Ngẫm lại mình tình cảnh vừa rồi, thế mà lại bị một mao đầu tiểu mấy lời dọa sợ, Đỗ Như Hối lúc này vô cùng phẫn uất. Có tâm muốn liều mạng, nhưng ngước mắt nhìn trước mặt Tống Khuyết vẫn đang hai mắt lấp lánh trực chỉ như xuyên thấu linh hồn, kẻ này vậy mà nội tâm lại lùi bước.
Gặp hắn như con chó vậy bị dồn ép vào góc đường cùng, chỉ biết gầm gừ rên rỉ, Tống gia mới hài lòng quay sang Lâm Tầm chắp tay:
“Lâm tiền bối, sự thật chính là như thế. Tiểu tử cũng là nhận được các vị quan gia ưu ái giao cho trọng trách quản lý Thanh Hà bến tàu mà thôi. Mong ngài có thể suy xét chúng ta Nguyệt Khuyết Các nguyện vọng tha thiết được gia nhập vào Cửu Giang Minh.”
Âm thầm đánh giá Tống – Đỗ hai người phân lượng, rất nhanh lão Lâm liền có đáp án. Hơn nữa tin đồn vị này còn lọt vào mắt xanh của Đại tiểu thư cùng phu nhân đây, có thể cùng như vậy một người tiền đồ vô lượng kết giao tự nhiên là đại việc tốt. Nghĩ thế Lâm Tầm liền mỉm cười gật đầu:
“Việc có hay không chấp thuận nhập Cửu Giang Minh sẽ do Minh chủ quyết định, hôm nay Lâm mỗ trước tiên cứ chấp nhận Tống tiểu hữu đệ trình đơn xin, kết quả thế nào đợi trong Minh bàn bạc thống nhất ta sẽ thông báo lại cho ngươi.”
“Đa tạ Lâm tiền bối, ngoài kia còn các loại hồ sơ liên quan, để ta cho người mang vào cho ngài.”
Tống Khuyết mừng rỡ bái tạ. Việc đã đến nước này liền ổn, sau đó còn cần nhờ Cao đại thiếu lão cha thay mặt vận động. Nhưng trước đó lão Cao đã bảo đảm qua, hắn đoán chừng việc mình gia nhập Cửu Giang Minh đã là mười phần chắc chín.
Lúc này không chờ Lâm Tầm gật đầu, sâu hiểu đạo lý làm người Tống đại quan nhân liền kêu lên Hùng, Nhiếp hai người bê lên 1 rương “hồ sơ” đem vào.
Thấy cảnh này Lâm Đường chủ càng thêm hài lòng rồi, mặt mày hớn hở luôn mồm gật đầu khen hắn làm việc chu đáo.
Xong xuôi đâu đó Tống Khuyết cũng không nán lại thêm nữa, khách khí cùng đối phương cáo từ rồi dẫn người nhanh nhẹn chạy về Thanh Hà. Không thèm phản ứng vẫn đứng bên kia Đỗ Như Hối lấy một mắt.
Làm việc nhanh chóng dứt khoát, để người nhìn mà than thở.
Còn lại hai người trong phòng, Lâm Tầm bắt đầu an ủi lão Đỗ cái này cơ khổ tiểu đệ:
“Đỗ Bang chủ nha, ta xem việc này tiểu tử kia làm được không thể bắt bẻ, có lẽ đã khó mà cản hắn nhập Minh. Nhưng ngươi cũng nghĩ thoáng một chút, dù sao Thanh Hà bến tàu có đối phương tồn tại, các ngươi cũng là đừng mong khai thác có đúng không? Coi như rút ra một bài học.....”
Sau đó tự nhiên là một nồi lớn tâm linh canh gà, cho Đỗ Như Hối ăn đến mồm miệng bóng nhẫy, tràn đầy bụng tức mà về.
Nói chung ý tứ là, cái này thiệt thòi ngươi ăn chắc rồi. Cuộc sống này cũng như bị cưỡng gian, đã không phản kháng được thôi thì nhắm mắt hưởng thụ đi.
.......
Ưng Giản Sầu,
Ba bóng người đang giục ngựa phi nhanh, là 3 vị phi duệ thanh niên cưỡi theo toạ kỵ cũng đồng dạng màu đen, gồm một còn khổng lồ cự hổ cùng hai con thuần tuấn chiến mã. Chính là Tống Khuyết cùng Hùng, Nhiếp hai người.
Suy bụng ta ra bụng người, sợ Đỗ Như Hối cũng sẽ dẫn người chặn đường vây công chính mình nên Tống lão gia không nấn ná lại Linh Giang thành một giây phút nào, nhanh chóng bật người liền té, quyết không để lão Đỗ không có thời gian kịp phản ứng.
Chuyến này mục đích coi như đã viên mãn hoàn thành, làm một cái lưu trình gửi lên Cửu Giang Minh, thuận tiện cho Đỗ ca lên một khóa học nhớ đời là dễ trăm lần không quan cũng chịu, khó vạn lần quan liệu cũng xong.
Tại cái phiến cương vực này triều đình mới là bá chủ, đừng nhìn nhân gia quan phụ mẫu thực lực yếu kém mà coi thường, ngươi đại gia vẫn là ngươi đại gia, khi có cơ hội các vị đại nhân sẽ dạy ngươi làm người.
Hiện giờ cũng chen nửa cái chân vào hàng ngũ công vụ Hộ Đê Tào Tống quan gia chính là vô cùng đắc ý, cảm thấy đi đường cũng có khí thế hổ hổ sinh phong, thật muốn lập tức ra bến tàu thị sát một lần mình địa bàn, lộ cái mặt cho mọi người còn chiêm ngưỡng bản quan phong thái.
Đáng tiếc không đúng dịp, ở nhà còn mấy vị nhân tài đang chờ hắn chiêu mộ đây, chậm chân người ta chạy mất vậy biết khóc cùng ai.
Cũng may, khi 3 người chạy về Mai Trang, Thiết gia mấy vị đại lão gia mới vừa lúc tỉnh rượu, đang cùng Dương Kế Nghiệp giằng co muốn rời đi đây.
“Thiết tiền bối, các ngươi đây là muốn đi đâu?”
Nhìn thấy là thiếu gia đã về, lão Dương mừng rỡ:
“Thiếu gia, ngài đã về rồi! Thiết Trực tiền bối cứ một mực đòi về Thanh Hà thành tìm khách sạn nghỉ qua đêm, ta cố thuyết phục mãi còn chưa được.”
“Tống công tử, hôm nay làm phiền ngươi đã đủ nhiều, chúng ta một nhà đông người thế này ở lại cũng là thêm phiền toái. Để bọn ta về thành thuê phòng trọ, đến mai khởi hành về nhà từ sớm cũng là thuận tiện, mấy yếu quyết trong tu luyện Thiên Chuy Bách Luyện Thể ta đã hết thảy ghi ra thư, ngươi từ từ tìm hiểu là được.” - Thiết Trực cũng ngượng ngùng mở miệng chào từ biệt.
Nhưng người đã rơi vào nhà mình hang ổ, Tống lão ma sao có thể để họ rời đi, lúc này vội vàng khuyên nhủ:
“Thiết tiền bối chớ vội, hôm nay cứ tạm ở lại đây một hôm đã. Chút nữa cơm nước xong ta còn có việc rất quan trọng muốn nhờ ngài.”
Vừa nhận người ơn huệ, Tống Khuyết lại nói đến nghiêm trọng như thế, Thiết Trực làm sao nỡ chối từ. Do dự một lẩt sau hắn liền nhìn thoáng qua mấy vị gia nhân rồi bất đắc dĩ gật đầu:
“Vậy chúng ta lại làm phiền Tống công tử rồi.”
“Ha ha, phiền toái gì chứ. Mấy vị cứ coi đây như nhà mình, thật sự nhìn chúng ta cũng rất có duyên họ hàng đây.”
Nghe hắn nói, mấy người đều cười lên vui vẻ. Thiết gia 7 người vậy yên tâm quay trở lại phòng, hôm nay liền ở nhờ nhà Tống đại quan nhân cái này mới nhận người thân thêm một hôm.
…..
Bữa tối hôm đó, dù rất thèm thuồng, lão Thiết còn là không dám cùng Tống gia mấy người cụng rượu nữa, đàng hoàng ăn cơm rồi đuổi mấy vị phụ nhân về nghỉ ngơi trước, bốn vị lão gia thì theo chân Tống Khuyết ra vườn mai ngồi thưởng trà, nói chuyện.
“Tống công tử, đây là yếu quyết tu luyện Thiên Chuy Công.”
Hai tay dâng lên một xấp giấy mỏng, Thiết Trực tiếp tục:
“Cách tu luyện thế nào bên trong ta đã chú thích cụ thể, chủ yếu là phải tìm đến các loại kim thiết, khoáng thạch đặc biệt. Thiết gia tổ tiên sau nhiều đời thử nghiệm cuối cùng tìm tới 5 loại vật liệu thích hợp nhất đó chính là Kỳ Long Thạch, Kim Ô Thạch, Huyền Vũ Tinh Phách, Nam Minh Thạch và Thiên Dương Ngọc.”
“Mấy loại này đều mang dương tính, chính là luyện thể thượng giai phụ trợ. Nếu như không tìm được, trước hết dùng Hoàng Kim hay Huyền Vũ Thạch mấy loại bình thường khoáng thạch dùng tạm cũng được.”
Nghe lão Thiết kể ra mấy loại khoáng thạch, Tống Khuyết ngờ ngợ. Nếu nhớ không lầm lần trước tiêu diệt Tập Cận thằng kia mình còn thuận tay thu nhặt được không ít hòn đá, chỉ là trước đó lười còn chưa đi giám định xem là loại gì thôi.
Lấy từ Huyền Vũ mỏ về, dùng đầu gối nghĩ cũng biết cùng Huyền Vũ Thạch không thoát được liên quan, hơn nữa bị người làm bảo bối cất giấu như thế, 8 thành phải là hàng cao cấp rồi.
Nghĩ vậy Tống lão gia kêu lão Thiết chờ một lát rồi chạy vào phòng, lúc sau quay ra đã mang theo mấy hòn đá to bằng nắm tay màu xanh đen.
“Thiết tiền bối, ngươi xem cái này có được không?”
“Tống công tử, ngươi vậy mà có Huyền Vũ Tinh Phách. Thật tốt quá rồi, thứ này chính là chúng ta những này tu luyện Thiên Chuy Công người thích hợp nhất nguyên liệu, chúng ta mấy người cũng là dùng thứ này để tu luyện đây.” - Thiết Trực mừng rỡ quát lớn.
“Trước đó vì trong nhà đám tiểu tử tu luyện, ta cùng a Chấn hắn cũng là phải bôn ba khắp nơi mới kiếm được mấy cân như thế. Ngươi trên tay những này đã hoàn toàn đủ để tu luyện đến đến viên mãn luyện thể.”
Quả nhiên là Huyền Vũ Tinh Phách!
Tống Khuyết trong lòng vui vẻ, mình cái kia thói quen chung quanh nhặt nhạnh thật sự hữu dụng. Sau này cần phát huy hơn nữa tinh thần tích cực cầm nhầm như này, không quản đồ vật biết hay không công dụng, chỉ cần có người đem nó làm bảo bối cất kỹ vậy cứ lấy mang về không sai.
Việc thuận lợi ngoài mong muốn, hắn cũng chưa vội vã đi tu luyện mà đem đám hòn đá kia tùy ý để một bên, bắt đầu ấm giọng hỏi han:
“Thiết tiền bối, các ngươi nhà là ở đâu? Chuyến này đi là cả nhà cùng kéo nhau đi hay trong nhà vẫn còn thân nhân?”
“Khà khà, chúng ta Thiết gia vậy cũng chỉ là sống tạm bợ mở một tiệm rèn ở một nơi không thu hút huyện thành thôi, so với Thanh Hà huyện còn nghèo khó, Tống công tử ngươi chắc cũng chưa từng nghe qua nó đại danh.
Lần này nhờ ơn Triệu phu nhân cho người truyền lời, chúng ta mới biết được nơi này có ngài khả năng cao cũng tu luyện Thiên Chuy Bách Luyện Thể. Chính vì thế mọi người mới kích động khó dằn nổi, nhất quyết phải cùng nhau đến đây tận mắt nghiệm chứng. May mà cuối cùng mọi việc đều tốt, khà khà.” – Thiết Trực không có tâm cơ gì cười thật thà trả lời.
Triệu phu nhân chính là Triệu Tinh Thần lão bà, Ngọc Nữ Kiếm Bạch Quân Dao. Ban sáng Cao Tuấn cũng đã nói qua nên Tống Khuyết cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là cảm thán:
“Thiết tiền bối vậy mà quen biết Triệu phu nhân, lợi hại, lợi hại!”
“Chúng ta sao dám với cao, chỉ là lần trước có giúp Triệu gia một việc nhỏ, vì thế mới được Thiên Hà Kiếm Phái chư vị ưu ái nhiều hơn mà thôi, thực sự không có gì khác.”
Thiết Trực thành thật kể lại, Tống Khuyết mới biết trong đó nguyên do.
Hóa ra trước kia Chú Kiếm Sơn Trang thành lập, Thiết, Mạc hai nhà đều có mấy tấm lệnh bài gọi Chú Kiếm Lệnh dùng để tặng cho khách quý. Bất cứ ai mang lệnh bài này đến đều có thể được Chú Kiếm Sơn Trang ưu tiên rèn đúc binh khí hay thực hiện một hứa hẹn trong phạm vi có thể.
Thiết gia tuy suy tàn rồi nhưng vẫn còn giữ lại một cái như vậy, chỉ là đến nhờ vả thù nhân vậy đơn giản quá mất mặt, vì thế bao đời bọn họ cũng không thèm dùng, chỉ vứt xó trong kho làm kỷ niệm mà thôi.
Không biết Thiên Hà Kiếm Phái tin tức từ đâu lại nghe thấy cái này bí ẩn, vì thế đích thân Bạch Quân Dao đã đến cầu cái này Chú Kiếm Lệnh. Khi đó đã vinh quang lên làm gia chủ Thiết Trực cũng không làm sao lăn tăn liền sảng khoái tặng người rồi.
Niệm cái này ân tình, sau đó Triệu gia đối với Thiết gia cũng vô cùng chiếu cố, chỉ là lão Thiết chết sĩ diện, không muốn nương tựa vào người nên vẫn tại trong huyện thành nhỏ sống không lý tưởng thôi.
Còn mẹ vợ đi cầu lệnh bài làm gì, kết quả tự nhiên chính là Triệu mỹ nữ trên tay Thần binh Hàn Nguyệt Kiếm.
Không biết lần này mẹ vợ gọi Thiết gia qua đây là do biết được mình công pháp thiếu hụt muốn tác hợp cho đôi bên, hay chỉ đơn thuần là vì lão Thiết tìm đến lối thoát. Nhưng dù sao nhân tình này Tống bảo bảo nhận rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT