Vì Lý thẩm cùng đám người sinh kế, Tống Khuyết cũng là phí một phen hao tâm tổn trí.

Trưa hôm đó sau khi ăn xong, không kịp nghỉ ngơi hắn lập tức dẫn theo trừ ra Hồng ca còn lại toàn bộ thanh tráng 6 người, hùng hục lao ra cửa thành tây, hướng về phía rừng núi Ưng Giản sầu đi đến.

Đã sớm thông qua Tia Chớp quan sát địa hình, hắn cũng không mất nhiều công sức tìm đến ngay rìa ngoài rừng núi khu vực mọc nhiều hạt tiêu rừng, ớt, hành và mấy loại rau thơm.

Cho Lý Tín đám người làm quen nhận biết những thứ cần dùng, Tống đại gia liền loanh quanh đi giám sát đám trẻ trâu này thành quả lao động.

Nhiều người làm cũng nhanh, không ra một hồi bọn họ đã thu thập được non nửa sọt trúc.

Thấy đã đủ rồi, Tống đại gia mới hài lòng dẫn mọi người đắc thắc trở về.

Bận bịu cả buổi chiều, dạy người này cách làm lòng, người kia cách khuấy cháo... vội vàng chân không chạm đất. Đến khi tối sẩm, một nồi cháo lòng thơm nức mũi cùng mấy món lòng luộc cũng coi như thành hình.

Đắc ý nhìn chung quanh nhóm người đang tham lam hít lấy hít để, Tống đại gia mới chậm rãi lấy ra bình rượu, đưa cho Lý Tín châm tửu rồi mới gật gù ra hiệu có thể bắt đầu.

Đã sớm ngồi chờ nóng như lửa đốt mọi người nhận được hiệu lệnh, lập tức mồm năm miệng mười cho thức ăn lên miệng, tay bưng bát cháo húp xì xụp nhai ngấu nghiến.

Nước Việt quốc hồn há là nói suông. Đối với món cháo lòng của mình có thể dễ dàng chinh phục mọi người Tống Khuyết cũng không hề ngạc nhiên.

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,

Cúi đầu nhớ cố hương.

Hơi chạnh lòng tưởng niệm đã không thể quay về cố thổ, Tống đại thi nhân lúc này mới từ từ nhấm nháp đặc sản quê nhà.

Hồng ca ăn lấy ăn để một lúc, giờ phút này mới bắt đầu thả chậm tốc độ. Rảnh miệng cầm lên chén rượu uống ngụm lớn rồi giơ ngón cái lớn tiếng khen:

“A Khuyết, trù nghệ của ngươi chính là cái này”.

Mạn bất kinh tâm Tống Khuyết khẽ cười gật đầu, bắt đầu chém gió:

“Này đã tính là gì, đây chỉ là món ăn khai vị bình thường nhất trong thực đơn của ta. Còn nhiều món so với cái này ngon hơn gấp trăm nghìn lần, chỉ là do chế biến quá cầu kỳ nên ta lười không muốn làm thôi”.

Đám gia súc đã bị hắn trù nghệ chinh phục bây giờ nghe gì cũng tin, lập tức là một tràng dài tâng bốc nịnh nọt. Nghe vào tai Tống lão gia thoải mái vô cùng.

Hắn Tống Khuyết cũng là người biết nghe lời phải chứ sao.

Cả người lâng lâng hắn liền đem nỗi nhớ cố hương ném ra sau đầu, lập tức nhiệt tình nâng chén ăn nhậu. Một bàn người không khí nhiệt náo cực kỳ.

Cơm no rượu say, ngăn lại đang muốn dọn dẹp Lý thẩm, Tống Khuyết mới hỏi:

“Thẩm, nay cách nấu cái này ngươi nhớ được bao nhiêu”.

Quanh năm trong bếp Lý thẩm đối với việc này cũng khá có nắm chắc. Không hề hàm hồ trả lời:

“Thẩm cũng nhớ được 8,9 phần. Nhưng cũng phải thử qua một lần mới biết được nấu sẽ thế nào”.

Nghe Lý thẩm nói, Tống Khuyết gật gù:

“Vậy được, ngày mai ta sẽ hướng dẫn ngài nấu một lần nữa xem thế nào. Nếu có thể nắm chắc, chúng ta 3 ngày nữa lập tức mở quán”.

“Chắc là không có vấn đề” – Tính tính thời gian, Lý thẩm cũng đồng ý gật đầu.

“A Khuyết, ngươi mở quán bán ăn sáng, không sợ nhà lão Chiêm ế khách sẽ ghi thù ngươi à” – Biết nội tình Chung Hồng một bên trêu ghẹo.

“Ha ha, 2 thứ không có xung đột sao. Hơn nữa lão đầu đó đối với ta bây giờ cũng không thấy có gì thiện cảm đáng nói, bó tay nha”.

Tống Khuyết nghe hắn trêu cũng nhếch miệng cười khổ. Lão đầu này như hòn đá kê nhà xí vậy, vừa cứng vừa thối, quả thật khó dây dưa vô cùng.

.....

Một buổi sáng sớm 3 ngày sau đó.

Trước cửa nhà Tống Khuyết, tiệm ăn sáng Lý Thẩm Cháo lòng chính thức treo biển khai trương.

Không có đốt pháo múa lân, rùm beng quảng bá. Chỉ là bình lặng như thế bỗng dưng bắt đầu. Cũng chỉ có Quan Vũ sớm nay đã đến đưa lên quà mừng và ăn bát mở hàng.

Tiểu tử này hôm trước tự quen tự thuộc đến Tống gia đòi rượu ngon, vừa lúc Lý thẩm thử tay nghề nấu cháo. Gặp dịp may mắn ăn thử một lần Quan Vũ lập tức luân hãm.

Hôm nay biết khai trương cửa hàng, đã sớm không nhịn được hắn sáng sớm đã mang quà mò đến, vinh quang trở thành thực khách đầu tiên của quán.

Ăn xong hào phóng thả hồng bao 1 lượng bạc. Quan Vũ lúc này mới xung quanh đánh giá quầy hàng, tấm tắc khen ngợi.

Được ích từ con mắt hiện đại của Tống Khuyết, đối với những quán xá bẩn thỉu cực độ phản cảm hắn thiết kế quầy hàng này là cực kỳ sạch sẽ và tiện lợi.

Đầu bếp Lý thẩm càng là một thân phục sức trắng muốt như tuyết, dụng cụ riêng biệt không chung đụng, nhìn vào đã thấy chuyên nghiệp.

Hơn nữa đũa ăn dùng 1 lần, bàn ghế bát đĩa luôn đảm bảo lau chùi sạch sẽ. Đối với thiếu chú trọng vệ sinh an toàn thực phẩm thời đại này quả thật là riêng một phong cảnh.

Hơn nữa định giá không cao, chỉ 5 tiền một bát cháo. Quan Vũ có thể khẳng định nơi này khách sẽ đông nườm nượp.

“Tống thiếu, các ngươi quán này nếu không thể đắt khách quả thật là không có thiên lý. Tại hạ trước chúc mừng ngài tiền vô như nước”.

“Ha ha, đa tạ Quan huynh. Cũng phiền Quan huynh âm thầm để mắt nơi này nhiều hoen, tránh cho bị chọc phá”.

“Dễ như trở bàn tay. Hơn nữa khu phố này trị an tại toàn huyện cũng là tốt nhất, cũng không có kẻ nào cứng đầu dám lại đây gây sự, Tống thiếu cứ yên tâm”.

“Vậy ta yên lòng”.

Nhìn trên đường dòng người lục tục xuất hiện, Quan Vũ cũng không thêm làm phiền, cùng đoàn người cười chúc mừng rồi chắp tay cáo từ.

.....

Từ từ ra cửa mọi người lập tức thấy hôm nay trên phố nhà mình có điều khác lạ.

Một xe đẩy kỳ quái, trên mái treo biển Lý Thẩm Cháo lòng.

Sát vách tường bày mấy hàng bàn ghế ngay ngắn, chỉnh tề.

Hai bên đầu đường còn treo tấm phướn quảng cáo bắt mắt.

Quả thật quái tai.

Hiếu kỳ đám người tiến lên quan sát, rất nhanh bị mùi thơm hấp dẫn. Có mấy người tại chỗ không nhịn được liều mình nếm thử.

Không ăn không sao, ăn vào quả thật một phát không thể vãn hồi.

Nhìn cắm đầu cắm cổ ăn người nọ, tâm như bị mèo cào những người còn lại lại có mấy người khó nhịn bước ra.

Sinh ý cứ như vậy liền hỏa bạo.

Hỏa liền để mọi người chưa hiểu ra sao.

.....

Nhìn quán ăn bắt đầu ngồi đầy bàn, Tống Khuyết tâm tình vui vẻ. Trông thấy không xa nhà lão Chiêm cũng bắt đầu dọn quán, hắn kêu lên bên cạnh chạy chân La ma tử về múc 2 bát cháo với một đĩa lòng.

Xếp đặt gọn gàng lên khay, hắn mới chậm rãi mang sang Chiêm gia.

......

Đang lúi húi dọn sạp Xảo Xảo cảm giác có người đứng bên cạnh mình. Ngẩng đầu lên liền bắt gặp Tống Khuyết đang khay thức ăn mỉm cười nhìn mình.

Nghĩ đến lần trước hiểu nhầm, nha đầu mặt lập tức đỏ bừng.

Nhưng nhớ lão cha mấy nay căn dặn, kẻ này phong lưu thành tánh, chuyên chiêu hoa dẫn điệp., cô nương nội tâm cũng dâng lên mấy phần tức giận.

“Hừ, tiểu đệ đệ. Ngươi có chuyện gì sao?”

Tự nhiên ta thành đệ đệ rồi, lại còn tiểu.

Nhưng thực ra kiếp này tuổi tác đối phương hẳn là hơn mình, Tống Khuyết cũng không thấy có gì lăn tăn, cười vui vẻ đáp:

“Há, Xảo Xảo tỷ. Hôm nay không phải nhà ta tiệm cháo lòng khai trương sao. Ta mang sang đây một phần mời ngươi cùng Chiêm bá thưởng thức”.

Thấy không phải sang tìm mình tán chuyện, Xảo Xảo hơi thoáng yên lòng:

“Ồ, vậy chúc mừng ngươi khai trương đại cát nhé. Chỗ này bao nhiêu tiền, để ta trả”.

“Hàng xóm láng giềng, tiền nong gì. Hơn nữa ta còn muốn nhờ các ngươi nếm thử rồi góp ý đây”.

“Không được, ta không thể nhận đồ. Ngươi cứ nói bao nhiêu ta trả” – Ai ngờ cô nương này vẫn nghe cha cảnh giác, lập tức xua tay từ chối.

Nhìn đối phương co người lùi về sau giống muốn chạy như thế. Tống Khuyết một trận ê răng. Không thể làm gì hơn đành nói:

“Như vậy đi, cũng không đáng bao tiền, ngươi tặng ta 10 chiếc bánh bao là được”.

Đầu nhỏ bắt đầu phân tích tính toán, lát sau Chiêm Xảo Xảo mới nhả ra gật đầu.

“Vậy được, để ta đi lấy bánh bao cho ngươi”.

Đưa khay cho đối phương, Tống Khuyết cười:

“Được, Xảo Xảo tỷ ngươi nhớ ăn nóng mới ngon”.

Cảnh giác cẩn thận nhận lấy khay thức ăn như phòng dịch bệnh, cô nương này mới như con thỏ bưng lấy khay chạy vào nhà, suýt chút va vào đang xách lồng hấp đi ra lão Chiêm.

Ra cửa đã thấy mặt Tống Khuyết. Chiêm Thắng chỉ cảm thấy tâm tình rất tồi tệ, lập tức trừng mắt lên quát:

“Tiểu tử, ngươi lại qua đây làm cái gì. Ta cảnh báo ngươi lần nữa, đừng có bén mảng đến gần con gái ta. Nếu không đừng trách lão phu độc ác”.

Mẹ nó, tự luyến cũng quá mức đi. Tống Khuyết trong lòng đậu xanh rau má.

Nhưng còn có việc cầu đối phương, Tống đại gia cũng còn nhẫn nhịn không đạp bàn:

“Chiêm bá, hiểu lầm. Ta đối với Xảo Xảo tỷ tuyệt đối không có ý gì”.

“Làm sao, ý ngươi là chê nhà ta cô nương không đủ xinh đẹp”.

Ghét ai ghét cả đường đi lối về, lão Chiêm nghe hắn nói kiểu gì cũng không thấy hài lòng.

Mình cũng không đắc tội lão già này đi.

Tống đại gia đến giờ vẫn không biết mình bị người âm một phen. Hình tượng hắn trong lòng cha con lão Chiêm là triệt để hủy.

May mà lúc này Xảo Xảo chạy ra giải thích, nếu không hắn cũng không dám cám đoan không bạo phát tính tình.

“Cha, nói vớ vẩn gì đấy. Tống tiểu đệ hắn nhà mới mở quán cháo nên mang sang mời chúng ta nếm thử. Ta không chịu nhận nên mới vào nhà lấy bánh bao ra đổi cùng hắn đây”.

Nói rồi đưa khay bánh cho Tống Khuyết, ra dấu hắn nhanh rời đi.

Nhìn mắt trừng sắp lòi con ngươi lão Chiêm, Tống lão gia lắc đầu xoay người bực tức đi về.

Gặp mặt lão đầu này quả thật chưa có lần nào vui vẻ. Dường như nhìn nhau là thấy khó chịu như vậy.

Đẹp trai cũng là tội sao, Tống Khuyết trong lòng âm thầm phỉ nhổ khuôn mặt vừa già vừa xấu của lão.

Không biết có phải con gái ruột không, theo Tống chuyên gia, xét về góc độ di truyền học thì độ khả thi chắc rất thấp.

Lung tung suy nghĩ Tống Khuyết trong lòng khá hơn rất nhiền, mặt cười bỉ ổi tung tăng về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play