Triệu Minh Nguyệt chỉ bắt đầu nói mấy câu như vậy, sau đó đều do bên cạnh nàng một người thanh niên nam tử liền thay mặt chủ trì lần này tiệc hội.
Nghe người này mở miệng chính là liên tiếp kể ra trong mấy tháng vừa qua Dương Nam các nơi địa phương có gì biến động, có vị anh hùng hào kiệt nào mới xuất đầu lộ diện như ngày xưa đi họp lãnh đạo đọc diễn văn, Tống Khuyết cũng cảm thấy mơ màng buồn ngủ, không nhịn được liền nhắm mắt gật gù một hồi.
Không biết qua bao lâu, ngồi bên cạnh Vân Hi cho hắn kéo tay áo ra hiệu, Tống lão gia mới biết lãnh đạo báo cáo kết quả tổng kết nửa năm đã đọc xong, bây giờ liền đến màn luận bàn giao lưu võ công tâm đắc.
Có thể quan sát các đại môn phái chân truyền tuyệt học, Tống Khuyết lập tức tinh thần tỉnh táo ngồi thẳng người chờ đợi.
“Không biết là vị thiếu hiệp nào trước tiên cho mọi người hiển lộ thân thủ?” – Có lẽ đối với việc tỷ tõ có hứng thú hơn, Triệu Minh Nguyệt bây giờ mới lần nữa mở miệng.
Nữ thần uy lực là không thể coi thường, nàng vừa dứt lời tại dưới tầng 1 đã có một vị nam tử xách thương gấp không chờ nổi phi thân đạp nước mượn lực, 2, 3 bước tầm đó đã là đứng thẳng trên giữa hồ một cây cọc đá.
“Đã không có ai đi đầu vậy liền để ta đến làm người ném chuyên dẫn ngọc. Tại hạ Thái Hòa Phái Tôn Long, không biết có vị nào đạo hữu vui lòng chỉ giáo vài chiêu.”
“Để ta Thưởng Vinh đến lãnh giáo các hạ cao chiêu.” – Lời dứt, đồng dạng từ dưới lầu 1, một cầm kiếm nam tử nhanh nhẹn nhảy ra, cùng Tôn Long đối diện mà đứng.
“Xin mời!”... “Xin mời!”
Dịp tốt thế này để dương danh giang hồ, 2 vị tràn đầy nhuệ khí thanh niên tự nhiên không có lưu lực tất yếu, đều nén một cỗ kình muốn thể hiện chính mình.
Keng... keng... keng …… Liên tiếp tiếng kim thiết vang lên.
Hai người cảnh giới tương đương, đều là Tứ giai luyện cốt, nhưng so với Tôn Long, Thưởng Vinh đối với chiêu thức vận dụng còn yếu hơn nửa trù, chỉ tầm ba mươi chiêu qua đi, liền không hề trì hoãn mà dừng ở hạ phong.
Lại qua mấy chiêu, bị thương ảnh đánh cho chật vật nhảy lùi chống đỡ Thưởng Vinh dưới chân không cẩn thận quan sát dẫm trượt cọc đá, thân hình lập tức lung lay bất ổn.
Tôn Long há lại bỏ qua như thế ngàn năm một thuở cơ hội, vội vàng trường thương như giao long xuất đàm mãnh liệt đâm qua. Thưởng Vinh không chỗ mượn lực chỉ kịp giơ kiếm lên đón đỡ liền cả người cả kiếm bị đánh bay ngược ra ngoài, may mắn Tôn Long không hạ nặng tay, hắn cũng không có gì đáng ngại, dẫm lên mặt nước vài lần liền đã lùi về đến bên bờ.
Nhưng lúc này Thưởng Vinh dưới quần đã bị nước xối ướt quá đầu gối, bộ dáng vô cùng chật vật, hiển nhiên lần này luận bàn hắn là người thua một phương.
“Thưởng huynh, đa tạ!” – Trận đầu cáo thắng, Tôn Long thỏa thuê đắc ý lớn giọng chắp tay.
Trên tầng 2 Tống Khuyết mấy người cũng âm thầm gật đầu tán thưởng, kẻ này vậy cũng có mấy phần bản lĩnh, thảo nào dám dẫn đầu thỉnh chiến, quả nhiên là lòng cũng có nắm chắc nha.
Tiếp xuống mấy tràng, Tống lão gia bất kể đối chiến người là ai, dùng binh khí gì hắn đều nghiêm túc dùng Lĩnh Vực quan sát tỉ mỉ mỗi người chi tiết hành động.
Theo từng trận từng trận tỷ thí qua đi, vẫn chăm chú theo dõi hết thảy Tống Khuyết cũng được lợi không nhỏ.
Đợi dưới tầng 1 đám chim non luận bàn xong, chiến hỏa đã bắt đầu lây sang đến tầng 2. Dù sao cũng là cơ hội không tồi để rèn luyện võ kỹ, ngoại trừ mấy vị mỹ nữ không hứng thú lắm với giang hồ tranh đấu, còn lại mọi người chỉ cần có mấy phen bản lĩnh đều tự thân đăng tràng một phen đấy.
Đang lúc Tống đại quan nhân say sưa ngon lành quan chiến, có người khi nãy nhìn hắn không vừa mắt lúc này tìm chuyện đến rồi.
“Hắc Kim Cương Tống Khuyết, nghe nói ngươi mới Ngũ giai tu vi cũng đã có thể cùng Nhất lưu cao thủ chu toàn cả trăm chiêu. Thực lực vậy hẳn sẽ không kém đi, làm sao cả buổi không thấy có bất cứ động tĩnh gì, có phải khinh thường ở đây mấy người chúng ta thực lực không được?”
Nhướng mày nhìn về ngồi cách bọn họ mấy bàn người đang nói chuyện, Tống lão gia hiếu kỳ hỏi thăm:
“Thằng này vậy lại là ai?”
Giọng nói không có bất kỳ che lấp, để bên kia người sắc mặt liền trầm xuống, khó coi doạ người.
Vân Hi thấy tình thế không ổn, vội vàng cho hắn nhắc nhở.
“Đây chính là Thiên Thuỷ Quận Thiết Kiếm Môn thiếu chủ Ảnh Thuỷ Kiếm Lâm Chấn Kiệt, phụ thân hắn Lâm Chấn Khang chính là một vị Bát giai cao thủ, tại Cửu Giang Minh cũng là một vị trọng lượng cấp nhân vật, Tống công tử cẩn thận nhiều hơn.”
Này là cái gì cùng cái gì, mình có quen biết thằng này sao. Cũng may Thẩm Tử Minh lúc này cho hắn giải hoặc.
“Tống thiếu,nghe nói Lâm gia cùng Thanh Dương Quận Giang là quan hệ thông gia, người này có thể vì chuyện này mà đến.”
Thực ra cũng không hoàn toàn vì lý do này, Lâm gia cùng Giang gia quan hệ cũng chỉ là nói như thế, muốn thay thông gia ra mặt bọn họ đã sớm có hành động. Cái này chỉ là Lâm Chấn Kiệt ngứa mắt Tống Khuyết khi nãy được Triệu Minh Nguyệt ưu ái nên mượn cớ gây sự thôi.
Dù sao đối với Tống gia mà nói nguyên nhân gì cũng không quan trọng, có người tới gây chuyện vậy đánh liền là. Hắn lúc này liền cầm đao đứng dậy:
“Đã Lâm huynh nói như thế vậy ta không có điểu biểu hiện còn là thật có lỗi với mọi người rồi. Không bằng bây giờ chúng ta 2 người xuống dưới vui đùa một chút, Lâm huynh ý thế nào?”
“Hừ! Chẳng lẽ sợ ngươi!”
Đã sớm nhìn kẻ này khó chịu Lâm Chấn Kiệt không nói 2 lời liền phi thân nhảy xuống, bên này Tống Khuyết đồng dạng không lề mề, mũi chân khẽ nhấn cả người liền bay bổng rơi xuống cột đá, cùng hắn đối diện mà đứng.
Trên đài tất cả mọi người tinh thần căng thẳng, 2 mắt trợn to chu ý phía dưới này trận chiến sắp phát sinh.
“Xin mời!” … “Xin mời!”
Lời vừa dứt, Tống Khuyết thân mình đã biến mất, tại chỗ chỉ để lại một vệt tàn ảnh.
Đã quyết tâm muốn hành hung thằng này một bữa chấn nhiếp quần hùng, chứng minh giá trị bản thân cho Triệu Minh Nguyệt nhìn hắn là không chút nào giữ lại. Tân thu Danh đao Tỉnh Trung Nguyệt hoá thành cuồng phong bạo vũ liên miên không ngừng chém về Lâm Chấn Kiệt.
Vị này Ảnh Thuỷ Kiếm cũng không phải hư danh, thực lực thực sự không tầm thường. Nhưng làm sao bây giờ đối mặt với hoả lực toàn khai Tống Thiên đao là không đủ nhìn đấy.
Tống Khuyết đao chiêu thế mạnh lực trầm, mỗi đao đều có gần 2 Tượng lực, hơn nữa đao chiêu linh hoạt quỷ bí, biến báo khó lường. Lâm Chấn Kiệt chỉ có thể đau khổ chống đỡ được 20 chiêu liền quá sức, chạy cũng không chạy được bị Tống gia một cước đạp cho chìm xuống dưới hồ, cuốn lên một cột nước lớn bắn tung toé về bốn phía hành lang đám người.
Mấy người cũng không rảnh để ý trên mặt bọt nước, tất cả đều trợn mắt há mồm khó tin kết quả nhanh chóng vánh đến không ngờ của trận này tỉ thí.
Ở một góc Chúc Doãn Minh cũng âm thầm may mắn mình còn có tự biết lấy, không ngu ngốc xông lên làm bừa, nếu không bây giờ xấu hổ người hẳn phải đổi một phen.
Không rảnh để ý chung quanh người ý nghĩ, Tống Khuyết cứ đứng ở đó chờ Lâm Chấn Kiệt chật vật ngoi lên mới nhàn nhạt mở miệng:
“Thực lực Tống mỗ thế nào Lâm huynh cảm nhận được đi? Ta còn muốn nhắc nhở Lâm huynh cùng chư vị một câu, đừng bao giờ trước mặt ta nhắc đến 3 từ Hắc Kim Cương, nếu không hậu quả sẽ là cực kỳ nghiêm trọng.”
Trước mặt bao người, nhất là trên kia nữ thần đang chú ý lại bỉ người dễ dàng đánh bại đã đủ mất mặt, bây giờ kẻ này thái độ còn hung hăng đến vậy. Lâm Chấn Kiệt làm sao có thể nhịn, lập tức hai mắt đỏ rực gầm lên:
“Tiểu tử, ta muốn giết ngươi toàn gia.”
Cái này còn được!
Tống lão gia lạnh lẽo trừng mắt không vui:
“Tuệ Vô, mau ra xem có người thua không phục định giết ta cả nhà đây này.”
Tuệ Vô:... Sai một ly đi ngàn dặm, năm đó thật không nên tiến về Thanh Hà.
Thực ra không cần hắn rống lên, Lâm Chấn Kiệt tại chỗ nói ra lời này cũng đã phạm vào chúng nộ, nhất là lần này chủ trì buổi tiệc Triệu Minh Nguyệt càng là tức giận nhướng mày, mở miệng lạnh lùng quát khẽ:
“Lâm công tử xin chú ý ngươi thái độ và lời nói, mục đích của Dao Trì Tiệc Trà chính là giao lưu học hỏi cộng đồng tiến bộ. Sau này nếu còn để ta còn nghe được những lời tương tự như này vậy ta sẽ đưa người đó cùng sau lưng thế lực vào sổ đen, Cửu Giang Minh vĩnh viễn không bao giờ hợp tác.
Còn nữa, nếu Tống thiếu hiệp sau này bị các ngươi vì chuyện này mà ghi hận trả thù, vậy Thiết Kiếm Môn cùng Lâm gia cũng đừng trách Thiên Hà Kiếm Phái chúng ta xuống tay độc ác.”
Nói đến cuối cùng, vị này Huyết Nguyệt Yêu Cơ như hồng bảo ngọc 2 mắt cũng đã bắt đầu toả ra yêu dị huyết quang để Lâm Chấn Kiệt trong lòng rùng mình không ngớt, thầm hối hận chính mình miệng không lựa lời, vội vàng cam đoan.
“Thật có lỗi Đại tiểu thư, thật có lỗi Tống huynh cùng với chư vị, vừa rồi ta chỉ là giận quá mất khôn chứ không có ý như thế.”
“A Di Đà Phật, hi vọng là như lời Lâm thí chủ nói. Tống huynh cùng Linh Ứng Tự có ân, nếu Tống huynh xảy ra chuyện gì bất trắc vậy ta Tự chắc chắn sẽ không không ngó ngàng tới.” – Tuệ Vô cái này được việc tiểu đệ vẫn là rất đáng tin cậy đứng ra cho hắn chủ trì công đạo.
Lâm Chấn Kiệt liên tục cam đoan xin lỗi một hồi, việc này mới coi như lắng lại. Dù trong lòng hắn suy nghĩ gì không ai rõ ràng, nhưng hiện giai đoạn này có Thiên Hà Kiếm Phái cùng Linh Ứng Tự 2 tôn khổng lồ quái vật này đang soi xét kỹ càng, bọn hắn Thiết Kiếm Môn vậy chắc cũng không dám có điều hành động ngu ngốc.
Còn sau này vậy chuyện ai rõ ràng, nhưng đối với mình tốc độ trưởng thành tràn ngập tự tin Tống lão gia vẫn là rất đại độ khoát tay bỏ qua cho hắn rồi. Trong sân mọi người mới đem vị kia Ảnh Thủy Kiếm quên lãng, ánh mắt lần nữa dồn về thiếu niên cao to đen bóng đang đứng sừng sững giữa hồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT