Nhìn Hắc Hổ bang người rời đi, Ngô Diệc mới hưng phấn quát:

“A Khuyết, thật sự quá tuyệt vời”

“Diệc ca, làm ngươi lo lắng”

“Ha ha, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Đáng ra ta phải biết a Khuyết ngươi sẽ không làm việc không có chắc chắn chứ”

Ngô Diệc đối với lúc trước có chút bất mãn đã vứt sạch sành sanh, cả người bây giờ ngoài kinh là hỷ. Đối với Tống Khuyết vượt qua mình hắn cũng không hề đố kỵ mà là vui mừng cho đối phương. Đồng thời vì mình gia tộc có thể kết giao với một vị cường giả tương lai mà cao hứng.

Đúng vậy, trải qua trận chiến hôm nay, Ngô Diệc có thể khẳng định thiếu niên trước mặt mình sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng.

Đối với đối phương đánh giá ngoài 2 từ thiên tài, yêu nghiệt không còn gì khác.

Tống Khuyết võ công xuất xứ vừa xem hiểu ngay, chỉ là đơn thuần quyền cước cùng thô sơ Trảm Phong đao. Nhưng vậy mà có thể chiến thắng thân kinh bách chiến Phong Hàn. Thiên phú này để người nhìn mà than thở.

Hơn nữa hắn còn biết rõ, đối phương học võ đâu ra đấy mới được hơn nửa tháng nha. Hơn nửa tháng là có thể thuần thục tự nhiên sử dụng Minh Kình, đao pháp cũng đăng đương nhập thất. Tuyệt thế thiên tài, ta Ngô Diệc giám định sẽ không sai.

“Chúc mừng Tống thiếu hiệp, quả thật đáng mừng, Hoàng Diệp trấn chúng ta xuất ra một vị thiếu niên anh kiệt”

“a Khuyết, chúc mừng, chúc mừng. Đây là chúng ta Hội trưởng Lương Tĩnh”.

Lúc này ở một bên Lục Tích, cùng tự đề cử dẫn đường Chung Hội cũng lên tiếng chúc mừng.

“Đa tạ Lục đại nhân” “Xin chào, Hội ca” “Lương Hội trưởng”

Tống Khuyết nhất nhất cùng mọi người chào.

“Tống thiếu hiệp quả thật là thiếu niên anh kiệt. Hôm nay hân hạnh gặp mặt, nhân dịp việc vui, để ta tổ chức tiệc rượu mọi người cùng nhau chúc mừng Tống thiếu hiệp, mọi người xem thế nào”.

Lương Tĩnh cười thân thiết nói, mọi người cũng tán thưởng phụ họa.

Ở đây đều là nhân tinh, Tống Khuyết bay lên chi thế đã thấy rõ. Vì vậy đều muốn kết giao vị này mới quật khởi thiếu niên anh tài.

“Đa tạ Lục đại nhân, Lương Hội trưởng hôm nay đã đứng ra bảo vệ tiểu tử. Hôm nay ta có thương tích trong người, hoạt động bất tiện. Ngày khác tất nhiên sẽ bày tiệc rượu cám ơn hai vị”

Tống Khuyết nhã nhặn từ chối, lúc này mọi người mới nhớ tay hắn còn bị đục lỗ, máu nhuộm đỏ quần áo đây. Ngô Diệc vỗ đầu nói:

“Đúng đúng, chữa thương quan trọng, a Khuyết, để ta đưa ngươi về nhà”

“Vậy làm phiền Diệc ca”... “Chư vị, tiểu tử trước xin cáo từ”.

Tống Khuyết cùng mọi người chào hỏi rồi vội vàng trở về nhà. Hôm nay chiến đấu hắn có điều cảm ngộ, cần trở về tĩnh tu. Còn vết thương, thực chất chỉ là thương da thịt, có năng lượng Tesseract hỗ trợ, không được mấy hôm sẽ lành.

Lục, Lương 2 người đưa hắn rời đi. Đợi người khuất bóng mới quay sang nhìn nhau cáo từ.

Từ trong mắt đối phương họ đều hiểu.

Hoàng Diệp trấn này lập tức lại muốn biến thiên.

............

Về đến nhà, Ngô Diệc giúp Tống Khuyết băng bó vết thương. Dùng qua bữa trưa sau hắn dặn dò Tống Khuyết chú ý cẩn thận nhiều hơn rồi cũng rời đi.

Lục Tích cùng Lương Tĩnh tại hắn về nhà không lâu cũng sai người đem tặng thuốc dưỡng thương cùng một cây nhân sâm trăm năm. Tống Khuyết cũng là khách khí nhận lấy. Đòng thời bày tỏ cám ơn.

Theo như lời Ngô Diệc, hắn bây giờ đã là một lực lượng không thể bỏ qua tại Hoàng Diệp trấn. Chỉ cần hắn tỏ ý muốn, có thể tùy ý làm cái Phó hội trưởng hay quan binh chơi chơi.

Vì thế mới nói, thế giới này lấy võ vi tôn, chỉ cần thực lực đủ rồi. Sự tôn trọng, quyền lực, tài phú, mỹ nữ tất cả cũng sẽ có.

Tương lai là quang minh, chưa cần vội vã nhất thời. Tống đại quan nhân còn biết khắc chế bản thân, bắt đầu đóng cửa bế quan.

......

Liên tiếp 3 ngày sau đó, Tống Khuyết một mực đóng cửa dưỡng thương không ra khỏi nhà. Để cho nhiều người muốn bái phỏng hắn đều bị Hùng Bá đuổi đi, chỉ có thể âm thầm tiếc nuối.

Trong mấy ngày này, Tống Khuyết không đoạn theo dõi Phong Hàn, đề phòng hắn giở trò gian trá. Nhưng cũng may không có gì xảy ra.

Lão Phong về chỉ phát bực tức đập vỡ một đống bàn ghế chén đĩa thôi, mắng khó nghe vài câu rồi về phòng dưỡng thương. Tống đại gia đại nhân đại lượng, cũng không cùng hắn chấp nhặt.

Còn kia chỉ khỉ con, tính tình cũng rất dịu ngoan. Tống Khuyết câu thông không tốn thời gian là có thể để phân hồn cộng sinh trên người nó. Mặc cho hắn tùy ý điều khiển.

Đối với này, Tống đại gia rất hài lòng. Mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu đông phong.

Mà hôm nay, đông phong đã đến.

......

Hắc Hổ bang.

Thương thế còn chưa lành Phong Hàn hôm nay khí sắc tốt lên không ít, lúc này hắn sắc mặt ửng đỏ, đang trong phòng khách cùng một vị trung niên nhân nói chuyện.

Chỉ thấy người kia hai mắt lấp lánh, một thân khí thế thâm bất khả trắc. Ngồi lạnh nhạt uống nước, đối với Phong Hàn lấy lòng chỉ không mặn không nhạt trả lời vài câu.

“Vân Tổng quản, hôm nay thật sự đa tạ ngươi, phiền ngươi trăm công nghìn việc mà vẫn phải đến nơi này một chuyến. Ta đã cho người bày tiệc, mời ngài nếm thử một chút đồ ăn dân dã.”

“Phong Bang chủ khách khí, tại hạ làm buôn bán. Nhận ủy thác của người phải dốc sức hoàn thành là việc tất nhiên. Hôm nay ta còn có việc, bây giờ cần phải lên đường về gấp, còn là hẹn hôm khác vậy”.

Vị kia Vân Tổng quản thái độ bất biến, chỉ khách khí trả lời hắn rồi đứng dậy muốn ra về.

“Kia vậy thật sự đáng tiếc, để Phong mỗ tiễn ngài”

Đưa người ra đến cổng, nhìn đối phương đoàn người đã đi xa, Phong Hàn mới thu liễm vẻ mặt tươi cười. Hừ lạnh một tiếng rồi quay vào.

Lúc này, Nhạc Siêu đã sớm chờ một bên chạy tới. Kích động hỏi:

“Sư phụ, không có vấn đề gì chứ”

“Ha ha, vi sư cũng đã kiểm tra qua. Cùng trong miêu tả không khác, đúng là Mãng Cân Đan không nghi ngờ”

Phong Hàn lúc này cũng là vẻ mặt đỏ ửng, kích động cười lớn nói.

“Chúc mừng sư phụ, chúc ngài lão sớm ngài đột phá Tam giai, lúc đó đại triển thần uy quét ngang toàn bộ Hoàng Diệp trấn”

“Việc này Siêu nhi công lao rất lớn, đợi lát nữa vi sư sẽ có trọng thưởng. Haizz, nếu kia nhà ta nghịch tử có thể có một nửa khả năng như ngươi, vi sư cũng là yên lòng”.

“Sư phụ, tiểu Hổ hắn chỉ là tuổi nhỏ ham chơi. Lớn lên sẽ khác, cũng không có gì đáng lo”.

“Hừ, không đáng lo. Chỉ biết tìm cho ta phiền phức để ta chùi đít. Nếu không phải vì nghịch tử này, hôm nay ta đã không bị thế này”.

Nói đến chỗ kích động, Phong Hàn lại khục khục ho lên. Gương mặt biến âm trầm.

“Kia tiểu tử điều tra thế nào”

Không cần nói Nhạc Siêu cũng biết hỏi ai, vội trả lời:

“Sư phụ bớt giận, tiểu tử đó tên Tống Khuyết. Sinh ra lớn lên tại Cự Liễu thôn. Năm nay lên 13; lúc 6 tuổi mất cha, 10 tuổi mất mẹ. Nghe đồn trời sinh thần lực, còn một thân võ công xuất sứ từ đâu đến bây giờ vẫn chưa thể tìm ra được”.

“Hừ, nếu không có chuyện lần trước, ngược lại đáng để lôi kéo. Nhưng bây giờ kẻ này không trừ chúng ta khó mà sống yên. Tiếp tục giám sát kỹ hắn cho ta, xem hắn có động tĩnh gì, gặp mặt những ai nhất nhất cho ta báo lại”.

“Dạ, ngài lão yên tâm. Ta cử người thay phiên liên tục theo dõi hắn, đến nay vẫn chưa thấy động tĩnh gì, chắc là còn đang dưỡng thương”.

Đối thủ cũng bị thương, điều này khiến Phong Hàn mặt đẹp hơn một chút.

“Trong thành không có gì xảy ra chứ?”

“Sư phụ, chỉ là có một đám châm ngòi thổi lửa, tung chút lời đồn thôi. Cũng không có thực chất hành động gì”

“Hừ, trước cho những con chuột đó nhảy nhót, đợi sau này ta sẽ cả vốn cả lãi trả lại hết cho bọn chúng. Tiểu tử kia trước cho hắn sống thêm mấy ngày”.

Nói đến chuyện này, Nhạc Siêu cũng kích động:

“Sư phụ, chỉ cần ngài bây giờ đột phá Tam giai, thu thập đóm nhảy nhót vai hề kia cũng là một bữa ăn sáng”.

“Hừ, nào có dễ dàng như vậy. Bây giờ ta thương thế còn chưa lành đây, không thể vội vã đột phá. Trước hết cho bọn chúng nhảy nhót đi, dặn dò các huynh đệ trong bang dạo gần đây thu liễm một chút, không cần gây chuyện làm trễ nải việc tu luyện của vi sư”

“Đệ tử rõ ràng”.

Nhìn 2 thầy trò này cuối cùng tách ra, Phong Hàn cẩn thận đem thứ gọi Mãng Cân Đan kia cất vào mật thất, Tống Khuyết trong lòng mừng thầm.

Xem ra lần trước cùng lão Phong đánh một trận quá sáng suốt. Nếu hắn không bị thương, tám chín phần hôm nay hắn sẽ trực tiếp nuốt thứ này. Như thế bao ngày chờ đợi của mình há chẳng toi công.

Bây giờ rất tốt.

Lão Phong, làm việc chính là khiến người yên tâm nha.

...........

Buổi tối,

Hoàng Diệp trấn đệ nhất tửu quán, Ngũ Vị Lâu.

Hôm nay tầng 3 nơi này đã bị người đặt bao trọn. Trước cửa còn đứng mấy đại hán hung thần ác sát, người bình thường cũng không dám đến đây.

Trong bao gian tầng 3 chỉ có mấy người. Giờ phút này đang vui vẻ trò chuyện những thú sự, bầu không khí hoạt lạc vô cùng.

Nhưng chủ quán cũng không dám lơ là, phải đích thân chờ ở cửa, cẩn thận hầu hạ mấy bị đại gia bên trong. Bởi bên trong hiện đang ngồi 3 người trong 5 đại cao thủ của Hoàng Diệp trấn.

Đúng vậy, 5 đại cao thủ. Bên trong chính là Tống Khuyết, Lục Tích, Lương Tĩnh đám người.

“Lục đại nhân, Lương Hội trưởng, chén rượu này ta kính hai vị. Cám ơn mọi người lần trước đứng ra thay ta bảo vệ lẽ phải”.

“Ha ha, Tống Khuyết ngươi khách khí. Ta chỉ là không quen nhìn bọn hắn ỷ đông khi dễ người thôi”.

“Đúng vậy, Hắc Hổ bang trong hoảng thời gian này có chút bành trướng, trải qua một lần như vậy ngược lại rất tốt, trong thành bây giờ cũng an ổn không ít” – Lục Tích cũng cảm khái.

“Ta trước đây mỗi ngày bắt không dưới ba, năm vụ ẩu đả nhiễu loạn. Mấy nay bỗng dưng không có việc cũng là cả người không tự nhiên.”

Ngô Diệc cũng thuận chuyện chọc cười, trêu cả phòng cười ha ha.

Chung Hội một bên thức thời cho mấy người châm tửu. Đại gia một bên ăn bên nói, cảm giác song phương trở nên thân cận không ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play