Giang hồ này thật chẳng bao giờ có ngày yên bình!

Trách trời thương dân khẽ than như thế một câu sau Tống lão gia liền tiêu sái vứt Giang Hồ Ký Sự sang một bên, không quan tâm nữa nhắm mắt lười biếng nằm dài trên ghế.

Dù sao chỗ hắn ở là tại tận góc trong cùng biên giới phía Nam, Thiên Lang người dù có chạy gãy chân ngựa cũng chưa chắc đã mò đến được đây. Tại biên giới dù là có cái gì đó căng thẳng xô xát, thằng này vẫn thấy cách mình quá mức xa xôi.

Hôm nào để Nguyệt Khuyết Các quyên góp ít tiền bạc vật tư ủng hộ tiền tuyến liền được. Trời sập có người cao đến gánh, hắn con tôm nhỏ này vẫn núp trong ao làng ngủ đông là tốt rồi.

Thấy thiếu gia nhà mình đã đọc xong, đã sớm chờ ở một bên Nhiếp Phong lúc này mới cung kính tiến lên:

“Thiếu gia, Thiên Hà Kiếm Phái người gửi thư, mời ngài 15 tháng 8 này đến Dương Nam phủ tham dự Dao Trì Tiệc Trà.”

Một năm hai lần Dao Trì Tiệc Trà lần nữa đã đến, bất tri bất giác vậy cũng sắp tới Trung thu. – Tống Khuyết thở dài cảm thán.

Đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng mình tham dự cái này tiệc hội, dù sao qua lần này, hắn cũng đã biến đổi thân phận, trở thành Cửu Giang Minh chính thức một thành viên.

Từ đây hoàn toát thoát ly cái gọi là giang hồ tân tú phạm trù, lắc mình một cái thành Dương Nam có chút tiếng tăm đại lão. Tự nhiên cũng sẽ không thể hạ thân phận đi cùng một đám tiểu bối đi tranh chấp cái gì hư danh đệ nhất đệ nhị tuấn kiệt.

Tự nhận mình đã trở thành bậc tiền bối Tống tiện nhân lúc này là vô cùng đắc ý.

“Lão Nhiếp ngươi cho người vào thành giúp ta hẹn Vân Hi đến lúc đó cùng nhau đồng hành. Lần này ngươi cùng Hùng Bá hai người theo ta đi, cũng nên mở mang một chút bên ngoài Thanh Hà các lộ tuấn kiệt là như nào phong thái.”

“Rõ, thiếu gia!” – Nhiếp Phong vui vẻ chắp tay lĩnh mệnh.

“Còn nữa, dặn dò Thẩm Tử Minh, Thiết Phi Long, Hồng ca mấy người, chuẩn bị sẵn sàng đồ vật. Qua trung thu liền đến Dương Nam một chuyến cùng chúng ta hội hợp, khi đó lễ nhập Minh của Nguyệt Khuyết Các hẳn cũng phải lập tức bắt đầu.”

“Rõ!”

Thấy Tống gia không còn gì dặn dò thêm, Nhiếp Phong liền nhanh chóng quay người rời đi, đích thân chạy vào Thanh Hà một chuyến cho mấy người kia truyền đạt lại cái này chỉ lệnh.

Đợi hắn đi rồi, nãy giờ vẫn ở cách đó không xa Thiên Hương mới buông xuống Giang Hồ Ký Sự hứng thú nhìn qua:

“Tống tiểu tử, ngươi lần này đến Dương Nam là để gặp mặt cái kia Huyết Nguyệt Yêu Cơ Triệu Minh Nguyệt? Hắc hắc, ta vậy cũng phải đi, ta cũng muốn nhìn một cái truyền đến sôi sục giang hồ thập mỹ là bực nào phong thái. Không biết có thể hay không được bằng bản cô nương một phần nho nhỏ như vậy.”

Tiểu sinh hơi sợ!

Tống gia thiếu điều mắng mẹ. Tuy biết các vùng miền thẩm mỹ lệch lạc là không thể tránh khỏi nhưng mức độ tự luyến như con hàng này quả thật hắn cuộc đời ít gặp.

Hắn tất nhiên cũng không điên mà dẫn theo tiểu nha đầu này ra đường. Để người khác thấy anh minh thần võ Tống tiền bối hắn vậy mà kè kè bên cạnh một mụ già xấu đến ma chê quỷ hờn như thế, không khéo người ta lại nhầm tưởng mình có đặc thù ham mê, hủy hết hắn tốn bao công sức xây dựng lên quang huy hình tượng.

Nói chung việc này là tuyệt đối không thể nào, Tống Khuyết lắc đầu như trống bỏi:

“Không được, ngươi lộ mặt ra ngoài lỡ để Thiên Độc Tông người phát hiện thì sao. Ngươi vậy cứ yên tâm ở lại trong nhà tĩnh dưỡng đi.”

“Yên tâm, Nguyễn lão cẩu tuyệt đối sẽ không nhận ra ta.” – Thiên Hương vội vàng cam đoan.

Đáng tiếc, vấn đề này liên quan đến hắn danh dự có được hay không. Cái này so với sinh mệnh lại càng thêm quan trọng, Tống đại quan nhân vô cùng kiên quyết từ chối:

“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Thánh nữ ngài phong thái quá độc đáo thoát tục rồi, muốn người khác không có ấn tượng cũng khó. Chuyện này ta là sẽ tuyệt đối không mạo hiểm.”

Thì ra cuối cùng vẫn là chê mình tướng mạo.

Đầu óc so với người thường còn thông tuệ hơn cả vạn lần Thiên Hương lập tức hiểu con chó này lời nói hàm ý. Tiểu ớt cay tức thì nổi giận:

“Tống tặc, ngươi có ý gì?”

Mấy ngày này hai bên khóe miệng tranh chấp đã là như cơm bữa, mọi người sớm cũng đã thấy nhiều nên quen, cũng không ai cảm thấy ngạc nhiên hay lo sợ hai người sẽ động thủ.

Tống gia thập phần thành thạo tránh né cùng nữ thần kinh này cãi vã, hắn chỉ không mặn không nhạt lắc đầu:

“Không có ý gì cả, ta không để ngươi đi cũng là vì ngươi an toàn cân nhắc. Tiểu nha đầu ngươi chớ có nghĩ nhiều, lầm Tống mỗ một phen ý tốt.”

Thiên Hương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không làm gì được tiện nhân này cuối cùng nàng cũng chỉ có thể phẫn hận ngồi xuống. Hai mắt ngập tràn nộ hỏa trừng trừng ngó qua như muốn đem người nào đó thiêu thành cặn bã vậy.

Tống đại quan nhân vẫn là thờ ơ, hắn đã sớm miễn dịch cái loại này ánh mắt. Lúc này ngược lại càng thoải mái ườn người ra sau ghế, sung sướng hưởng thụ Thải Hồng bàn tay ngọc nhẹ nhàng bóp vai.

“Ừm... ư.... hừ hừ...” - Thằng chó này còn cố tình rên rỉ thành tiếng.

Nhìn trước mắt đôi cẩu nam nữ này giữa ban ngày ban mặt còn anh anh em em, Thánh nữ đại nhân vô cùng nóng mắt. Vốn định nghĩ cách trừng trị bọn nó một trận Thiên Hương đầu não tư duy lại bất chợt chú ý đến một vấn đề.

Từ khi nàng về đây cũng có tầm 20 ngày rồi, phòng thì ở ngay sát vách Tống tặc cùng mấy nha đầu kia, nhưng đoạn thời gian này mình còn chưa từng phát hiện những người này có làm gì ám muội.

Vốn Thiên Hương còn nghĩ do tiện nhân kia biết một chút liêm sỉ nên cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ ngẫm lại, bằng thằng này vô sỉ bản tính, đó là chuyện không thể nào.

Nguyên nhân là gì? – Hóa thân thành đại trinh thám gia Thánh nữ đại nhân lòng ngứa ngáy cồn cào muốn biết.

Nhìn tiểu tử này mặt sắc mị mị hưởng thụ, vậy hiển nhiên nó giới tính vô cùng bình thường.

Nhưng chính là một con sắc lang như thế, để trước mặt một vị tuyệt sắc nha hoàn nghe gì nói đấy tùy người bài bố hắn vẫn còn có thể nhịn được. Cái này tuyệt đối có vấn đề!

Chẳng lẽ là.....

Tiểu ớt cay nhìn về người nào đó ánh mắt đã dần dần quỷ dị lên.

Tinh thần mẫn cảm Tống gia tự nhiên nhận ra xung quanh bầu không khí quái lạ, lúc này hắn bỗng dưng thấy toàn thân rùng mình, không nhịn được ngồi thẳng dậy trợn mắt nhìn về phía trước đầu nguồn ác niệm:

“Yêu nữ, ngươi lại định giở trò gì!”

“Hắc hắc hắc.... trò gì, ngươi con mắt nào thấy bản cô nương làm gì sao?” – Thánh nữ đại nhân âm âm cười trêu tức.

Nói rồi nàng cũng không hứng thú nhìn thằng chó này bản mặt đáng ghét nữa, mà vui vẻ nhảy chân sáo tung tăng chạy về phía kho hàng, không biết đi làm gì đi.

Nhưng từ con mụ này từ đằng xa vẫn vọng lại tiếng cười khúc khích, Tống đại quan nhân hắn biết tất nhiên sẽ không phải là cái gì chuyện tốt.

Đáng tiếc không đọc được nó trong đầu suy nghĩ Tống Khuyết cũng không thể nề hà, lúc này chỉ có thể lên tinh thần, nâng cao cảnh giác. Sẵn sàng đề phòng nữ thần kinh này giở trò bất cứ lúc nào.

.....

Đêm,

Mai Viên Sơn Trang.

Lo lắng đề phòng cả một ngày không thấy con mụ điên kia có cái gì bất thường sau Tống gia cũng thở nhẹ một hơi. Đợi nàng đã chính thức chui về phòng đóng cửa đi ngủ rồi hắn mới yên tâm qua loa tắm rửa một cái rồi trở về phòng của mình.

Từ khi có vị đại gia này đến ở, bọn hắn mấy người là không ai dám tiếp tục tu luyện Thức Thần Thuật. Vì thế đến đêm tối thế này cũng chỉ là tại trong phòng đả tọa hoặc dọn tư thế tập Lưu Ly Vô Cấu Thể thôi, nói chung khá là bất tiện.

Lúc này, vốn tại trong phòng bày ra tư thế tiếp tục tẩy tủy nhưng đã qua hồi lâu, Tống Khuyết hôm nay còn không thể tìm đến cảm giác.

Càng cố gắng tập trung tinh thần lại càng thấy tâm phù khí táo. Không hiểu ra sao Tống Khuyết cũng khá bực mình.

Ngửi trong không khí thoang thoảng mùi xà phòng hỗn hợp đủ các loại hương thơm, tiện nhân này tư duy bắt đầu phát tán.

Mùi Tử La Lan, hiển nhiên là của a Mật nha đầu kia, còn trộn lẫn không ít hương hoa hồng, vậy là a Tử không sai được. Thải Hồng không có mùi hương gì đặc biệt yêu thích, chỉ cần thanh đạm nhẹ nhàng một chút liền được.

Nghe hương thức nữ nhân, Tống gia lại không biết khi nào đã tưởng tượng ra mình 3 vị tuyệt sắc nha hoàn.

Dương gia tỷ muội như đóa hoa chớm nở dịu dàng mà e ấp, Thải Hồng còn là đang độ nở rộ đẹp nhất tuổi thanh xuân. Nhất là cô nàng này kiều diễm khuôn mặt, bóng loáng như ngọc thạch da thịt, có hạnh tận mắt tận tay cảm nhận một hồi Tống tiện nhiên vẫn còn nhớ mãi không quên.

Ngẫm đến đây, tiểu Tống bất giác liền cứng.

“Đáng chết Lưu Ly Kinh!”

Hận hận thầm mắng một câu, Tống Khuyết vội lắc đầu gạt đi tạp niệm. Cũng không thiết tha gì tu luyện nữa lúc này lăn ra giường quyết định đi ngủ.

Làm sao khi nãy mấy tà niệm đã hiện lên liền xoá không đi, dù hắn nằm xuống rồi nhưng lão nhị vẫn không nghe lời hiên ngang đứng thẳng.

Tống gia liền buồn bực, mùa xuân đã qua, không hiểu nó còn nổi điên phát xuân cái gì.

Nằm mãi trằn trọc không ngủ được hắn lại lung tung ý dâm, lúc thì Thải Hồng, lúc Vân Hi, rồi cả Dương gia tỷ muội. Cuối cùng một con khô lâu binh xuất hiện khiến thằng này rùng mình ngồi bật dậy.

Mình điên hay thế giới này điên, nghĩ đến cái sọ dừa kia mà vẫn còn cứng được?

Tống đại quan nhân tức lộn ruột cho phía dưới mình một đạo chục triệu Volt lôi điện để nó biết tỉnh lại mà làm người.

Đợi lão nhị nằm xuống rồi, đầu óc thanh tỉnh hơn chút Tống Khuyết mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Bằng mình pháp tướng đại thành còn đến mức cơ khát thế này sao.

“Hít hà!”

Hít một hơi sâu, tinh tế cảm nhận trong không khí ngoại trừ hương hoa xà phòng còn trộn lẫn không ít mùi vị khác lạ sau, lão ma nhất thời liền sôi máu.

F*CK YOU!

“Yêu nữ! Cút ra đây cho ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play