Lãng Bạc Hồ,

Đợi Nguyễn Tuấn Huy không tình nguyện nhảy sang bên kia thuyền nhỏ, Mân Cống lúc này mới đưa đôi mắt sắc bén hướng trên thuyền đám người nhìn lại.

“Chư vị, chuyện hôm nay nể mặt Tống tiểu huynh đệ, lão phu tha cho các ngươi một mạng. Nhưng nếu như sau này ta tại trên đường nghe được bất kỳ tiếng gió nào không hay, vậy tại đây mọi người, cùng các ngươi sau lưng gia tộc cứ chờ đợi vô cùng vô tận Thiên Độc Tông người báo thù đi. Chư vị mời nhớ kỹ càng!”

Cũng không chờ đám người trả lời, lão Mân quay sang Tống Khuyết quát lớn:

“Tống tiểu huynh đệ, hôm nay trên thuyền còn một người Linh Giang Bang chúng, kẻ này chắc hẳn còn biết một vài tin tức, lão phu muốn bắt hắn về cho ta Tông chủ tra hỏi, việc này sẽ không coi là vi phạm lời hứa đi?”

Tử đạo hữu bất tử bần đạo, vị này nhân huynh vậy cũng coi như là số đen đi, Tống lão gia cũng tự nhiên không phải thánh mẫu, không cần cho đối địch bang phái lo lắng quá nhiều.

“Mời tiền bối cứ tự nhiên!”

Đạt được câu trả lời chắc chắn, Mân Cống liền phi thân vào trong đám người, không ra một lát đã như xách gà con vậy tóm theo một vị nam tử khi nãy còn cố tìm đường chạy mà không thành.

Đợi lão Mân cùng Hùng Bá mấy người nhất nhất về thuyền, theo Tống đại quan nhân ra lệnh một tiếng, thuyền nhỏ liền nhanh chóng quay đầu hướng về bên bờ chỗ Thiên Thượng Nhân Gian bến tàu đi đến.

Sở Thiên Thu cái này con ma đen đủi còn là bị một chưởng đánh nát ném xuống hồ nuôi cá rồi.

“Tống gia... Tống ca ca... có rảnh nhớ tìm ta, ta cho ngài miễn phí phục vụ, bất cứ lúc nào cũng được!”

Đằng sau còn vang lên hàng loạt tiếng gọi ai oán không bỏ của đám nữ nhân.

......

“Hóa ra tiền bối cùng công tử là Thiên Độc Tông người, thất kính thất kính, không biết nhị vị quý tính?” – Dù đã biết rõ thân phận mười mươi, Tống lão gia còn làm ra một bộ giật mình thần sắc.

“Hừ, biết chúng ta là Thiên Độc Tông người, ngươi còn dám ra tay ngăn cản, tiểu tử ngươi đây là ngại mệnh mình quá dài sao?”

Một bụng bực tức còn chưa có chỗ phát tiết đây, Nguyễn Tuấn Huy lúc này mới hận hận lên tiếng. Cái này để Mân Cống cũng sợ hãi quá chừng, vội vàng đề cao cảnh giác che hắn ra phía sau chắp tay cười:

“Tống tiểu huynh đệ chớ để ý, nhà ta Thiếu Tông chủ chỉ là tính tình hơi lớn một chút, cũng không có gì ác ý.”

Hắn trong lòng cũng thầm mắng con lợn này cả trăm lần, ở trong nhà hoành đã quen ra ngoài không hiểu thu liễm một chút, chẳng may gặp được lăng đầu thanh cho ngươi một phát vậy còn làm được cái mẹ gì, sau đó nhân gia dù cho có bị trả thù hay thế nào ngươi cũng có nhìn được không.

Chuyến này cho thằng này đi quả nhiên là một sai lầm, từ đầu đến cuối sai lầm, Mân Cống ruột đều hối thanh vì dính vào cái này bãi nước đục.

Đối diện Tống lão gia vẫn cười ấm áp như noãn mộc xuân phong, dường như đối với Nguyễn công tử uy hiếp không chút nào để ý.

Hắn Tống Khuyết cần để ý sao?

Một nho nhỏ Thiên Độc Tông mà thôi, ngay cả Tông sư tọa trấn cũng không có, Tông chủ tu vi chỉ có Cửu giai Minh Huyệt cảnh, trong tông đâu ra đấy chắc được chục người Nhất lưu chứ, mây bay rồi.

Bị đám này thiện dùng độc, lòng dạ hiểm ác ma đạo nhãi con nhìn chằm chằm, hắn cũng tự nhiên sợ vãi đái nha.

Nhưng cũng may, Tống gia là có chỗ dựa đấy. Chỉ thấy hắn mặt từ bi chắp tay niệm phật hiệu:

“A Di Đà Phật! Sống chết có số, mọi việc trên đời đều đã có sẵn nhân quả thiên định, nếu tại hạ vì thế mà chết, âu cũng là trong đời của ta ứng với kiếp nạn như thế, không trách được ai.”

Lúc này, từ sâu trong người hắn có một tia vô thượng khí tức bàng bạc quét qua, tuy chỉ lóe lên tức qua, nhưng khí thế kia như thâm uyên rãnh trời sâu thẳm để trên thuyền tất cả mọi người đều rùng mình sợ hãi, thậm chí yếu bóng yếu vía như Tả Mục còn không nhịn được đương trường quỳ mọp xuống đất.

Quá kinh khủng rồi!

Không ai rảnh để ý lão Tả quẫn dạng, tất cả đều hãi nhiên nhìn về Tống Khuyết, đứng mũi chịu sào Mân Cống hai người càng là toàn thân lạnh toát từ đầu đến chân, trên người lông tóc không kiềm chế được dựng đứng hết lên, sợ hãi lùi lại mấy bước, đến tận khi chân chạm vào mép thuyền, hai người mới rùng mình cưỡng ép tỉnh táo trở lại.

“Ngươi.... ngươi là ai?” – Nguyễn Tuấn Huy run rẩy đặt câu hỏi.

Thấy mấy người bộ dáng, Tống đại thiền sư cực độ hài lòng. Tuy trong đầu lão tăng hư ảnh kia thi thoảng lại xuất hiện một lần để hắn phiền không hết phiền, nhưng đôi khi lôi ra dọa người hiệu quả thật sự là chuẩn cmnr.

Bậc này khí thế, tinh thần mạnh mẽ như Tống gia trước đó cũng thiếu chút phải quỳ huống hồ là đám này.

Lần nữa ra lệnh cho Đạo Ma pháp tướng đánh tan hư ảnh vừa xuất hiện, Tống – Thích Đủ Thứ lúc này mới thuận miệng kéo lên da hổ, bắt đầu ỡm ờ thổi.

“Tiểu tăng chỉ là một chỗ tiểu Phật tự tục gia đệ tử thôi, nào có thân phận gì đáng nói!”

Tin ngươi mới là gặp quỷ!

Mân, Nguyễn hai người nhìn nhau, trong mắt đã ngưng trọng rất nhiều. Vừa rồi một tia khí tức, không biết ai dùng thủ đoạn nào để lại trên người tiểu tử này một chút thần uy như vậy. Nhưng chỉ bằng cái này uy thế, bọn hắn Tông chủ Nguyễn La Thăng cũng là xách dép không bằng.

Ít nhất phải là Tông sư, còn không chắc Tông sư đã có thủ đoạn như thế chưa, cao hơn nữa cả hai đều không dám suy nghĩ.

Nhưng không quản thế nào, kể cả Nguyễn Tuấn Huy đứa này con trời cũng đối với Tống gia thái độ 180 độ chuyển biến, trở nên đặc biệt khách khí.

“Tống huynh đệ khiêm tốn, thì ra ngươi xuất thân đại phái, thảo nào tuổi trẻ đã có bực này công lực, tiểu đệ đối với ngươi ngưỡng mộ quả thật như nước sông Hồng Hà chảy mãi không ngừng. Thật hận là chúng ta cách gần như thế mà bây giờ mới được cùng ngươi quen biết!”

Trong lòng cuồng mắng thằng chó này không biết xấu hổ, Tống thiền sư mặt ngoài còn là rất khiêm tốn ngượng ngùng gãi đầu:

“Công tử quá khen, không biết hai vị tên là? Lần này đi qua nơi này có chuyện gì quan trọng mà phải đại động can qua như thế?”

Đã đối phương cũng có đại bối cảnh, Mân Cống hai người tự nhiên cũng sẽ coi như bình đẳng kết giao, thậm chí còn đem Tống Khuyết địa vị lên cao một chút như thế. Lão Mân cũng đem vừa rồi trong lòng không thoải mái ném, nhân gia hàng thật giá thật đại phái cao đồ đây, đánh ngang với mình có gì kỳ lạ.

Không phải Mân gia quá yếu, chỉ là đối phương sau lưng quá cao đại thượng thôi.

Tâm lý giải khai, hai người liền thành thật cho Tống gia mấy người giảng giải hôm nay chuyện xui xẻo.

Nguyễn công tử nói đến ly kỳ khúc chiết, sống động như thật để bên này mấy người không nhịn được đưa thân thay vào trong đó mà căm phẫn bất bình.

“Thật quá đáng, Đỗ Như Hối trước đây cũng cùng ta có chút xích mích, nhưng từ khi biết được ta thân phận chân thật hắn không còn dám đến đây gây sự. Không ngờ kẻ này tặc tâm bất tử, lần này lại thi kế một đá hai chim muốn hại Tống mỗ cùng Nguyễn công tử các ngươi, thật sự tội chết muôn phần.”

Mân, Nguyễn hai đứa trẻ đơn thuần bây giờ nghe lời phân tích mới đột nhiên hiểu ra sâu trong đó dụng tâm, tất cả đều rùng mình sợ hãi vì thằng này âm hiểm, tiện đà cắn răng nghiến lợi.

“Đỗ tặc lại dám như thế!”

“Lần này trở về nhất định phải bảo cha ta cho người đem tiện nhân này bắt về thiên đao vạn quả mới giải được bản công tử mối hận trong lòng.”

Như thế tốt nhất, Tống đại quan nhân lòng thầm vui. Mặt ngoài vẫn là ấm áp quan tâm:

“Hai vị không cần tức giận thương thân, người bây giờ không có việc gì liền tốt nhất, tại hạ sau đó cũng sẽ ra nghiêm lệnh, cấm trên thuyền người tung tin đồn nhảm hại Nguyễn công tử thanh danh.”

Trên núi hai người vậy cảm động quá đối, sôi nổi chắp tay tạ lễ:

“Đa tạ Tống công tử, việc này Thiên Độc tông liền thiếu ngài một nhân tình, lần sau có việc đến Cự Mộc Thành chơi cứ việc báo ta một tiếng, chúng ta sẽ long trọng tiếp đón ngài để tỏ lòng hiếu khách.”

“Ha ha, chư vị đa lễ rồi, một việc nhỏ con con mà thôi.”

Tống gia không đáng kể khoát tay, sau đó liền chép miệng buồn rầu:

“Chỉ là đáng tiếc, Nguyễn công tử cùng Mân tiền bối cần cái kia Độc Long Đảm liền như thế không có, đợi trở về trong Tông nhất định phải bị Nguyễn Tông chủ trách phạt.”

Mân, Nguyễn hai người nghe vậy cũng buồn bực rất nhiều, cuối cùng Nguyễn Tuấn Huy còn là gượng cười:

“Không sao, vốn cũng là không có, chuyện này đều là Đỗ tặc một cái bẫy, cha ta biết được chân tướng cũng sẽ không trách móc nặng nề.”

“Haizzz, cũng là tại tặc nhân quá giảo hoạt rồi! Nguyễn công tử, không biết Nguyễn Tông chủ có cần gấp thứ này hay thư thả một tháng nữa cũng được?”

Nghe giọng hắn hỏi thế, hai người bất chợt dâng lên hi vọng.

“Tống huynh có tin tức về Độc Long Đảm? Nếu có thể chúng ta chờ thêm 1 tháng cũng sẽ không vấn đề.”

“Thứ này quá hiếm gặp, ta cũng chưa nghe qua.” – Tống Khuyết lắc đầu mở miệng, chưa kịp để hai người kia thất vọng hắn đã tiếp tục:

“Nhưng mà nếu cần ta có thể cho người chạy về Sơn Tây một chuyến hỏi các vị sư môn trưởng bối, chắc chắn sẽ có người giúp ta tìm được.”

“Á!” – Nói xong câu đó Tống Ảnh đế hoảng hốt giật mình che miệng.

Nói lỡ, nói lỡ.

Quả nhiên, Mân, Nguyễn hai người hai mắt bùng lên kỳ dị quang mang.

Sơn Tây Đạo, Phật Tự, khủng bố cường giả sau lưng.... cái này thì dùng ngón chân bọn hắn cũng đoán được sau lưng tiểu tử này là ai.

Chân tướng chỉ có một!

Đạt Ma Tự, Đại Viêm tứ đại Thánh địa một trong.

Ôi dồi ôi, hôm nay vô tình đi dạo lại làm quen được một con vô cùng bự kim đùi.

Mau ôm, lập tức ôm, quả quyết ôm, chết cũng không được buông ôm chặt cái loại này.

Già thành tinh Mân Cống giả ra như nghe không hiểu Tống gia vô tình nói lỡ, lúc này mặt đều là hưng phấn kích động lớn tiếng khen:

“Tống công tử đại nghĩa, nếu được như thế toàn thể Thiên Độc Tông sẽ đối với ngài ân tình nhớ mãi không quên, sau này ngài sẽ là chúng ta Bách Tộc người khách nhân tôn quý nhất.”

“Đúng vậy, đúng vậy, Tống huynh, dù được hay không ngươi người bạn này tại hạ cũng kết giao định rồi, sau này nhất định phải đến Cự Mộc thành, hay tiến vào Thập Vạn Đại sơn tìm ta, tiểu đệ sẽ dẫn ngươi đi thăm thú trong đó núi rừng đặc sắc.”

Ngại quá ngại quá, lão ca, ngươi dường như còn hơn ta một đống tuổi. Tống lão gia mục đích đạt thành lúc này cũng cười rực rỡ như đóa hoa khách khí cùng hai người liên tục cam đoan:

“Nhất định nhất định, ngay gần Cự Mộc thành, tại hạ cũng rất mong được kiến thức Bách tộc người đặc sắc văn hóa, một tháng sau ta nhất định sẽ mang theo Độc Long Đảm đến đó thuận tiện thăm Mân tiền bối cùng Nguyễn huynh.”

“Vậy quá tốt rồi, Tống huynh ngươi nhất định cần giữ lời, tiểu đệ một tháng sau sẽ quét cổng trải chiếu tại Cự Mộc thành chờ ngươi.”

Hai bên khách khí nói chuyện một phen, hận vì việc quan trọng không thể ở lâu Nguyễn Tuấn Huy mới không thể tiếc nuối rời đi rồi, trước khi lên đường còn kín đáo đưa cho hắn một chiếc lệnh bài như tình yêu tín vật, thâm tình dặn dò không nên quên lời hẹn ước.

Đợi được Tống tiện nhân chắc chắn gật đầu bọn họ mới xách theo thằng kia xui xẻo Linh Giang bang chúng chạy đi rồi. Trong lúc đó còn không nỡ ngoái lại nhìn tha thiết thêm mấy lần nữa.

Thật sự là người tốt nha!

Từ nay trong truyền ngôn Bách tộc, ngoài kia Thanh Hà thành có một vị nhân hậu mà quả cảm, tuổi trẻ mà thực lực cao cường, hết lòng vì người khác suy nghĩ, được giang hồ yêu mến kính xưng Mưa kịp thời Tống Khuyết.

Làm người không gặp Tống lão gia, có xưng anh hùng cũng uổng công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play