Linh Giang Bang, Tụ Nghĩa Sảnh.

Trong phòng im lặng nghe được tiếng kim rơi, Thanh Hà phân đường người đã kể đi kể lại 2 lần câu chuyện, lão Đỗ cùng mấy vị cao tầng còn là nghe không tìm được đầu mối.

“Ngươi là nói tất cả những này các ngươi đều không được chứng kiến mà chỉ nghe người khác nói lại?” – Hạc Hiên trầm giọng hỏi.

“Đúng vậy Hạc trưởng lão, cái đó thuyền hoa liền vé lên thuyền đã 100 lạng bạc một người, hơn nữa chỉ hạn định hơn 100 người được lên mà thôi. Vì thế cuối cùng chỉ có Sở Trưởng lão, Đàm Phó Đường chủ dẫn theo Nguyễn công tử cùng Mân tiền bối đi, chúng ta nếu có lên vậy hẳn cũng sẽ như Đàm Phó Đường chủ bị người bắt về tra khảo tin tức.” – Vốn trước còn có lời oán hận mình không đủ diễm phúc mấy vị này bây giờ lại là may mắn không ngớt.

“Trong quá trình đó các ngươi còn nghe được cái gì tin tức khác không?”

“Cái này....” – Mấy người kia nhìn nhau chần chừ.

“Nói!” – Đỗ Như Hối hai mắt như kiếm lạnh lùng quát.

“Bang.. Bang chủ! Là còn một chuyện tin đồn, nhưng chưa được chứng thực nên chúng ta chưa dám nói. Là về Sở Trưởng lão, trên thuyền người đồn Sở Trưởng lão sau khi bắt giữ Nguyễn công tử, còn.. còn... còn ép Nguyễn công tử phải cùng mình làm chuyện mà chỉ có nam nữ mới làm, còn bắt hắn phải đủ cách hầu hạ phục vụ.

Cuối cùng trước khi chết, Sở trưởng lão lấy chuyện đó ra đe dọa, ép Nguyễn công tử không được trả thù Linh Giang Bang nếu không sẽ đem chuyện công bố cho bàn dân thiên hạ đều biết, vì thế mới buộc nhân gia phải tại chỗ xử quyết hắn rồi.”

Một đám cao tầng trưởng lão đồng loạt tại chỗ hóa đá.

Lão Sở vậy mà có Long Dương chi phích?

Đỗ Như Hối cũng là nổi lên từng trận da gà, nhưng rất nhanh ngẫm lại liền thấy không đúng. Thằng này tác phong như nào trong bang người còn ai không biết sao, sở thích cũng rất hợp ý mình, mỹ nhân hắn cống lên không phải dạo này hàng đêm đều được Đỗ gia sủng hạnh sao?

Không những lão Đỗ, ngay cả Hạc Hiên mấy người cũng lâm vào trầm tư, quả thật chuyện nghi vấn trùng trùng.

Nhìn rất giống như Sở Thiên Thu trung thành hộ chủ, thực chất cùng đổ thêm dầu vào lửa có gì khác, làm như thế chỉ tổ Thiên Độc Tông người càng hận hắn hơn chứ không có tác dụng gì.

Chẳng lẽ đây là giả lão Sở, hay thực ra kẻ này trong lòng đã có ý phản bội.

Nhưng dù phản bội cũng không cần đem mạng góp vào chứ, chẳng lẽ để trả thù mình nẫng tay trên của hắn ái thiếp, cái này cũng không quá giống, rõ ràng thằng này hai tay tự nguyện dâng, lão Đỗ nhân phẩm còn đáng tin cậy, sẽ không chủ động cướp đoạt của thuộc hạ đấy.

Nghĩ không thông mấy người trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Bất ngờ lúc này, đa mưu túc trí Hạc Hiên lên tiếng:

“Bang chủ, chư vị, mọi người nghĩ xem, có hay không khả năng có người âm thầm loạn thần rồi khống chế Sở Thiên Thu?”

Một thạch kích lên ngàn trọng lãng, cả phòng người nhất loạt hút một ngụm khí lạnh.

“Theo như lời kể, Sở trưởng lão vậy hành động so với bình thường chúng ta đều biết khác xa. Ta cực độ nghi ngờ là có cao thủ huyễn thuật giở trò, muốn nhằm gây rối phá hủy Linh Giang Bang.”

“Đại Trưởng lão có đoán được là kẻ nào?” – Đỗ Như Hối hai mắt ngưng thực toàn sát khí, cắn răng nghiến lợi gằn giọng hỏi.

Đáng tiếc đầu mối quá ít, lão Hạc cũng nhất thời bó tay:

“Bây giờ còn chưa biết, nhưng có thể loại trừ, kẻ nào được lợi lớn nhất khi chúng ta Linh Giang Bang sụp đổ kẻ đó chính là có khả nghi nhất.”

Nói đến đây, Hạc Hiên bất ngờ sáng mắt lên:

“Hơn nữa nếu chuyện này là thật, vậy lần trước Điền Hoành cái chết chúng ta cũng có thể xem lại, lần đó ta đã thấy đặc biệt có vấn đề rồi nhưng nhất thời chưa đoán ra. Kẻ này sau khi lẻn vào bến tàu, nếu theo như lời Sở Thiên Thu tiểu thiếp là thật vậy dâm tặc này cũng không động đến nàng một ngón tay mà chỉ gây náo động rồi cướp đi tiền bạc, tài vật, đây vốn không phải hắn nhất quán phong cách.

Còn nữa, tiền đi đâu bây giờ vẫn là một mê, hơn nữa gây án xong hắn không chạy, trái lại còn rất huênh hoang ở lại mặc cho người chém giết. Bây giờ ngẫm lại vậy rất có thể đó cũng là một cái bẫy nhằm vào đầu chúng ta, Sở Trưởng lão chỉ là đen đủi hai lần thành con tốt thí gánh tội thay tặc nhân mà thôi.”

“Rầm!”

Nghe xong Hạc Hiên có đầu có cuối trật tự rõ ràng phân tích, Đỗ Như Hối nhất thời trong lòng rộng mở trong sáng.

Hướng suy nghĩ này không sai, cực kỳ có tính khả thi.

Hắn kích động đứng dậy đi qua đi lại trong sảnh, trong đầu hiện lên rất nhiều cái tên khả nghi, kể cả Tống đại quan nhân cũng nằm trong đó. Dù sao trước đó Điền Hoành người cuối cùng tiếp xúc trước khi chết chính là thằng này.

Không biết đây có tính hay không Tống Khuyết thông minh quá để thông minh hại, tự vác đá đập chân mình.

Nhưng cũng may lão Đỗ còn suy nghĩ đến cả người đã đốt mình bến tàu, cướp mình Ngọc Dương Gạo, cái này hoàn toàn có thể đem Tống tặc loại trừ, vì thế hắn xếp hạng tình nghi cũng không quá cao.

“Bất kể là kẻ nào, chỉ cần tìm được ta nhất định phải đem hắn thiên đao vạn quả để tan mối hận trong lòng. Bây giờ chư vị mấy người ở lại trông coi Tổng bộ, còn lại tất cả theo ta về Thanh Hà một chuyến đi điều tra manh mối.”

“Rõ, Bang chủ!”

Đợi mọi người tập kết sẵn sàng, Đỗ Như Hối mới nhanh chóng dẫn người cưỡi ngựa rời đi, trước khi ra khỏi nhà hắn còn không nhịn được nhổ nước đắng.

“Thanh Hà có độc!”

..........

Mai Viên Sơn Trang,

Ngủ một giấc thơm ngon Tống lão gia bắt đầu ngày mới bằng việc thần luyện cùng đi chăm sóc hắn bảo bối ruộng lúa, hoàn thành hết này thủ tục hắn mới có thời gian thư thả ngồi trong sân vườn hưởng thụ hôm nay Dương Mật cùng Ngộ Không cho hắn tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng.

“Thiếu gia, mau nếm thử xem ta tay nghề có tiến bộ hay không?”

Hít một hơi trước mặt bát tô ngào ngạt hương thơm, Tống Khuyết đã thấy trong miệng nước bọt không khống chế được ào ào tiết ra. Không chần chờ nữa hắn liền cầm lấy thìa múc một miếng nước lèo nếm thử.

Thuần ngọt vị xương, không chút nào mỡ ngấy, rất ngon.

Giơ ngón tay cái khen ngợi a Mật để tiểu nha đầu cười híp cả hai mắt, Tống gia nhanh chóng vắt vào bát một lát chanh cùng ít ớt rồi bắt đầu dùng bữa.

“Các ngươi cũng nếm thử xem a Mật mới nghiên cứu ra món này Phở bò, quả thật mùi vị cực kỳ tuyệt vời!”

Nhai ngấu nghiến một miệng lớn, Tống Khuyết còn không quên chia sẻ cho mình đám huynh đệ. Mấy người kia thấy hắn tán thưởng như thế cũng đã sớm khó nhịn, lúc này liền học theo thiếu gia vừa rồi cách làm thêm gia vị rồi cắm đầu sì sụp ăn.

Này một ăn liền quả thật không cách nào dừng lại được, Đại Việt quốc món ăn tiêu biểu, đại sứ ẩm thực danh tiếng tự nhiên không phải chỉ nói chơi.

Tống lão gia cũng là nhiều lần trăn trở mày mò, để Dương gia tỷ muội cùng Ngộ Không thử nghiệm rất lâu mới cho ra một hương vị sát gần bản gốc thế này.

Tiếc là chưa có giấm tỏi cùng ít mắm cốt, cái trước dễ làm cái sau hắn cũng không biết mày mò thế nào nha, không biết cứ ngâm cá với muối thì ra không, và bao giờ thì ra, có điều kiện hắn nhất định sẽ cho người đi làm thử.

Chầm chậm dư vị lại ngày xưa quen thuộc ký ức, hắn cách ăn này còn chưa được mấy miếng bên kia tham ăn ngốc Hùng đã là bưng tô lớn lên miệng húp thật to một ngụm, hết cả nước cả cái xong thằng này còn chưa hết thòm thèm dõi mắt trông mong nhìn về Dương Mật.

“Phốc!”

Nhìn hắn bộ dáng này a Mật không nhịn được che miệng bật cười. Nhưng người khác trân trọng mình món ăn như thế không phải là lời khen tốt nhất cho người nấu sao, nha đầu trong lòng đã vui đến nở hoa.

“A Mật, tương lai ngươi nhất định sẽ thành một thế hệ trù thần!”

Tống lão gia tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội khích lệ nàng tích cực, nhưng lời nói thật nha đầu này thật sự có thiên phú nấu ăn. Thân thể Dương gia tỷ muội sau khi thường xuyên được hắn dùng năng lượng Tesseract cải tạo các giác quan đã trở nên cực kỳ linh mẫn, món ăn làm ra bây giờ có thể nói là hương sắc câu toàn, dù cho bắt bẻ như Tống Khuyết cũng không thể không lớn tiếng nói từ phục.

Sau này hắn đời sống có thể nói vô lo, có nha hoàn như này, Tống gia vậy còn gì cầu.

Dương Mật cực kỳ hưởng thụ, mắt híp thành trăng lưỡi liềm tung tăng chạy vào bếp làm cho mỗi người thêm một tô phở thật to nữa rồi.

Thỏa thuê mãn nguyện nếm lại cuộc đời chí yêu Phở bò, Tống lão gia tinh thần khoan khoái ngồi trong sân uống trà, ngắm nhìn buổi sáng dương quang tươi đẹp.

“Thiếu gia! Có tin cấp báo, Linh Giang Bang Đỗ Như Hối đã xuất hiện tại Thanh Hà, bọn họ mục đích rất có thể sẽ là Thiên Thượng Nhân Gian, tuyến báo người nhắc nhở ngài cẩn thận đối đãi.”

Đang thiu thiu nhắm mắt Tống Khuyết lúc này bỗng lóe lên sáng rực quang mang.

Theo thực lực đề thăng, tự thân an toàn vô lo hắn bây giờ đã rất ít cần Tia Chớp đi cảnh giới xung quanh Mai Trang cùng Thanh Hà địa bàn biến động, con chim này đã có thể tự do bay lượn, sâu thẳm núi rừng thiên tài địa bảo, uy mãnh tọa kỵ cùng bên kia Hồng Hà một nhánh Cự Mộc Thành đường đi nước bước mới là nó bây giờ chú trọng mục tiêu.

Đêm qua nó càng là được cử bám theo Nguyễn Tuấn Huy mấy người con thuyền, để tiện bề sau này hắn còn chạy qua chạy lại.

Vì thế việc lão Đỗ tiến đến thực sự cũng là bây giờ hắn mới biết, xem ra Đỗ huynh trong lòng lúc này rất hoang mang sao.

Cũng là tại lão tặc này, như thế yêu náo động làm gì?

Ngoan ngoãn nằm đó chờ Tống gia đến đập chết, hay yên yên ổn ổn ở nhà sống phóng túng mơ màng, chơi bời nữ nhân là được rồi. Hắn khỏe, Tống đại quan nhân khỏe, mọi người đều khỏe, quả thật một người khỏe nhiều người vui nha.

Làm sao đứa bé này hiếu động không ngớt, luôn là kiếm chuyện yêu thiêu thân. Rất giống như hắn tiền kiếp Đại Việt Quốc bên cạnh một anh chàng xấu bụng hàng xóm, thi thoảng dăm bữa nửa tháng lại nhảy ra làm một bộ tổ hợp quyền chiếm đất chiếm biển, thật sự không bao giờ để người khác bớt lo.

Có ác lân như này Tống Khuyết cũng là tâm mệt.

Chỉ hy vọng lần này Thiên Độc Tông người phát lực một lần để lão Đỗ có thể thanh thanh thản thản nghỉ ngơi, Tống tiện nhân buồn bực lê thân kéo người lần nữa lên đường vào thành còn không quên gửi đến lão tặc này ngàn vạn lời ân cần thăm hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play