Người vừa đột ngột xuất hiện tại nơi này không ngoài ai khác chính là bấy lâu vẫn chui vào quan tài ngủ say Ngân giáp thi.
Thả con hàng này ra Tống Khuyết lập tức hoán đổi thân xác sang nó, đem Tiểu Yến Tử cất kỹ rồi cầm lấy trong không gian lâu nay không dùng Mjolnir búa lớn, biến một cái hóa thân thành Hulk điên cuồng đập phá.
“Ầm ầm ầm...”
Đập tan mái ngói nhảy vào trong kho hàng, không có người nào ở đây nên Tống lão gia không sợ hãi chút nào từ trong không gian lấy ra mấy bình dầu cùng cồn lung tung ném mạnh khắp nơi.
“Tặc tử muốn chết!”
Canh giữ nơi này Trưởng lão Lập Húc cùng một đám thuộc hạ vừa nhảy lên trên nóc nhà, Tống đại quan nhân cũng đã xong việc từ một chỗ khác phá vỡ một lỗ thủng chui ra, trước khi đi còn không quên tiện tay ném xuống một quả tự chế lựu đạn.
“ẦM!!!”.... “Ầm...ầm...”
Kèm theo một tiếng kinh thiên nổ lớn chính là trùng thiên đại hỏa, có dầu với cồn cái này đại sát khí, lửa không tốn bao nhiêu thời gian đã lan tràn ra khắp toàn bộ kho phòng.
“Lùi lại! Tất cả lùi lại, mau đi dập lửa!”
Lập Húc đứng ở bên trên cũng bị sóng nhiệt bỏng rát ập vào mặt, ngửi quanh mũi thoang thoảng mùi khét lẹt lông tóc cháy hắn hoảng hốt la lớn. Trong lòng đối với tặc nhân dám đến đây phá hoại cũng là cực hận, ra lệnh cho người dưới tìm nước dập lửa sau liền cấp tốc xông về phía trước cầm búa lớn địch nhân.
Đáng tiếc bùng nổ tốc độ Tống gia sao mà kinh người, hắn cứ như một đầu nổi điên máy ủi xông ngang đánh dọc, gặp cái gì cản đường liền vung búa đập, cũng không đả thương người, chỉ nhắm kiến trúc vô tình phá hoại.
Ỷ vào võ công tùy ý sát hại tầng dưới bang chúng chính là đại kỵ, nếu Tống Khuyết dám xé nát cái này ràng buộc, không ra một hôm đảm bảo Linh Giang Bang người cũng sẽ nổi điên đi tìm Nguyệt Khuyết Các huynh đệ ám sát. Thằng này tuy xấu bụng nhưng cũng không ác đến nỗi dùng nhà mình tiểu đệ tính mạng ra đùa lửa.
Vì thế tiểu Ngân Cương chính là hăng say chạy trốn, hăng say vung búa đập, chơi vui đến quên cả đất trời. Bây giờ ngẫm lại hắn mới biết, thảo nào kiếp trước nhiều người thích đập đá như vậy, hóa ra nó thật sự gây nghiện nha.
Quá vui rồi!
“Khốn nạn!”... “Dừng tay!”...
Bỏ ngoài tai những lời đại loại như trên, xem như đã đập không sai biệt lắm Tống gia liền lung tung ném mấy quả lựu đạn, cả người thoắt một cái trốn vào một góc khuất rồi thu Ngân Giáp thi vào không gian, phân hồn lập tức hoán đổi lên vẫn trốn kỹ ở trên đầu nó Tiểu Yến Tử, chim nhỏ lập tức khẽ vỗ cánh bay lên tìm nơi thoáng mát vui vẻ xem diễn.
“Ầm...ầm.... ầm.....”
Mấy tiếng nổ mạnh cùng vô số khói mù bay lên, để đuổi theo Lập Húc mấy người đều phải dồn dập lùi lại né tránh.
Đợi hết thảy tản đi, bọn họ mới trợn tròn mắt nhìn vừa rồi sân bãi.
Trống trơn, hết thảy trống trơn, ngoại trừ thê lương đổ nát gạch ngói, cọng lông cũng không có.
Không tin tà mấy người còn nổi điên lùng xục nhìn xung quanh, nhưng cuối cùng hết thảy đều tốn công. Sống sờ sờ địch nhân cứ như hồn ma vậy bỗng dưng biến mất rồi.
Đưa mắt nhìn nhau một hồi, Lập Húc sau lưng bỗng cảm thấy rét lạnh từng cơn.
Không những vì đối phương kinh hãi thế tục thủ đoạn mà sợ, còn là vì mình đã là lần thứ 2 để kho hàng bị người đập rồi. Nghĩ đến Bang chủ mới sáng nay còn cẩn thận dặn dò, thằng này khuôn mặt liền nhăn thành quả mướp đắng.
Vì sao đau thương luôn là mình?
......
Linh Giang Bang,
Trời còn mới tối, mọi người tự nhiên sẽ không lúc này đã leo lên giường đi ngủ.
Đỗ Như Hối, Đại Trưởng lão Hạc Hiên cùng mấy vị trong Bang cao tầng đang ngồi cùng nhau thương lượng đối sách.
“Hôm nay chúng ta lập trạm thu phí tại Ưng Giản Sầu như thế, phủ Thành chủ người có ý kiến gì không?”
Nghe Bang chủ hỏi, một vị trưởng lão lập tức đứng ra:
“Hồi Bang chủ, theo tin truyền về, Dương Thái thú đối với việc này rất tức giận, đã từng đích thân đốc thúc Trấn Phủ Ti Hoàng Tổng Bộ đầu đi giải quyết, nhưng Hoàng Trạch hôm nay không biết phát cái gì điên, bận rộn quanh thành đi bắt tặc tra án đây, liền không rảnh giúp đỡ. Nghe nói Dương Thái thú sau đã viết một phong thư gửi lên Dương Nam Phủ hạch tội chúng ta.”
“Hắc, viết đi, tùy hắn viết. Dù sao chúng ta cũng chỉ là học người khác làm việc. Nếu sau cùng chúng ta Trạm thu phí bị dẹp vậy tiểu tử kia bên đó cũng hẳn nên đồng thời bị đóng cửa chứ, mất đi cái này nguồn thu chắc đủ để đối phương đau nhức nhối tâm can.” – Đỗ Như Hối không quan tâm cười khoái trá.
Xung quanh hắn thuộc hạ cũng đồng loạt cười rộ lên phụ họa, không khí phá lệ ung dung. Một hồi sau, Đại Trưởng lão Hạc Hiên mới lên tiếng:
“Nhưng là cũng không cần cùng Thái Thú quan hệ quá căng, chúng ta mấy ngày gần đây làm việc xác thực hơi lấn quyền. Bang chủ ngài lúc nào nên tìm cơ hội cùng Dương Tư Nghiệp gặp mặt một lần trấn an đối phương, nếu không cùng quan phủ trở mặt chưa bao giờ là một hành động khôn ngoan.”
“Đại Trưởng lão nói đúng, việc này bản tọa sẽ mau chóng sắp xếp.”
Trạng thái bình thường Đỗ Như Hối là không ngại tiếp thu bên dưới người ý kiến đấy, gặp hắn như thế, Hạc Hiên cũng hài lòng gật đầu:
“Còn về Tống Khuyết tiểu tử kia, sản nghiệp quan trọng nhất của hắn bây giờ chính là Tửu trang. Cái này thật sự là một con gà đẻ trứng vàng!”
Nói đến đây, trong phòng tất cả mọi người đều phải nuốt một ngụm nước bọt, đơn thuần trong đó lợi ích quá lớn rồi. Lão Hạc ánh mắt rét lạnh tiếp tục:
“Chúng ta cần tăng mạnh thám tử đi học trộm đối phương bí phương, hơn nữa không phải Vân gia cùng tiểu tử này còn có khế ước sao. Bây giờ có thể xem như hắn đơn phương xé bỏ hiệp nghị tìm Cự Kình Thương Hội người hợp tác đi. Bang chủ ngài có thể chống đỡ Vân gia tìm đến hắn kiện cáo, quấy đối phương rối việc kinh doanh buôn bán của hắn.”
“Hay, Đại Trưởng lão nói không sai!”
Mấy vị cao tầng khác vui vẻ vỗ đùi khen hay, Đỗ Như Hối còn là cau mà khó khăn:
“Chúng ta cũng không gián đoạn điều tra Tống tặc tửu trang, nhưng làm sao chỗ đó ngay gần hắn nơi ở, hơn nữa dùng người cũng lại cẩn thận, thu hoạch thực sự rất nhỏ bé.
Còn việc để Vân gia đâm đơn kiện, vậy càng là khó khăn. Không nói đối phương sau lưng còn có Triệu tiểu thư chống đỡ, việc còn liên quan đến Cự Kình Thương Hội cái này khổng lồ thế lực, sợ rằng việc chúng ta làm cũng chỉ là đá ném xuống sông, bọt nước cũng không nổi lên được chút nào.”
Hạc Hiên còn là thờ ơ:
“Được hay không được chúng ta cũng đâu mất gì, cứ kệ cho Vân gia người cùng Tống tặc chó cắn chó đi, chúng ta chỉ đứng bên ngoài châm lửa thổi gió liền được. Nếu chẳng may việc có thể ảnh hưởng đến hắn sản xuất kinh doanh, không phải càng tốt sao?”
Nghe vậy Đỗ Như Hối phá lên cười:
“Ha ha, Đại Trưởng lão nói đúng lắm, không làm khó được đối phương cũng phải để tiểu tử này khó chịu buồn nôn, tiện thể phân tâm hắn tinh lực.”
Kế sách cứ như vậy định ra, mấy người vui sướng cười nói cho nhau thêm bổ sung hoàn thiện. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gào hoảng hốt:
“Bang chủ, không hay rồi! Kho hàng lại bị người phá hủy!”
Lại!
Đang tiếu trục nhan khai Đỗ Như Hối nụ cười bỗng cương ở trên khuôn mặt, ngay sau đó là vặn vẹo ngập tràn phẫn nộ:
“Khốn kiếp, các ngươi là làm ăn gì. Lập Húc hắn chết ở đâu rồi, lão tử đã dặn đi dặn lại cẩn thận có thể sẽ có tặc nhân đến quấy phá, các ngươi còn để xảy ra chuyện. Một lũ phế vật, lần này bản tọa phải lột da các ngươi không thể!”
Một cỗ khí tức bạo lệ từ trên người lão Đỗ phát ra để xung quanh người đều rùng mình sợ hãi, Hạc Hiên sợ hắn mất kiểm soát vội vàng tiến lên nói đỡ:
“Bang chủ, chớ nóng vội. Chúng ta trước tiên chạy ra bến tàu xem xét tình hình rồi tiếp tục định tội.”
“Đi!”
Đỗ Như Hối căm tức gầm một tiếng rồi nhanh nhẹn dẫn theo đám người hùng hổ lao ra ngoài.
.....
Linh Giang Bến tàu, kho hàng,
Vừa bị từ trên trời rơi xuống anh Thỏ cầm búa đập phá đốt nấu một phen, nơi này bây giờ chính là tan hoang như một bãi chiến trường. Đâu đâu cũng thấy hàng hóa lẫn trong gạch vụn đá nát, người thì la hét nhốn nháo đi xách nước dập lửa, nhìn thảm vô cùng.
Đỗ Như Hối tận mắt chứng kiến thảm trạng này cũng là tức sùi bọt mép, nhìn đang quỳ rạp dưới đất nhận tội Lập Húc hắn liền không nhịn được tung ra một cước.
“Ngươi vì sao không đi chết!”
“Ầm!”.... “Rầm!”
“Khục.. khục.. khục...”
Hạc Hiên mấy người vội vàng xông lại đem thằng này cản lại:
“Bang chủ, bình tĩnh một chút chớ nóng. Nghe xem Lập trưởng lão giải thích xong rồi trách phạt cũng không muộn.”
“Hừ!”
Cố gắng nhẫn nhịn trong lòng sôi trào sát khí, Đỗ Như Hối mới lạnh lùng gằn giọng:
“Còn không mau cút qua đây cho ta nói cụ thể sự việc!”
“Bang chủ, là ta cô phụ tín nhiệm của ngài!”
Lập Húc lúc này không màng trên ngực đau đớn, bên khóe miệng vẫn đang tràn ra máu tươi nhưng cũng không rảnh lau đi mà bi thường gào lên:
“Bang chủ, xin trách phạt thuộc hạ đi, nhưng xin đừng trách tội các huynh đệ khác, bọn họ cũng đã tận lực.”
Đứng phía sau lão Lập một nhóm thuộc hạ lúc này cảm động quỳ xuống:
“Bang chủ! Xin tha mạng cho Lập Trưởng lão, tất cả đều tại đối phương võ công quá cao minh, chúng ta không thể cản lại người được.”
“Im mồm, cho ta giảng giải kỹ càng sự việc!” – Đỗ Như Hối táo bạo quát lớn.
Len lén đánh giá tình hình, có vẻ mạng mình có cửa bảo vệ Lập Húc lúc này mới thêm mắm dặm muối nói ra.
“Bang chủ, thuộc hạ nghe lời ngài căn dặn không dám lơ là cảnh giác. Ngay khi tặc nhân xuất hiện chúng ta liền lập tức phát giác, nhưng đối phương cũng không có ý định giấu giếm, ỷ vào võ công cao cường cùng cao minh thân pháp, tặc tử này liền tránh đi chúng ta vây bắt, chạy xung quanh tìm các kho hàng đập phá phóng hỏa.
Thuộc hạ cố gắng hết sức đuổi theo nhưng cũng không thể hạn chế được đối phương, để kẻ này gây án xong liền chạy mất. Ta có lỗi với toàn thể Linh Giang Bang, là ta cô phụ Bang chủ ngài tín nhiệm nha.”
Nói đến nơi này, Lập Húc đã nghẹn ngào khóc rống, tay vỗ mạnh lên lồng ngực cho máu tươi trào ra càng thêm mãnh liệt một chút nữa.
Hạc Hiên nhìn vậy liền nhíu mày, lúc này tiến lên đem hắn biểu diễn ngừng lại, nghiêm khắc dò hỏi trong đó cặn kẽ chi tiết.
Đỗ Như Hối vậy sắc mặt cũng hơi nguôi, không có hành động gì thêm, chỉ lạnh lùng đứng khoanh tay nghe chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT