Tất bật hơn một giờ, bữa này Tống trù thần đích thân chưởng muỗng xa hoa đại tiệc mới coi như hoàn thiện.
Ngoài những món ăn kèm, nhìn trước mặt 2 con lừa nướng nguyên con đang bắc trên giá, Vân Hi nhướng mày tò mò:
“Đạo này đồ ăn nhìn rất quen mắt.”
“Ha ha, đây chính là Dương Nam nổi tiếng món ăn Ngư Lư Cổn, ta được lão Thẩm dẫn qua nếm thử một lần liền nhớ mãi không quên nên mới mày mò tự tìm về nhà làm thử, Vân Hi ngươi chút nữa nếm thử xong cho ta nhận xét xem so với hàng chính tông thì khác biệt có nhiều không?”
“Thì ra là thế!” – Vân mỹ nữ bừng tỉnh hiểu ra vỗ tay.
Thảo nào nàng thấy như thế quen mắt đây, món này trước đó tại trong nhà nàng cũng không ít lần đi ăn, tự nhiên đối với nó phương thức thể hiện độc đáo ấn tượng khắc sâu.
Lý Tín, Xảo Xảo còn là chưa có cái này phúc, bây giờ đều đang hiếu kỳ nhìn Tống Khuyết thể hiện đây.
Chỉ thấy hắn kêu lên hạ nhân cầm lấy hai mâm to, sau đó từ trên bụng con lừa rạch ra một đường, hóa ra trong đó lại chứa mấy con cá lớn cùng không thiếu rau thơm.
Mùi hương nức mũi nhất thời lan tỏa làm mấy người bụng đồng thời sôi vang.
Có Tống đại quan nhân cùng Đao Tử hai người đao pháp hành gia tại đây, hai con Ngư Lư Cổn rất nhanh bị xẻ thịt sạch sẽ, chất đầy mấy mâm lớn rồi được bưng lên bàn.
Đợi Dương Mật, Dương Tử cho mỗi người rót một ly đầy Long Huyết Tửu, chủ nhà Tống Khuyết mới đem chén giơ lên:
“Hôm nay mới có dịp, cùng chào đón Thải Hồng gia nhập Tống gia. Chúc mừng chúng ta đã dẹp yên được Linh Giang Bang Đỗ Như Hối, chúc từ nay về sau Nguyệt Khuyết Các sẽ càng thêm bồng bột phát triển, cạn!”
“Cạn!” – Mọi người đều hứng khởi giơ chén lên uống cạn. Ngay cả mấy vị nữ nhân cũng là khẽ nhấp nhẹ một ngụm.
Đợi Tống Khuyết ý mời dùng bữa, đã sớm bị mùi hương tra tấn đến cồn cào đám người liền gấp không chờ nổi nhấc đũa lên nếm thử.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Tống trù thần thay vào của riêng hắn độc môn gia vị, món Ngư Lư Cổn này so với nguyên bản đã khác rất nhiều, trở nên càng thêm đậm đà và thơm ngon hơn, để người sành ăn như Vân Hi vậy cũng không nhịn được sáng mắt lên tán thưởng:
“Thật sự rất ngon, so với Dương Nam vị đạo tuy có khác biệt nhưng mỗi người một vẻ, không thua kém chút nào. Tống Khuyết ngươi trù nghệ thật sự lợi hại.”
“Ha hả, có Vân Hi mấy lời này ta liền yên tâm. Rất sợ ngươi lại chê ta tao đạp đồ ăn đây.”
Nghe hắn nói cười, mấy người càng thêm vui vẻ tăng nhanh tốc độ diệt mồi. Vừa ăn, vừa uống vui vẻ đến không được.
Nếm qua mấy miếng, thử hết các món ăn sau Vân Hi liền quay sang Tống lão gia bàn chuyện công việc. Thật sự thằng này quá khó gặp, một tháng cũng không nhìn thấy được một hai lần, mà mỗi lần đều vội vội vàng vàng để nàng muốn chen miệng nói vào một hai câu cũng khó. Cơ hội hôm nay khó được nàng cũng không muốn bỏ qua.
“Tống Khuyết, Long Huyết Tửu vậy bao giờ có thể đưa ra thị trường?”
“Chúng ta ăn xong rồi nói không được sao?”
Lầu bầu một câu thấy cô nàng này ánh mắt không tha nghi vấn, Tống đại quan nhân mới không thể không trả lời:
“Rượu đang được ủ rồi, nhưng bên Thiết xưởng sản xuất ra vỏ bình ta chưa thấy hài lòng lắm nên có lẽ còn rất lâu. Nhanh nhất cũng phải đến cuối năm mới được.”
Cho thợ rèn đi làm bình rượu, cái này là cái gì cùng cái gì. Vân Hi cũng bị thằng này thần kỳ mạch não khiến cho hôn mê.
“Vì sao ngươi không để thợ gốm đi làm?”
“Cái này, nguyên liệu có chút đặc biệt, vẫn là đám thiết xưởng quen thuộc hơn.”
“Nhưng những người kia chế đao làm kiếm quen, bọn họ có thể hay không chế tạo ra những thứ tinh xảo đồ vật nha?” - Vân mỹ nữ vẫn là cực kỳ khó hiểu.
Nghe nàng hỏi thế Tống Khuyết cũng hơi xấu hổ, quả thật để lão Mạt đám người nặn rồng nặn phượng khác gì làm khó nhân gia. Lần trước bọn hắn mang đám kia thành phẩm cũng là chứng minh điều này.
Lòng thầm nhủ chút nữa lập tức sai người điều một đám thợ gốm đi qua cho Mạt Dương chỉ đạo mỹ thuật, Tống tiện nhân còn là giữ vững bình tĩnh không để trước mặt mỹ nữ lộ ra quẫn dạng, giả bộ cao thâm mạc trắc lắc đầu:
“Chuyện này ta đã có tính toán, Vân Hi ngươi không cần phải lo.”
Không biết thằng này trong đầu suy nghĩ, Vân Hi cũng rất nhanh cho qua việc nhỏ nhặt này mà quan tâm đến hiện nay vấn đề quan trọng trước mắt:
“Sắp tới ngày cùng Cự Mộc Thành thông thương rồi, hàng hoá ta cũng đã cho người chuẩn bị sẵn sàng. Chương trình thế nào ngươi cũng phải cho một chút ý kiến chứ? Làm sao tất cả đều đổ lên đầu ta, nhiều chuyện ta cũng không tự quyết được nha.”
Nói đến đây nàng liền đặc biệt tức giận, giọng điệu không tự chủ đề cao mấy phần để Tống Các chủ chỉ có thể túng, lập tức học ngốc Hùng xoa đầu cười ngờ nghệch:
“Khà khà, tại dịp này bận quá, lần sau nhất định không thế nữa.”
Tính ngươi thức thời, trừng mắt nhìn hắn một cái, Vân Hi mới tiếp tục:
“Bây giờ vấn đề là chúng ta không có thuyền, không có bến cảng. Hơn nữa lần này một chuyến quan hệ trọng đại, cần một vị cao thủ đi theo bảo vệ, toàn bộ Nguyệt Khuyết Các vậy ngoài Tống Khuyết ngươi ra ta cũng không tìm được nhân tuyển nào thích hợp hơn.”
“Ai nói chúng ta không có bến cảng rồi? Từ giờ trở đi, Thanh Hà bến tàu chính là của Nguyệt Khuyết Các chúng ta.” – Tống Khuyết bỗng nhiên chắc nịch tuyên bố.
Vân Hi mấy người vậy cũng hơi ngẩn ngơ, ngay sau đó nàng liền cau mày lắc đầu khuyên nhủ:
“Không được, ta biết ngươi không sợ Linh Giang Bang. Nhưng bọn hắn tài sản, bến tàu chính là được Cửu Giang Minh bảo hộ. Nếu ngươi dám như thế trắng trợn cướp đoạt tất nhiên sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích, việc này có hại còn nhiều hơn lợi.”
“Yên tâm chớ lo, việc này ta đều đã tính kỹ. Chút nữa trở về ngươi cứ việc cho người ra nam bến tàu tu sửa rồi lấy về mình sử dụng là được.”
Tống Khuyết nắm chắc mỉm cười cho nàng trấn an, sau đó mới tiếp tục nói đến việc cũ:
“Còn về thuyền chở hàng, trước có thể đi mượn. Để ta viết thư gửi Vu gia, không được cũng có thể thuê mấy chiếc thuyền hàng hay thuyền hoa để sử dụng tạm. Đi áp tiêu mà....”
Nói đến đây hắn cũng thấy nhức đầu.
Thời gian này hắn còn có việc bận không thể rút người đi mấy ngày như thế được. Liên quan đến bến tàu, thằng này trước đó đã viết thư gửi Cao Tuấn nhờ vả quan hệ đây, không qua mấy ngày nữa lão Cao sẽ đến, đây sẽ là một vấn đề tranh chấp dai dẳng, một hai ngày tuyệt đối không thể hoàn thành.
Nếu để Dương Kế Nghiệp đi thay vậy cũng không an toàn lắm, mặc dù này một đoạn đường không có cái gì thủy tặc, nhưng ai biết có đám nào điêu dân cố tình hãm hại hắn Tống gia hay không, không thể chủ quan nha. Đây là chuyến hàng đầu tiên, mọi sự đều cần làm được chỉn chu xinh đẹp.
Nghĩ mãi chưa ra biện pháp ứng đối Tống Khuyết quyết định không nghĩ, lúc này xua tay:
“Được rồi, chuyện này còn cả chục ngày để nghĩ cách, đợi ta tính toán kỹ hơn rồi sẽ cho Vân Hi ngươi trả lời chắc chắn. Bây giờ ăn đã, hôm nay còn một món đặc biệt ta cũng chưa từng thưởng thức đây.”
Bữa ăn nói chuyện công việc cũng không quá thỏa đáng, hơn nữa bị hắn mấy câu vậy gợi lên lòng hiếu kỳ Vân Hi tạm thời buông tha cho thằng này, hai mắt trông mong nhìn về phía Đao Tử đang bưng lên một chiếc nồi lớn.
Theo nắp vung mở ra, một mùi hương thơm mát lập tức như muốn thấm vào ruột gan mọi người, đợi hơi nước tan đi, tập trung nhìn vào bên trong bọn họ mới ngạc nhiên phát hiện hóa ra chỉ là cơm trắng.
Nhưng khác với bình thường cơm, những hạt gạo này lại to lớn dị thường, hơn nữa màu sắc trắng trong, nhìn qua thật chẳng khác gì những hạt chân châu vô cùng đẹp mắt.
“Đại ca, đây là cái gì gạo? Thơm như vậy?” – Lý Tín cái này đồ tham ăn trước tiên không nhịn được đặt ra câu hỏi.
Tống Khuyết lúc này mới thần bí cười:
“Hắc, hôm nay các ngươi cũng là có phúc, thứ này chính là đại bảo bối đây. Ngọc Dương Gạo chắc chắn cũng chưa mấy người từng nghe qua đại danh, nhưng a Tín ngươi chỉ cần biết rất quý hiếm là được, chuyên cung cấp cho hoàng thất vua chúa dùng. Ta cũng là khó khăn lắm làm ra được một nồi như thế, ăn xong là hết, không có lần sau.”
Câu cuối tuy là quá lời nhưng Tống Khuyết cũng thực sự không nỡ ăn thêm nữa, chỉ nấu một nồi này ăn cho biết đồng thời giải thèm thôi. Lần này thu hoạch được hơn 500 cân thóc, còn lại hạt giống hắn đều đã cất kỹ trong không gian, cũng chỉ đem phơi và làm ra 50 cân gạo như thế. Này một nồi nấu cũng đã đi toi một nửa toàn bộ gia sản rồi, trong ngắn hạn là tuyệt không có lần sau.
Ở đây ngoại trừ Mai Trang người, vậy cũng chỉ có Vân Hi cái này tài nữ nghe qua Ngọc Dương Gạo danh tự. Dù Vân gia là có tiền, nhưng thứ hàng cao cấp này nàng còn chưa từng được nhìn thấy qua đâu, vì thế lúc này nàng liền ngạc nhiên che miệng bật thốt lên:
“Đây thực sự là Ngọc Dương Gạo?”
“Đúng thế, chính là đại danh đỉnh đỉnh ngũ đại đạo mễ một trong Ngọc Dương Gạo.”
Nhanh chóng cho Lý Tín cùng Xảo Xảo đám gà mờ phổ cập tri thức, thấy bên kia ngốc Hùng đã vùi đầu xuống ăn như Trư Bát Giới, Tống Khuyết cũng gấp gáp, vội vàng thúc giục:
“Chúng ta mau nếm thử!”
Nói đồng thời dưới tay cũng không chậm, nhanh chóng gắp một đũa lớn hạt cơm lên cho vào miệng thưởng thức.
Ngọt, thơm ngát, trôi vào bụng khiến cả người đều ấm áp như ngâm mình trong ôn tuyền.
Đây chính là cảm giác đầu tiên khi ăn Ngọc Dương Gạo, thật sự là tinh túy của đất trời, không uổng công cái tên đạo mễ của nó cùng sức lực nửa năm trời cả nhà người bỏ ra để chăm bón.
Quá tuyệt vời, hơn nữa chỉ một bát cơm thế này đã cung cấp năng lượng tương đương với một cây nhân sâm tầm 10 năm, phẩm chất lại rất cao, quả thực vô cùng khủng bố.
Có cái này từ nhỏ bồi dưỡng, sau này hắn hậu đại dù không tu luyện, trưởng thành lên đạt đến 1 Hùng lực sức mạnh cũng là lơ lỏng bình thường. Nghĩ đến nó cự đại công dụng, Tống Khuyết không khó hiểu vì sao các đỉnh tiêm thế lực đều coi đây là một thứ vật tư chiến lược chặt chẽ bảo vệ trong tay mình. Chỉ cung cấp ra ngoài hạt gạo đã qua xử lý chứ quyết tâm không để lọt ra mầm móng.
Có cái này vương bài, coi như tiên thiên đã đi trước người khác nửa chặng đường. Như thế cũng không khó hiểu mấy vị yêu nghiệt như Triệu Minh Nguyệt có thể sớm đột phá Nhất lưu, bọn họ tất cả đều người của đại thế lực, có khả năng làm đến đạo mễ cung cấp cho mình ngày ngày sử dụng nha.
Ông trời ba ba quả nhiên bất công vậy!
Cũng may Đỗ ca thương mình, lão Đỗ hẳn là tìm cách nào đó từ Thái Nhất thế gia vị kia chủ nhân tấm lệnh bài trộm ra được 10 hạt giống như thế rồi dâng lên cho mình.
Tống Khuyết chỉ là suy đoán nhưng cũng có 9 thành nắm chắc sự thật sẽ không ngoài như thế, vì quanh Nam Vực này, ngoại trừ Thái Nhất thế gia, không còn một chỗ nào là có khả năng làm ra được thứ này bảo bối cả.
May mà... Đỗ ca thật người tốt vậy! – Tiện nhân Tống vừa ăn vừa cảm động đến nước mắt ứa ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT