnh xa dần, Ngô Thiên mới quay sang bên cạnh thanh niên dò hỏi:
“Phàm nhi, tiểu Diệc có cùng ngươi đề cập đến người này?”.
Bên cạnh thanh niên đúng là lão Ngô nhi tử Ngô Phàm, Ngô Diệc trước kia ủy thác hắn chiếu cố Tống Khuyết, nhưng nghĩ đối phương chỉ là 1 sơn thôn tiểu tử nên hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ dặn dò Quan Vũ mấy câu.
Việc này hắn sớm đã quên sau đầu, hôm nay bất chợt gặp người, tình cảnh cũng đã khác. Nhân gia bây giờ giá trị xưa đâu bằng nay, có thể nói chạm tay có thể bỏng cũng không quá. Nghe lão cha hỏi, Ngô Phàm cười khổ:
“Cha, là có chuyện này. Diệc ca gửi thư nói tại Hoàng Diệp trấn có quen một vị huynh đệ thâm giao, nhờ ta chiếu cố nhiều hơn. Nhưng dạo này công việc bận quá, ta còn chưa rút ra thời gian được nên giao việc này cho Quan Vũ”.
Tiểu tử này dưới tay mình làm việc, có việc gì làm hắn còn không biết sao, lấy đâu ra bận. Nghe hắn giải thích, Ngô Thiên lườm hắn thất vọng:
“Ngươi tính tình đến bao giờ mới sửa được. Làm sao lúc nào cũng mắt cao hơn đầu đây, không nghĩ đến ngày xưa ngươi ông nội, rồi ta nữa cũng là bình thường xuất thân. Ngươi dựa vào cái gì coi thường người thấp.
Hừ, bây giờ vật đổi sao dời, ngươi lúc này đến làm quen nhân gia cũng chưa chắc đã thèm nhìn đến ngươi”.
“Cha, là ta có việc bận không qua được, đâu phải coi thường người. Hơn nữa tiểu tử này chỉ dựa vận may cứt chó, có cái gì hơn người”.
Nghe hắn nói thế lão Ngô giận quá cười:
“Ha ha, vận may. Ngươi biết chết người là ai sao, là Trịnh Quân Thanh, ngay hôm qua ta cùng Lỗ Thiên Hùng hợp lực đuổi bắt còn bị hắn chạy. Hơi không cẩn thận cũng sẽ bị giết chết. Ngươi nói chỉ dựa vận may đi giết một vị Nhị lưu võ giả cho ta xem”.
“Ai biết được có thể hôm nay hắn có thể bị thương chưa lành, sức chiến đấu mười không còn một bị người nhặt tiện nghi”.
Nhìn còn mạnh miệng nhi tử, Ngô Thiên thất vọng tột đỉnh. Xem ra ngày xưa mình quá nuông chiều hắn, để bây giờ mới có bộ dạng không coi ai ra gì.
Không biết dùng đầu óc mà nghĩ, nếu thương nặng như thế tặc nhân còn tự tin dám mò vào gần phủ nha hóng chuyện.
Tâm mệt lão Ngô không muốn nói thêm gì, phất phất tay đem Ngô Phàm đuổi đi.
......
Trong thành, tin tức Trịnh Quân Thanh bỏ mình rất nhanh truyền khai.
Mọi người đều nghe ngóng đến lão Trịnh người này tài cao gan lớn, lại hóa trang quay lại trong thành trốn. Hơn nữa còn dám đến cạnh phủ nha uống trà hóng chuyện.
Cuối cùng không may bị 1 người tên Tống Khuyết thanh niên phát hiện, kịch đấu hồi lâu đưa hắn tại chỗ đánh chết.
Thi thể cùng vật phầm mang theo hết thảy bị mọi người tại chỗ kiểm tra, chỉ tìm được mấy thứ linh tinh, cùng một thanh Khổng tước linh đã qua sử dụng.
Về thần công bí tịch mà mọi người đồn thì không thấy tin tức.
Nhiều người không tin tà, đến tận nơi hiện trường hỏi han. Cuối cùng còn ngắm xác lão Trịnh một lần mới không thể không chấp nhận sự thật. Thất vọng đồng thời cũng hâm mộ Tống Khuyết.
Dù gì nhân gia cũng được Trí Không đại sư một cái hứa hẹn. Tại Nam Dương đạo này, không nói Tống Khuyết hiện có thể đi ngang, nhưng dám ám hại hắn thì cũng ít người dám.
Hứa hẹn còn chưa hoàn thành, ngươi dám làm hại nhân gia chẳng phải để Linh Ứng tự trở thành bất tín. Có muốn hay không ở đất này lăn lộn, đừng nghĩ nhân gia hòa thượng không biết trừ ma.
Đây cũng là điều Tống Khuyết cần nhất bây giờ.
Có Tesseract hắn, tương lai chú định là quang minh. Nhưng bây giờ còn nhỏ yếu hắn cũng cần một chỗ dựa che nắng che mưa.
Bây giờ tốt lắm, có này 1 tấm bùa hộ mệnh. Ít ra người nào muốn hại hắn cũng cần cân nhắc mấy lần.
Mục đích đạt thành Tống đại quan nhân tất nhiên vui vẻ thổi sáo đi về tiếp tục tìm hiểu Lưu Ly Vô Cấu Thể.
Không biết ngoài kia, một đám giang hồ nhân sĩ đứng trên đường hóng gió một mặt mộng bức.
Nghĩ đến bọn hắn vì dương danh giang hồ, nghe tin tức Trịnh Quân Thanh liền không quản ngày đêm giục ngựa lên đường. Phơi nắng phơi sương nhanh chân chạy đến nơi này.
Còn chưa kịp uống miếng nước, rửa cái mặt liền được báo tin tặc nhân đã đền mạng. Bí tịch cũng không có.
Từ xa xôi chạy đến đây, chúng ta còn đồ cái gì a.
Nghĩ chặng đường về xa xăm, đám hán tử cũng không nhịn được âm thầm rơi lệ.
.....
Thanh Hà huyện Vân Hải Các.
Nghe Vân Cửu từ đầu đến cuối báo cáo sự việc, Vân Sơn cũng không nhịn được thổn thức.
“Tiểu tử này vận khí thật tốt quá. Hơn nữa thực lực cũng khó lường, xem ra lần trước thử hắn còn chưa sử ra hết bản lĩnh. Bây giờ có Linh Ứng tự bảo bọc, xem ra sau này hắn phát triển là một đường thênh thang. Chúng ta cần tăng mạnh hơn lực độ lôi kéo”.
“A Cửu, ta viết phong thư, ngươi tìm người lập tức chuyển giao tận tay cho Các chủ. Việc này còn cần nàng quyết định”
“Rõ, Tổng quản”
......
Ngô gia,
Mệt mỏi một ngày, tiếp đón không biết bao nhiêu đoàn giang hồ nhân sĩ Ngô Thiên mới rút ra thời gian lết thân về nhà.
“Mời nhị gia đến thư phòng gặp ta” – Ngồi dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, lão Ngô quay sang quản gia nói rồi không để ý nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Lão quản gia cúi người rời đi, lúc sau một người trung niên có mấy phần hao hao giống Ngô Thiên tiến vào, chính là Ngô Diệc phụ thân Ngô Bình.
“Đại ca, ngươi tìm ta”.
“Nhị đệ, chuyện hôm nay Trịnh Quân Thanh bỏ mạng ngươi biết đi”.
“Đã nghe nói qua, do một thiếu niên tên Tống Khuyết giết. Có chuyện gì sao đại ca”.
“Ân, là có chút chuyện. Ta cũng mới biết Tống Khuyết người này cùng nhà ngươi tiểu Diệc lại là chí giao”.
“Còn có việc này?” – Hiểu được vấn đề, Ngô Bình mừng rỡ.
“Đúng là như vậy, ngươi bây giờ lập tức cho tiểu Diệc một phong thư, gọi hắn buông hết đỉnh đầu công việc quay về Thanh Hà. Chúng ta sau đó tiếp tục bàn chuyện”.
“Rõ ràng, đại ca” – Ngô Bình không chần chờ lập tức lĩnh mệnh rời đi.
.....
Ngoài ra các thế lực trong thành, không một là không sai người điều tra Tống Khuyết người này. Chẳng mấy chốc tên tuổi hắn đã vang danh Thanh Hà huyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT