Thời gian lỡ đãng trôi qua, thoáng lên một cái đã một tuần kể từ ngày Ngô Diệc đến thôn.
Trong thời gian này, do dược liệu cạn kiệt nên Tống Khuyết chuyên tâm tu luyện Mã Thung Công cùng kỹ xảo vận kình. Bây giờ không sai biệt lắm cả tay lẫn chân đều có thể linh hoạt sử xuất Minh Kình, thu phóng tự nhiên.
Vì vậy tuy thể chất không mấy tăng cường, vẫn là 6 Mã lực tầm đó. Nhưng vận dụng kình vào chân và tay khiến hắn tốc độ tăng mạnh, chiêu thức uy lực cũng gấp bội tăng cường.
Tỉ mỉ ngẫm lại có lẽ bây giờ hắn so với đám Phong Hàn bọn họ, kinh nghiệm và chiêu thức có lẽ không bằng nhưng bàn về uy lực và tốc độ thì còn thắng qua. Nếu thật sự sinh tử bác đấu, hắn có rất lớn phần thắng còn sống.
Dù sao hắn còn bật hack, có Lĩnh vực đây.
Thế nên bây giờ Tống Khuyết tâm tình cũng là ung dung. Không đến mức bành trướng đi tìm phiền toái nhưng cũng không có gì cố kỵ hay sợ hãi.
.....
Trong thời gian này Chung Hồng cũng là liên tiếp tại Hoàng Diệp trấn cùng Cự Liễu thôn 2 đầu chạy.
Từ khi Hắc Hổ bang xác lập vị thế bá chủ trong thành, hắn đại ca Chung Hội công việc đó là trở nên gian nan vạn phần, thu nhập cũng kém xa từ trước.
May mắn làm sao bỗng nhiên chuyển cơ xuất hiện, hắn lão cha vậy mà có cơ hội làm lên Thôn trưởng. Mấy ngày nay hắn thông qua Ngô Diệc chạy quan hệ, hôm nay trong Trấn đã có công văn xác nhận việc này.
Bàn về uy vọng, hiện trong thôn không ai qua được lão Chung. Nên cũng sẽ không có gì biến cố, nhưng danh không chính ngôn không thuận, bây giờ công văn đã xuống dưới, cũng có như giải Chung gia bọn hắn một cọc tâm sự.
Đừng nhìn Cự Liễu thôn cằn cỗi, nhưng để ý kinh doanh hàng năm vẫn là có thể cho bọn hắn Chung gia tạo ra tầm 3-50 lượng thu nhập đó là dư dả. Như vậy đã có thể xóa hết áp lực lên Chung gia.
Tống Khuyết đối với lão Chung làm thôn trưởng việc này cũng là cử 2 tay tán thành.
Chung Hồng mấy lần đến đây cũng không phải mỗi việc như thế, lần trước hắn còn dẫn một vị Đốc công họ Đào đến Kính Hồ khảo sát đây. Hẹn hôm nay sẽ mang người và vật liệu đến, bắt đầu thi công xây nhà.
Việc xây nhà hết tầm 1 tháng, vì vậy hắn đang tính chuyển ra chỗ khác ở tạm thời gian này.
......
Cự Liễu thôn, trên đường.
2 thiếu niên đang cưỡi ngựa nhàn nhã đi.
Chính là Tống Khuyết cùng Lý Tín. Này 2 huynh đệ mấy ngày gần đây cũng là rút ra thời gian học cưỡi ngựa, hơn nữa Tống Khuyết còn bắt đầu dạy Lý Tín học Mã Thung Công, quen tay hay việc bây giờ đã bắt đầu có thể giục ngựa chạy nhanh.
Đi ngang qua Triệu gia trạch viện cũ, người đã không còn bây giờ là một bộ nhốn nháo.
Thấy lão Chung cũng ở, Tống Khuyết tò mò tiến tới:
“Chung bá, đây là làm gì? Dọn nhà à?”
Lão Chung thấy người tới, đỏ mặt nói:
“Là 2 tiểu tử các ngươi à. Trong thôn quyết định chọn Triệu gia nhà cũ làm Thôn trưởng trạch viện, ta đây là đang cùng mọi người dọn dẹp”
Hắc hắc, còn cả thôn quyết nghị. Không phải lão Chung ngươi một câu sao.
Lão Chung da mặt còn mỏng nha, dù sao họ Triệu cũng đã chết hết, đám vợ góa cũng chạy không biết phương nào. Nhà này lấy thì lấy chứ, có gì mà phải ngại ngùng.
Thật Tống Khuyết trách oan hắn, Chung Khôi bản cũng không muốn chiếm chỗ này. Nhưng làm sao con trai hắn cùng đám thôn dân cứ ép lấy, từ chối nhiều thì ngại. Hắn đành thuận thế mà dọn vào, tâm lí vẫn còn khá thấp thỏm đây.
Đúng lúc này, trong Triệu gia có tiếng cãi vã vang lên, tiếp theo đó là tiếng đổ vỡ, xem ra là có người động thủ.
Lão Chung cùng Tống Khuyết 2 người chạy nhanh vào xem thực hư.
Chỉ thấy Triệu gia hậu viện, cạnh nhà kho. Một đám thanh tráng đang vây quanh 1 thiếu niên.
Người thiếu niên này dáng cao gầy, tầm 1,7m, da ngăm đên. Đang ôm một cái cây gỗ to bằng bắp chân không ngừng vung vẩy, miệng phẫn nộ gầm gừ. Cả đám người bị khí thế hắn chấn nhiếp, chỉ dám xa xa vây quanh.
“Dừng tay” – Chung Khôi hô lớn.
“Thôn trưởng”.... “Tống gia”.
Đám người thấy tâm phúc, vội vàng vây lên đón.
Thiếu niên kia thấy đám người lùi lại, mới ngừng vung gậy. Mặt cảnh giác nhìn Tống Khuyết 2 người.
Khí lực thật lớn nha.
Nhìn cây cọc gỗ kia to như bắp chân thế, dài tầm 2m, ít cũng phải hơn 100 cân mà bị kia đen như hòn than tiểu tử nhẹ nhõm vung vẩy, Tống Khuyết cũng âm thầm kinh ngạc.
Lão Chung lúc này tách ra đám người, đến thiếu niên trước mặt hô:
“Tiểu tử, bỏ cây gậy xuống, có việc gì cứ việc nói cùng ta, làm sao lại muốn động thủ”.
Tiểu tử kia rõ ràng trí tuệ không được tốt lắm, nói năng không mạch lạc, nhưng mọi người vẫn đại khái nghe hiểu:
“Lùi lại.... các ngươi..... ăn cướp.”
Ở đâu ra dã tiểu tử, làm sao lại cản trở bọn hắn thi hành công vụ đây. Lão Chung không vui:
“Tiểu tử hồ ngôn, mau mau đi ra chỗ khác chơi!”
Nói rồi tiến lên xua xua tay đuổi hắn đi. Ai ngờ tiểu tử kia thần kinh cũng là không bình thường. Thấy hắn tiến lên vội cuống cuồng vung gậy đập.
“Ăn cướp... đánh chết!”
Lão Chung thấy một căn gỗ bằng đùi người như vậy không ngừng tới gần đầu hắn, như đang chơi trò đập dưa hấu vậy. Vong hồn bốc lên, muốn vội vã tránh lui.
Nhưng làm sao dạo này ăn uống hơi nhiều, thân thủ thiếu đi linh hoạt, chỉ trơ mắt nhìn cây gỗ càng ngày càng gần.
Mới thành thôn trưởng còn chưa kịp bổ nhiệm đâu, đã vội vã đi đầu thai. Lão Chung trong lòng chỉ có bi thương.
May mà hôm nay hắn gặp Tống Khuyết, Tống đại gia thấy trường hợp không đúng, hai chân dùng sức phát lực, dưới đất nứt ra một hố lớn, cả người như tia chớp lao đến trước mặt Chung Khôi, đưa tay cản cho hắn một gậy này.
“Oanh”
Tiểu tử kia bị Tống Khuyết một tay cản lại, lực đẩy càng mạnh mẽ, không chịu nổi buông tay khiến cây gỗ bay ra, lui về phía sau mấy bước rồi ngồi bịch xuống đất.
Lão Chung lúc này mới hoàn hồn, mặt mũi trắng bệch tức giận quát:
“Tiểu tử ngươi ở đâu ra sao ác độc như vậy”
Không tức không được nha, chưa tiền nhiệm đã suýt theo chân Triệu Tài Vinh thành cựu thôn trưởng. Phẫn nộ là có thể nghĩ.
Kia tiểu tử kia chính là không nghe hắn, đứng dậy gần gừ lao về phía Tống Khuyết vung tay đánh, miệng ồm ồm không rõ:
“Ăn cướp... các ngươi... cướp... đánh chết”
Nhưng hắn đâu vào đấy chỉ có 1 Mã lực, người cũng gầy như que củi, bị Tống Đại gia nhẹ nhàng một nắm, đè xuống đất không thể giãy giụa.
Một đám thanh tráng lúc này mới chậm chạp lao lên, nhanh nhẹn đem hắn trói chặt. Sâu hiểu đạo lý giữ mình.
“Các ngươi... cướp... mất đồ.... ngu ngốc... bị đánh.... đói”
Kia tiểu tử mồm chính là không ngừng gầm rú, tay chân vặn vẹo, nhưng cũng chỉ phí công.
“Tiểu tử này ở đâu ra?”
Lúc này Tống Khuyết mới hiếu kỳ hỏi, hắn tại trong thôn chưa từng thấy người này. Làm sao lại như muốn bảo vệ Triệu gia như thế.
“Tống gia, ta biết. Tiểu tử này là một dã nhân, sống cùng bầy gấu trong Đại Lĩnh sơn bị Triệu Hổ bắt được. Triệu Hổ thấy hắn khỏe mạnh lại ngốc nghếch nên mang về làm việc nặng trong nhà, đã được hơn 3 năm rồi”.
Một người vội vàng đứng ra giải thích, lão Chung lúc này mới bừng tỉnh:
“Ra là nó sao, lúc đó ta nhớ tiểu tử đó mới tầm 10 tuổi, bây giờ đã lớn như này sao?”
Thì ra là thế, Tống Khuyết bừng tỉnh. Nhìn về người trước mắt, thấy hơi quen quen, hình như hôm trước còn đưa cho mình trợ công đây, mới hỏi:
“Ngươi là”
“Tống gia, ta gọi Mã Phi, cũng là trong đội săn bắn của thôn, đã cùng ngài vào trấn mấy lần nhưng chắc Tống gia ngài không nhớ”.
Ân, rất cơ linh sao.
Tống Khuyết vuốt cằm, cười nói:
“Mã Phi sao, ta nhớ ra rồi. Chung bá sau đi săn có ngươi giúp đỡ chắc cũng nhẹ nhàng không ít”.
Tống Khuyết muốn nâng đỡ người này, lão Chung cũng thuận thế lên tiếng:
“Ân, tiểu Phi làm việc rất cơ linh. Mã Phi ngươi mấy hôm nữa giúp ta kêu gọi tụ tập đội săn”.
Mã Phi nghe vậy kích động phát run, xem ra hắn ôm đùi là đúng rồi. Người bên cạnh hâm mộ ghen tị nhìn qua làm hắn rất đắc ý. Bây giờ Cự Liễu thôn đang tẩy bài quyền lực, hắn ít ra cũng đã chen chân được vào vòng tròn trung tâm sao.
Đối với cái này lão Chung cũng là không đáng kể, dùng ai chẳng là dùng. Hắn càng đau đầu xử lý làm sao tiểu tử trước mắt này.
Hắn thần kinh không bình thường, muốn giải thích cũng không được đây.
“A Khuyết, tiểu tử này giải quyết như nào?”
Giết là không cần, hắn còn không đến mức so đo với một đứa bé ngu ngốc đây. Vấn đề này Tống Khuyết cũng làm khó, tiểu tử này sức khỏe cũng quá lớn, không quản là cũng sẽ gây họa.
Kêu lên Mã Phi mấy người, nếm thử giải thích với tiểu tử kia. Qua một lúc lâu, nói vã bọt mép, hắn mới coi như chấp nhận sự thật là Triệu gia phụ tử chết, nhà này giờ phải sang tên đổi chủ.
Tống Khuyết lúc này mới nói:
“Tiểu tử, bây giờ ngươi tự do, ngươi muốn đi đâu?”
Ai dè thằng ngốc đó lại òa lên khóc lớn:
“Ngu ngốc... mất việc... đói... chết”
Đại khái là lo sợ sau này không có việc làm, sợ bị đói chết. Tống Khuyết thấy hắn ngay cả giao tiếp cơ bản cũng khó khăn, để hắn tự lo không chết cũng là bị người lừa dối. Không đành lòng đành nhận nuôi tiểu tử này.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Sau này theo ta, cơm quản ăn no”
Nghe có cơm, hắn mới không quản Triệu gia cha con đây, lập tức nín:
“Ngu ngốc... ăn nhiều... không no”
Bố ai hiểu được tiểu tử này nói gì, đại khái lo cơm không đủ đi, Tống Khuyết đau đầu quát:
“Được rồi, cho ngươi ăn no. Phải nghe lời biết chưa”
Cái này hắn hiểu, gật đầu như giã tỏi:
“Chủ nhân...ngu ngốc... nghe lời... ngoan... khỏe mạnh... làm việc”
Quá tốn nơ ron thần kinh, Tống Khuyết lắc đầu không nói. Cho hắn cởi dây thừng rồi dặn bám theo mình.
Lão Chung đối này cũng hài lòng:
“Tiểu tử này theo a Khuyết ngươi là tốt nhất. Nếu không cũng không ai quản được hắn”
Lời này cũng là sự thật. Kia Triệu Hổ bắt được hắn từ nhỏ nên tiểu tử này mới thành thật nghe lời. Bây giờ giao cho người khác, hắn hung tính lên đập cho một cái thì trong cái thôn này hẳn không ai chịu được.
Nhìn khờ đầu khờ não tên ngốc, hẳn không có tên, bị người ta gọi là ngu ngốc đi. Đã ngươi được gấu nuôi, liền cho ngươi cái tên, Tống Khuyết chỉ chỉ hắn nói:
“Từ giờ ngươi gọi là Hùng Bá”.
“Tên.... Hùng Bá”
“Hùng... Bá”.... “Hùng Bá”.... “Hùng Bá”
Thấy hắn còn có thể nghe hiểu cơ bản, Tống Khuyết hài lòng gật gật đầu xoay người đi. Tiểu tử thấy cơm phiếu nhảy lên ngựa, vội co chân đi theo.
Sau này kiếm cho ngươi Tam Phân Quy Nguyên Khí nữa mới là tuyệt phối.
Một người xuyên việt đang âm thầm đắc ý, suy nghĩ viển vông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT