Mai Viên Sơn Trang,

Lần đầu tiến đến nơi này Xảo Xảo cũng là thập phần tò mò, hơn nữa nàng trước kia cực ít được ra ngoài, không có lão cha đi cùng càng là chưa từng bao giờ. Vì thế hôm nay thấy gì cũng cực kỳ lạ mắt, dọc đường liền hưng phấn khắp nơi quan sát.

Nhìn theo trước mặt xinh đẹp bóng hình, tiểu Lý tử hồn đều phải bay.

“A Tín, a Tín...” – Xảo Xảo gọi mấy lần mới đem tiểu tử này tỉnh lại.

“Há, Xảo Xảo tỷ, có chuyện gì?”

Tâm tư đơn thuần Xảo Xảo không phát giác hắn khác lạ, lúc này liền vội thúc giục:

“Không phải nói Manh Manh bị ốm rất nặng sao, chúng ta nhanh một chút qua nhìn xem nó.”

“Được, Xảo Xảo tỷ, ngay phía trước sắp đến rồi, để ta cho ngươi dẫn đường.” – Nghĩ đến tiếp sau kế hoạch, Lý Tín trái tim ầm ầm rung động.

Hai người tiếp tục tiến lên mấy bước, nơi này do mới xây lại các tường rào nên lối đi cũng bắt đầu trở nên phức tạp rất nhiều.

Đi qua một cổng viện, đang lúc Xảo Xảo tò mò quan sát, bỗng nhiên một cự đại bóng đen ập xuống dọa nàng giật mình. Đợi nhìn kỹ trước mặt đồ vật nha đầu này liền kinh hãi gần chết, vội vàng quay người ôm chặt lấy Lý Tín hét rầm lên.

“Áaaaaaa.....”

Ngửi gần trong gang tấc ái nhân hương thơm, tự nhiên mùi cơ thể như thấm vào ruột gan khiến Lý Tín tâm viên ý mã, không tự chủ đưa tay ôm chặt mấy phần.

Đại ca quả nhiên không gạt ta, lập tức đã ôm được mỹ nhân vào lòng.

Bước 1 thành công!

Tham lam hít hà mấy hơi, nhớ đến đại ca căn dặn, tiểu Lý tử lúc này mới nhẹ nhàng vỗ lưng nàng an ủi.

“Xảo Xảo tỷ không cần sợ, đây là Hùng Bá mới thu sủng vật, gọi Tiểu Hắc. Nó hẳn thấy người lạ tiến đến mới nhảy ra cảnh báo thôi.”

“Thật... thật sao?” – Xảo Xảo lúc này mới dám thò đầu quay lại nhìn sau lưng đại Hắc hổ.

“Thật, ngươi có thể sờ nó xem, đại ca đã đem nó thuần phục, ngoan ngoãn cực kỳ.”

Người đối với mới lạ đồ vật tự nhiên là cực kỳ hiếu kỳ, Xảo Xảo cũng không ngoại lệ, lúc này liền rụt rè giơ tay ra vuốt thử Tiểu Hắc to bằng cái bàn vậy đầu lớn, không hề chú ý một con tặc thủ vẫn đang âm thầm nắm mình eo nhỏ quyến luyến không buông.

Đang lúc nha đầu hứng thú bừng bừng nghịch ngợm Tiểu Hắc mấy cọng râu, lúc này một giọng nói không hài hòa vang lên dọa nàng nhảy dựng.

“Ố, Xảo Xảo tỷ. Ngươi đây là... các ngươi vậy mà...”

“Ai da, Lý Tín, ngươi vậy mà cùng Xảo Xảo nha đầu hợp đôi, chúc mừng chúc mừng.”

Tống Khuyết, Chung Hồng giọng hét oang oang đủ khiến nửa cái Mai Trang nghe thấy, trong nhà bất chợt dồn dập chạy ra không ít người quan sát hai người, tiện đà hồ hởi dâng lên chúc mừng.

“Khà khà, a Tín, chúc mừng!” – Hùng Bá.

“Lý đại ca, chúc mừng ngươi!” – Dương gia tỷ muội.

.....

Nhìn không biết lúc nào vây quanh một đống người, lại nhìn mình tư thế ái muội, Xảo Xảo mặt đỏ như xuất huyết, đầu cũng ngất ngất vội vàng lắc đầu xua tay lắp bắp giải thích:

“Không... không phải... chúng ta không làm gì hết!”

“Hắc hắc, chúng ta cái gì cũng không thấy.” – Mấy người rất phối hợp ngửa đầu nhìn mây trôi.

“Không phải như vậy, chúng ta không phải như mọi người nghĩ. A Tín ngươi mau nói!” – Xảo Xảo đại quẫn, vội vàng quay sang Lý Tín oán trách.

“Mọi người chớ nói linh tinh.” – Tiểu tử giọng ba phải thế nào cũng được.

“Yên tâm, ta cái gì cũng không nói.” – Tống gia ngả ngớn cười đùa.

“Hắc hắc, đúng vậy, hôm nay chúng ta cái gì cũng không thấy, tuyệt đối sẽ không truyền nửa lời đến tai Chiêm lão bá.” – Chung Hồng cười gian nháy mắt trêu, tiện đà bổ sung.

“A Tín, lợi hại nha!”

Mấy con hàng liền như thế lập tức biến mất rồi, còn không kịp để Xảo Xảo giải thích.

Nha đầu này bây giờ mới bắt đầu hồi thần, xấu hổ trừng mắt oán trách kẻ bên cạnh:

“A Tín, đều tại ngươi. Chút nữa nhất định phải cho ta giải thích rõ ràng rồi.”

“Yên tâm, Xảo Xảo tỷ, chút nữa ta sẽ nói, bọn họ cũng sẽ không nói linh tinh. Chúng ta vào xem qua Manh Manh đi.”

Tiểu tử chuẩn bị bài tập kỹ lưỡng, lúc này lập tức hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt một phen mới đem cô bé này trấn an, tiếp tục theo hắn vào thăm Hỏa Hồ.

Bước 2 thành công!

......

Đến tận buổi chiều, thăm qua nằm bẹp như con gián trong phòng Manh Manh, cùng Tống gia mấy con sủng vật chơi đùa một hồi lâu Xảo Xảo mới tiếc nuối từ chối mấy người giữ lại dùng cơm, cùng Lý Tín lần nữa lên xe ngựa trở về nhà.

Nhớ đến trước khi đi tiểu Tống nghiêm trang gọi mình đệ muội, Chung Hồng cũng không đoạn ái muội nhìn qua 2 người, nha đầu liền giận đến cắn răng. Không làm gì được 2 thằng kia, nàng liền quay sang bên cạnh người trách móc:

“A Tín, đều tại ngươi rồi. Không giải thích rõ ràng vậy làm sao ta còn mặt mũi nhìn người.”

Đúng là khi yêu nhìn gì cũng thấy đẹp, kể cả tức giận cũng là như thế đáng yêu, tiểu Lý tử thiếu chút liền say, vội vàng xoa đầu cười hàm hậu:

“Xảo Xảo tỷ chớ lo, ta sẽ giải thích cùng Chiêm bá phụ.”

“Ai cần ngươi giải thích cùng phụ thân rồi.” – Nha đầu trắng mắt.

Nhớ đến nhà mình lão đầu đối với người khác thái độ, nếu hôm nay hắn biết chuyện liền không biết sẽ thu thập a Tín như nào đây. Xảo Xảo cũng có chút sợ hãi nghiêm mặt dặn dò:

“Nhớ kỹ không được để người khác biết, nhất là ta phụ thân nhớ chưa.”

“Khà khà, nhớ kỹ. Đây chỉ là bí mật của hai ta.”

“Cái gì mà bí mật của 2 ta!” – Xảo Xảo sẵng giọng kiều sân, mặt lại bất giác xẩu hổ đỏ lên quay đầu không cùng hắn nói chuyện.

Lý Tín thấy vậy thầm vui, tâm cũng say thêm mấy phần.

Đại ca quả nhiên chính là đại ca, nói cái gì chuẩn cái đấy.

Nghe hắn nói đây chính là tự kỷ ám thị, tiềm di mặc hóa liền để Xảo Xảo trong đầu biết mọi người đều đã coi bọn hắn là tình nhân, đồng thời cũng suy nghĩ về vấn đề này. Như thế nàng không mấy chốc sẽ đối với hắn thay đổi thái độ, ít nhất sẽ không còn coi là đệ đệ thế nhìn.

Xảo Xảo tâm lý rối bời, cũng không rảnh nói chuyện, 2 người cứ thế trầm mặc ái muội chạy vào trong thành. Đợi về đến trước cửa Lý gia, nha đầu này mới lên tiếng phá vỡ bình tĩnh:

“Được rồi, a Tín ngươi đánh xe vào đi thôi. Ta về nhà đây.”

“Xảo Xảo tỷ chờ một lát, để ta tiễn ngươi về.”

“Chỉ một đoạn đường, còn dùng tiễn.” – Xảo Xảo bật cười.

“Không được, ngươi đi một mình ta không yên tâm. Chẳng may có kẻ như Điền Hoành lần nữa xuất hiện bắt đi ngươi, vậy ta cùng Chiêm lão bá phải lo chết mất.”

Nhìn thằng này ánh mắt hàm tình mạch mạch nhìn thẳng qua, Xảo Xảo trái tim như con hươu chạy vậy đập lên kinh hoàng, bối rối không biết trả lời ra sao.

Lý Tín lúc này đã không chần chờ, vứt bừa xe trước cửa. Cầm lấy mấy bình rượu rồi tiến lên dắt tay áo nàng:

“Đi, tiện thể ta cũng có mấy bình Liệt Hỏa Tửu biếu Chiêm bá.”

Đầu cũng có chút ngất Xảo Xảo vậy không hiểu làm sao phản kháng, tùy ý người ta dẫn dắt. Đợi đến lúc lão Chiêm ra mở cửa cô nương mới phản ứng lại, đỏ mặt thất thố chạy thẳng vào trong nhà.

Đón nhận Chiêm Thắng ánh mắt nhìn qua, Lý Tín cũng không hề nào núng vội vàng dâng lên mấy bình rượu:

“Bá phụ, ngài thích uống rượu này hôm nay ta liền từ Tửu trang lấy về cho ngài một ít, bao giờ uống hết ngài liền bảo ta.”

Trầm mặc một hồi, lão Chiêm mới đưa tay nhận lấy:

“Tiểu tử, có biết uống rượu không?”

“Dạ có!” – Tiểu Lý tử mắt sáng lên.

“Ân, vậy hôm nay cùng ta uống mấy chén.”

Bỏ lại một câu, Chiêm Thắng liền để cửa đấy xách rượu vào nha. Lý Tín lúc này mới kích động bước vào, đem cửa khép lại rồi nhanh chóng đuổi theo.

Đại ca đã nhắc, Xảo Xảo không có chủ kiến, đặc biệt nghe lời phụ thân, chỉ cần thu phục lão đầu vậy việc này liền coi như thành công. Hôm nay xem lão Chiêm thái độ vậy hẳn là sẽ không phản đối, muốn biết hậu sự thế nào vậy còn xem chút nữa trên bàn ăn biểu hiện.

Xem ra hôm nay có chết cũng phải uống phục lão đầu này.

Nhạc phụ chờ ta!

.....

Có Tống Tình thánh ra tay, mọi việc tự nhiên phải khác bọt hẳn.

Sau đó mấy ngày Lý Tín cùng Xảo Xảo nha đầu kia vậy tình cảm đó là tăng tiến thấy rõ. Cả 2 đứa đều ngây ngô chưa hiểu sự đời, đối với tình yêu thứ này cực kỳ mông lung. Có mấy người vun vào vậy cứ như thế ngơ ngơ ngác ngác đi đến cùng nhau rồi.

Có lão Chiêm gật đầu đồng ý, vậy mối nhân duyên này xem như đã thành. Còn phần bên kia Lý thẩm, kiếm được con dâu ngoan ngoãn xinh đẹp, giỏi giang thế này đó là trước kia tại Cự Liễu Thôn nàng mơ cũng không dám mơ, bây giờ tự nhiên là cười không khép được mồm, giơ 2 tay đồng ý đây.

Hai người kia vậy bây giờ cũng thường xuyên chạy qua đây ăn uống đi dạo, Xảo Xảo đối với Tống Khuyết mấy người ái muội trêu ghẹo cũng bắt đầu miễn dịch, coi như trong lòng đã thầm đồng ý.

Lý Tín bây giờ có thể nói xuân phong đắc ý vô cùng, đi lại làm việc cũng là hổ hổ sinh phong, một lần thổi bay cái tính lười nhác tản mạn trước kia.

“Đại ca, ngươi nói ra riêng ta cùng ta mẹ sang gặp Chiêm bá hỏi cưới Xảo Xảo có được không?” – Đối với đại ca mình trình độ tiểu tử đó là phục sát đất, bây giờ lớn nhỏ việc gì cũng phải đem ra hỏi một lần mới yên tâm.

“Sớm đây!” - Tống đại quan nhân khinh thường lắc đầu.

“Lão Chiêm đây mới là không phản đối ngươi cùng hắn nữ nhi kết giao, để hắn yên tâm giao tâm can bảo bối cho ngươi vậy còn xa lắc, hơn nữa dọc đường cũng chưa chắc đã không có ngoài ý muốn phát sinh.”

Nghe vậy Lý Tín quá sợ hãi, vội vàng bắt lấy tay hắn hỏi:

“Đại ca, thế nào ngoài ý muốn.”

Hất cằm chỉ một bên đang chơi đùa với Ngộ Không mấy tiểu Xảo Xảo, Tống Khuyết bắt đầu đe dọa.

“Hừ, Chiêm lão đầu yêu thương nữ nhi mình như thế, Xảo Xảo lại xinh đẹp giỏi giang. Ngươi nhìn lại mình xem, hiện tại có điểm nào đáng để người ta yên tâm phó thác. Chiêm lão bá đây là nể tình ngươi cứu nàng mới cho ngươi một cơ hội mà thôi, bây giờ đồng dạng có một người tuổi trẻ đầy hứa hẹn như ta chẳng hạn cũng có ý đồ với nàng, ngươi nói lão Chiêm sẽ làm sao?”

“Đại ca, ngươi cũng có ý với Xảo Xảo” – Lý Tín dọa đến sắc mặt trắng bệch.

Tống gia nghe thằng này thiếu điều hô to gọi nhỏ cũng là tâm mệt, cho hắn một cái cốc đầu trừng mắt quát:

“Lão tử đây là đang ví dụ, ngươi hiểu không? Đổi một cái, như người đó là Sở Tiêu thì sao, nhân gia chính là Dương Nam có tiếng tuấn kiệt đây, Nguyệt Khuyết Các Trưởng lão vị, bây giờ mới quá 20 tuổi cũng đã Nhị lưu cao thủ, tiền đồ sáng lạn lại chưa hôn phối. Nếu ta là Chiêm Thắng vậy đảm bảo cũng sẽ đem ngươi ném.”

“Sẽ không đến mức như vậy đi.” – Tiểu tử lòng cũng không dám chắc, khô cằn hỏi.

“Hắc hắc, ngươi thử nghĩ xem. Chính vì thế, bây giờ lão Chiêm chỉ coi ngươi là một trong các hậu bị phương án thôi, muốn nói chuyện cưới xin vậy đừng có mơ.”

Lý Tín lúc này cũng đã bị dọa không nhẹ:

“Đại ca, vậy ta phải làm sao?”

Nhìn thằng này bây giờ biểu hiện, Tống lão gia mới hài lòng bắt đầu dẫn dắt:

“Còn phải làm sao, tự nhiên đây là lúc ngươi chứng minh cho hắn thấy giá trị bản thân. Cố gắng luyện tập, tranh thủ sớm ngày đột phá Tứ giai. Chỉ cần ngươi thực lực vượt qua lão Chiêm vậy hắn liền sẽ yên tâm giao con gái cho ngươi chăm sóc, vì tương lai hạnh phúc, thiếu niên, cố gắng đi thôi.”

Vì đốc thúc thằng này Tống đại quan nhân cũng là thao nát tâm, nhưng dường như lần này mới là tìm đúng cách, chỉ thấy Lý Tín lúc này 2 mắt bắn ra kinh người đấu chí, kiên định gật đầu:

“Đại ca yên tâm, ta đã biết phải làm sao!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play