Linh Giang Thành,

Bên ngoài Bắc môn chục dặm một bãi đất hoang.

3 người một chim ngồi chán chết chờ đợi gần nửa tiếng đồng hồ, lúc này từ xa xa bất chợt vang lên một tiếng rít. Một đạo hắc ảnh dùng tốc độ nhanh bất khả tư nghị, chỉ chớp mắt một cái liền đã bay qua khoảng cách cả dặm trường xuất hiện chỗ này.

Thông qua Tiểu Yến Tử nhìn đối phương cái này tốc độ, Tống đại quan nhân lòng vô cùng chấn động.

Quá mức kinh người! Thật sự cùng Tông sư cao thủ không kém cạnh là bao.

“Ra mắt Tôn giả!”

“Khặc khặc, bản tôn có chút việc đột xuất, chậm trễ một chút thời gian.”

Giọng nói như tiếng cắt kim loại the thé chói tai, hoàn toàn không phải của Huyết Y. Tiện nhân này lại là thông qua cái gì biện pháp ký gửi một tia thần niệm lên quỷ sai rồi điều khiển nó tiến đến, thực sự làm việc cực kỳ cẩn thận kín kẽ.

Một bên nghe đám này yêu nhân nói chuyện, một bên Tống Khuyết cẩn thận đánh giá cái con này quỷ sai, càng nhìn hắn càng thấy nặng nề thêm một phần.

Thứ này hẳn gọi là Lệ quỷ, trên thân nó oán khí nhìn mà ghê người. Hơn nữa hoàn toàn không sợ hãi võ giả trên người huyết khí. Nó đứng cạnh Hoàng Trạch cùng Lưu gia hai huynh đệ, chịu đến đối phương khí huyết thiêu đốt nhưng cũng chỉ khiến xung quanh quỷ khí xèo xèo bốc lên một chút khói xanh như vậy, ngoài ra không có ảnh hưởng gì đáng ngại cả.

Hơn nữa con này Lệ Quỷ thực lực, tuy chưa thực tế kiểm chứng ra sao nhưng chỉ từ nó khí thế phát ra, Tống Khuyết cũng đã cảm thấy nguy hiểm. Chứng tỏ nó tuyệt đối sẽ không so với một vị Nhất lưu cao thủ kém, thậm chí so với Hoàng Trạch còn mạnh hơn.

Lão Huyết chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng! – Mới nhìn thằng chó này mặt nổi lực lượng, Tống đại quan nhân thiếu chút dọa đái.

Nếu con hàng này quyết tâm muốn tiêu diệt mình, e sợ bằng bản thân bây giờ lực lượng, có thể bảo mạng cũng đã phải cám ơn ông trời. Tống Khuyết nặng nề thở dài một tiếng.

Còn may, mình đánh nhau là dùng đầu óc. – Tiện nhân này trong đầu lập tức hiện lên vô số kế hoạch.

.....

Phía dưới kia, sau khi nghe Hoàng Trạch báo cáo, Huyết Y Tôn Giả lập tức bạo khiêu như sấm.

Lệ quỷ quanh người hắc khí có dấu hiệu không chịu khống chế, bắt đầu táo bạo bùng lên dữ dội, từ miệng nó phát ra những tiếng gào thét chói tai:

“Rít... grừ..... kẻ này lại dám như thế chống đối bản tôn... gừ.... ta liền biết, từ ban đầu hắn đã có tâm làm phản, chỉ là không ngờ tiểu tặc này tiến bộ thần tốc như thế!... Gràooooo...”

Cố gắng bình phục tâm tình, Huyết Y trầm giọng quát khẽ:

“Được rồi! Bản tôn bây giờ đang có việc quan trọng, đợi giải quyết xong việc này ta sẽ đích thân ra tay đem kẻ này thiên đao vạn quả.”

“Lưu Thủ Văn, đem các ngươi lần này cống phẩm dâng lên!”

“Tuân lệnh! Tôn giả!”

Lưu gia hai huynh đệ nghe lệnh vội vàng từ phía sau lấy ra một chiếc đỉnh đồng, cùng với lần trước tại Lữ Thành Tài chỗ đó gặp qua Luyện Thần Đỉnh giống nhau như đúc.

Hai tay cung kính đem này đỉnh đạt trước mặt lão Huyết, Lưu Thủ Văn cười siểm nịnh:

“Đại nhân mời dùng!”

Hài lòng gật đầu tán thưởng bọn này năng suất, Huyết Y lúc này mới điều khiển Lệ quỷ bay tới, há chiếc mồm to như cái mâm tròn nhắm ngay Luyện Thần Đỉnh mãnh liệt hút.

Chỉ thấy, từ trong đỉnh vang lên vô số tiếng hét chói tai, từng đạo từng đạo oan hồn không khống chế được bắt đầu bay vào trong mồm Lệ quỷ, kèm theo đó là một dải thật dài màu đỏ tanh tưởi huyết hà.

“Hấp!!!”

Tham lam hấp thu bên trong đỉnh tinh huyết, đến khi Luyện Thần Đỉnh huyết hà dần chuyển sang màu đỏ nhạt, bản thân nó cũng bắt đâu rung lắc dữ dội sau Huyết Y Tôn Giả mới dừng lại động tác.

Lúc này, hắn phụ thân lệ quỷ đã to lớn thêm một vòng, bên ngoài là đen kịt vụ khí quấn quanh, nhưng bên trong còn lấp lánh màu hồng nhạt quang mang cực kỳ yêu dị. Đáng tiếc có vụ khí che lấp, nếu không thằng này quả thật cùng một chiếc đèn lồng không khác, trong đêm tối thế này theo dõi nó cũng là bớt việc.

“Nấc!”

Say mê tư vị một hồi vừa rồi mỹ diệu cảm giác, lão Huyết mới thỏa mãn gật đầu:

“Bản Tôn bây giờ có việc, cần rất nhiều tinh huyết, các ngươi cho ta cố gắng thu thập một phen. Chỉ cần Bản tôn hài lòng, đợi lần này việc thành công, ta có thể sẽ giúp các ngươi ngưng tụ chân khí.”

Lưu gia huynh đệ nghe vậy vui mừng quá đỗi, cả hai như gà mổ thóc điên cuồng gật đầu:

“Đa tạ Tôn giả, tiểu nhân nhất định sẽ càng thêm nỗ lực làm việc.”

“Ân, rất tốt!”

Hài lòng tán dương đám chân chó này một câu, Huyết Y mới quay sang Hoàng Trạch:

“Nếu Ưng Giản Sầu đám sơn tặc đã không được việc, vậy lần này thuận tiện đem bọn chúng diệt đi, lại bồi dưỡng một nhóm mới.”

“Tôn giả yên tâm! Ta đã cho bọn chúng 1 tuần kỳ hạn, nếu vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ vậy đích tay ta sẽ dùng những kẻ này nuôi dưỡng Luyện Thần Đỉnh. Thuận tiện làm một cái chiến dịch quét dọn tặc khấu đến cho mọi người nhìn, xem như phế vật lợi dụng đi.”

“Khặc khặc khặc... như thế rất tốt!” – Huyết Y cười rộ lên vui vẻ.

“Còn Tống Khuyết tiểu tử kia, đợi trong tay ta bảo bối hoàn thành, Bản Tôn sẽ rảnh tay đem hắn bắt về, nhìn hắn chịu Phệ Huyết cổ cắn thịt phệ tâm giày vò. Được rồi, tất cả trở về đi!”

Nói xong một câu, lão Huyết liền hóa thành một đạo quang ảnh biến mất. Những người khác cũng không có gì chần chờ, hầu như đồng thời quay đầu hướng Linh Giang Thành chạy về đi.

Lần này, Tiểu Yến Tử không tiếp tục theo Hoàng Trạch, mà đang dùng sức bú sữa mẹ ra đuổi theo nơi cuối chân trời hồng quang.

Lệ Quỷ tốc độ quá nhanh, dù là Dạ Huyền Yến thiêu đốt năng lượng nhưng khoảng cách giữa hai bên cũng không hề được rút ngắn, trái lại càng ngày kéo càng xa.

Sợ mất dấu đối phương, Tống Khuyết còn phải điều khiển nó bây lên cao hơn để tầm nhìn xa thêm. Nhưng đến cuối cùng, vẫn để Huyết Y chạy mất rồi.

Lão tặc này chạy lòng vòng một đoạn đường rồi đột nhiên tại một dãy này mất dấu. Tiểu Yến Tử lúc này đã bay cao lên cả mấy ngàn mét, nhưng trong tầm mắt vẫn không phát hiện được bóng dáng hắn đâu.

Chỗ này cách Bắc Liêm huyện không quá xa, vừa gần khu dân cư, vừa yên lặng kín đáo. Rất có thể lão ma kia hang ổ chính là đâu đó quanh đây.

Nhìn xung quanh chập chùng dãy núi, Tống gia thở dài một tiếng rồi điều khiển Tiểu Yến Tử bay ra gần đây nhất quan đạo, bắt đầu hai bên từ từ mở rộng ra tìm kiếm.

Trong giai đoạn này, hắn cũng chỉ có thể dùng cách ngu đần này đi tìm người mà thôi, nếu sau đó mấy ngày còn chưa có gì manh mối vậy lại lần nữa trở về bên Hoàng Trạch tìm cơ hội.

.......

Hai ngày trôi qua, dùng phương pháp ngu đần tìm người không thấy kết quả Tống lão gia cũng thấy mình thật sự rất ngu. Cuối cùng quá mệt mỏi hắn đành cho Tiểu Yến Tử trở lại Linh Giang thành.

Liên tiếp hai đêm ngủ không ngon giấc Tống Khuyết lúc này đang tại trong sân nhắm mắt ngủ nướng. Bên cạnh 2 mỹ thiếu nữ nha hoàn còn thiếp thân cho thằng này quạt mát, số hưởng mười phần.

Đang lúc hắn thiu thiu, bên ngoài hạ nhân liền chạy vào thông báo:

“Các chủ! Có một vị họ Sa, nói là ngài bằng hữu muốn cầu kiến ngài.”

Sa? Ta có quen ai họ này sao? – Tống gia mộng bức.

Không biết là kẻ nào sáng ra đã đến kiếm chuyện hắn cũng rất hiếu kỳ, hạ lệnh cho người dẫn khách nhân tiến đến.

Không ra một lát, một vị trung niên nam tử liền được đưa vào, hóa ra người quen thật:

“Lão ca, hôm nay rồng đến nhà tôm, ngươi lại có rảnh đến nhà ta chơi thế này!”

Người đến chính là Sa Mách Quyền, có vẻ vị này mấy hôm nay tinh thần cũng không quá tốt, cả người lộ ra cỗ khí tức mệt mỏi chắp tay:

“Tống huynh đệ, thật sự có việc gấp mới phải đến gặp ngươi, mong chớ trách tội!”

Với vị thế như Tống Khuyết bây giờ, dù cho việc hắn gặp mặt Hùng Kê Trại Trại chủ truyền đi ra cũng không ảnh hưởng gì lớn, sẽ không có kẻ nào nhảy ra nói này nói nọ, vì thế hắn vẫn thoải mái cười tươi:

“Lão ca khách khí, chuyện nhỏ mà thôi. Mời ngồi đi!”

Đợi Dương Mật, Dương Tử đi cho hai người chuẩn bị một chén trà thơm, Sa Mách Quyền mới nghiêng người tiến lên nhỏ giọng hỏi thăm:

“Lão đệ, không biết ngươi điều tra Huyết Y lão tặc kia tin tức đến đâu rồi?”

Lão Sa Mách đây là cũng đang sợ, lần trước trước khi đi Sứ giả đã nói rõ ràng rồi. Không tìm được tinh huyết cho hắn vậy đối phương sẽ lấy chính mình Hùng Kê Trại người khai đao.

Không thiếu thu thập tinh huyết cho lão Huyết, Sa Mách Quyền tự nhiên biết trong đó khủng bố đáng sợ, hắn cũng không dám lấy thân mình đi thử nghiệm cảm giác đó đâu.

Vừa thấy kẻ này đến tìm mình, Tống Khuyết cũng đã hiểu nguyên nhân. Truyện can hệ trọng đại không thể nói ra, hắn trầm ngâm một lát rồi mới tìm từ mở miệng:

“Lão ca, không dối gạt ngươi, ta đã có chút manh mối nhưng đối phương quá giảo hoạt, nhất thời còn chưa tìm được. Nhưng hẳn sẽ không lâu, tối đa nửa tháng nữa, ta sẽ bắt được lão tặc này.”

Lần trước Huyết Y Tôn Giả hẹn Hoàng Trạch 2 người kia cũng là 10 ngày, Tống gia có niềm tin lần này sẽ tìm được hắn. Nhưng đáng tiếc lão Sa Mách không chờ đượ, đối phương nghe hắn nói vậy mặt liền như cha chết mẹ chết nhăn lại khổ sở:

“Lão đệ, hôm trước lão tặc kia thủ hạ đến tìm ta, cho ta thời hạn 1 tuần phải thu hoạch cho hắn số lượng 50 người tinh huyết. Bây giờ 1 tuần cũng đã sắp hết, nếu không có hàng giao cho đối phương vậy bọn chúng sẽ giết hai ta toàn bộ Hùng Kê Trại để bù vào, ta cũng không chờ được nha.”

Gặp Tống Khuyết chỉ cau mày gõ bàn không nói, Sa Mách Quyền chần chờ:

“Nếu không, ngươi mở một mắt nhắm một mắt để lão ca đi bắt mấy người trước tạm ứng phó.”

“Không được!” – Nghĩ cũng không cần nghĩ, Tống Khuyết nghiêm mặt từ chối.

Hai mắt hắn sắc bén như dao đâm thẳng vào trong linh hồn để lão Sa Mách rùng mình sợ hãi.

Bắt người cũng chết, không bắt cũng chết!

Bị kẹp ở giữa Sa Mách Quyền lúc này liền khóc không ra nước mắt, trước sau chỉ còn con đường chết, hắn thật sự không biết làm sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play