Rất nhiều người cũng như Tống Khuyết, một đêm này đồng dạng là vô pháp đi vào giấc ngủ đấy.

Đến trưa ngày hôm sau thu thập tình báo người trở về báo tin, Tống Khuyết mấy người mới biết được toàn bộ đầu đuôi sự việc.

Không ra ngoài dự đoán, nghe tin nhi tử bị giết, Điền Bất Hối đó chính là điên cuồng, ngày đêm lên đường chạy đến Linh Giang Quận để xác thực sự việc đồng thời vì tử báo thù.

Gần trong gang tấc Linh Giang Bang tự nhiên là hắn đầu mục tiêu lựa chọn.

Nhưng mọi người cũng đánh giá thấp Đỗ Như Hối người này phách lực cùng bao che tính cách. Đối mặt với 8 giai võ giả Điền Bất Hối yêu cầu giao ra hung thủ, lão Đỗ là thập phần quả quyết chối từ, sai lại không phải bên ta, tự nhiên không có lỗi lầm gì đáng nói ở đây. Dám đến Linh Giang Bang gây chuyện, chết là đáng đời.

Tống Khuyết nghe đến đây cũng không nhịn được cảm thán thằng này nhân cách mị lực, thảo nào có thể đem Linh Giang Bang trong mấy năm làm lên lớn như vậy, còn biết chuẩn bị Ngọc Dương Gạo mưu tính cho đời sau, quả nhiên cũng có thể coi hùng tài đại lược.

Kẻ địch như thế tốt nhất nên chết sớm – Tống lão gia chú ám.

Đáng tiếc Đen Vâu đã bảo rồi, cuộc sống cũng có lúc mọi thứ không như là những gì ta muốn, lão Đỗ là không thể như hắn ý nguyện mà đi chết đấy.

Lúc đó, một lời không hợp 2 bên tự nhiên là lao vào đánh nhau. Bằng vào 7 giai Chân Khí cảnh Đỗ Như Hối vậy mà có thể cùng Điền lão cẩu đánh cả trăm chiêu không bại, sau đó dưới sự hợp sức của Linh Giang Bang đám cao tầng chính là đem thằng này đè ra quần ẩu.

Cuối cùng Điền Bất Nhị bị thương nặng chạy thoát, tại trận gặp được kẻ thù Sở Thiên Thu nhưng có người bảo vệ, hắn không thể làm gì được đối phương.

Đỗ Như Hối đồng dạng cũng chịu hắn nén giận một đòn, xương sườn gãy mấy căn, bảo thủ trị liệu là cũng phải tĩnh dưỡng 3 tháng trở lên.

Vốn mọi người nghĩ việc cứ như vậy kết thúc, nhưng là còn xem nhẹ lão Điền trả thù tâm. Hắn người này tuy mang thương trong người nhưng còn cố gắng trong đêm chạy về Thanh Hà một chuyến, đem trọn cái Phân Đường đồ sát máu chảy thành sông sau đó mới chạy đi rồi, việc này tự nhiên oanh động giang hồ.

Linh Giang Bang phẫn nộ, Cửu Giang Minh đồng dạng phẫn nộ.

Trong sáng nay đích thân Triệu Minh chủ đã ban phát truy sát lệnh, đồng thời cử ra mấy vị Nhất lưu cao thủ truy lùng lão tặc này đây, Điền Bất Nhị giờ hẳn là như chó nhà có tang chật vật tìm đường chạy về Quan Nội, ngay cả nhi tử thi thể cũng không rảnh quản.

Chuyện sau này mãi đến khi Trung Vực 3 đạo một vị Tông Sư cự đầu đứng lên giảng hòa mới coi như kết thúc, cũng không ai rõ ràng Điền Bất Nhị phải bỏ ra đại giới là gì, tất cả đều là nói sau.

Chỉ biết thù này 2 bên là kết chắc rồi.

.....

Nghe tin lão Đỗ nằm giường 3 tháng, Tống gia khó coi sắc mặt từ đêm qua đến giờ mới nguôi đi được mấy phần.

Nhiếp Phong đoán được nguyên do trong đó, vì thế cũng thay thiếu gia nhà mình thở nhẹ một hơi.

Tiếp đó một quãng thời gian, nhân dịp bình yên khó được này toàn bộ Nguyệt Khuyết Các hệ thống chính là dùng tốc độ phi tốc phát triển.

Tống đại thiện nhân sau lần tự bỏ tiền vì Thanh Hà dân chúng mua cái bình an sau, không được mấy ngày lại vì toàn huyện thôn dân trừ thêm một hại.

Dưới sự lãnh đạo anh minh thần võ của Tống gia, Nguyệt Khuyết Các đã dễ dàng dẹp yên quanh huyện nạn thổ phỉ. Toàn bộ các ổ cướp từ Hoàng Liên Sơn, xung quanh các trấn đến cực kỳ cứng đầu Ưng Giản Sầu Hắc Thiết Trại, tất cả đều bị đánh tan.

Ác tặc tất cả đều được giao cho Huyện Nha bêu đầu thị chúng, tội nhẹ liền giam giữ nhốt lại cho đi lao động cải tạo, chuộc lại lỗi lầm.

Cũng không thiếu những người bị ép lên núi làm tặc như Hắc Thiết Trại các huynh đệ, sau cùng được Tống gia cảm hóa tất cả đều biết sai mà sửa, hối cải làm người xin đầu nhập Nguyệt Khuyết Các, muốn vì hài hòa xã hội lý tưởng mà phấn đấu đi.

Tống đại quan nhân sau khi bàn bạc cùng mấy vị quan phụ mẫu cuối cùng cũng cố mà đồng ý, nhận lấy đám này rồi, để huyện thành dân chúng đều không khỏi vì hắn lòng dạ rộng rãi mà nể phục.

Quả nhiên là hết lòng vì mọi người Tống thiện nhân.

Chưa dừng lại, đã bắt đầu vận chuyển đứng lên Nguyệt Khuyết Các đó là liên tục có một loạt động tác.

Tại ngoại thành thiết một xưởng rèn đúc, ngay lúc đó đã chiêu mộ được một đám đoán tạo sư.

Tự bỏ tiền túi ra sửa đường, thông thương đạo qua Hoàng Liên Sơn cùng Ưng Giản Sầu. Người bình thường qua lại hết thảy miễn phí, xe ngựa đi qua mới bị thu lệ phí 10 lượng bạc 1 xe.

Việc thu phí này được đích thân Huyện lệnh Từ thanh cho phép đấy, hắn bây giờ chính là hợp pháp mở đường BOT thiết lập trạm thu phí. Đồng dạng đều là thu tiền, nhưng có tờ giấy liền thoát khỏi cái tên sơn tặc, có thể quang minh chính đại mà làm.

Dân chúng đối với cái này cũng là giơ hai tay ủng hộ, dù sao bọn họ cũng không phải mất tiền, lại được người bảo hộ qua những cung đường nguy hiểm, cớ sao còn cần ý kiến đây.

.....

Chỉ hơn 1 tháng nữa là cuối năm, tại Mai Trang không khí tết đã bắt đầu nồng đậm.

Toàn bộ nơi này mấy ngày qua đều được sửa sang tân trang lại một lần, bây giờ cơ bản đã hoàn công, chỉ còn một hàng tường rào bao quanh trang viên là còn đang tiếp tục thi công. Dự kiến 1, 2 tuần nữa cũng sẽ hoàn thành.

Trong Mai Trang càng ngày càng có nhiều bí mật không muốn để người biết, việc tăng mạnh biện pháp phòng ngự cũng là tất nhiên. Sau khi hợp nhất Hắc Thiết Trại, số lượng võ giả của Nguyệt Khuyết Các giờ dũng mãnh tăng lên gần 200 người, Tống Khuyết lại tiếp tục điều 1 nhóm 50 người nữa đến nơi này cho Tần Vũ thao luyện, đồng thời chịu trách nhiệm tuần tra, bảo vệ sơn trang.

Bên cạnh ác lân hiện đang rụt đầu trong nhà liếm vết thương, mối nguy thường trực treo đên đầu được tạm gác lại, Tống lão gia mấy ngày này cũng coi như được thở dài một hơi.

Nằm trong sân ngắm bầu trời khó được nắng ấm, Tống đại quan nhân toàn thân như chảy nước, lười biếng hãm sâu vào ghế nhắm mắt lim dim hưởng thụ.

“Thiếu gia, há mồm!” – Dương Tử tiểu thân mật tri kỷ cho hắn đưa lên một miếng lê.

Đợi thiếu gia nhà mình hoàn toàn đem cả miếng ăn xong, nha đầu này mới bắt đầu híp mắt quay sang bên cạnh đồng dạng đút cho Manh Manh công chúa một miếng. Sau đó mới cười hài lòng vuốt ve trên lưng nó lông mềm.

Dương Tử mấy ngày nay là kích động hỏng rồi, sau bao ngày kiên trì cố gắng, Manh Manh cũng đã bị nàng một tấm chân tình cho cảm động, bây giờ là cũng mở lòng đón nhận nàng chăm sóc. Tại nơi này, ngoại trừ thiếu gia, vậy chỉ có mình mới có khả năng như thế.

Vì thế những ngày này nha đầu là thật sự dụng tâm chiếu cố, đem con Hồ Ly kia phục vụ đến từng chân tơ kẽ tóc.

Nhưng đáng tiếc a Tử là thật sự nghĩ nhiều, con xấu bụng hồ ly này mới không thèm cao liếc nàng một mắt đâu.

Manh Manh đây là nhìn thấy Tống gia được Dương gia tỷ muội phục vụ cực kỳ chu đáo, có thể nói là cơm đến há miệng, áo đến nhấc tay, tiện nhân này tự nhiên hâm mộ chí cực.

Chủ nhân có vậy bản công chúa đồng dạng phải có.

Chính vì thế nó liền nảy sinh ý định thu phục một đứa nha hoàn.

Quả nhiên quyết định này đúng rồi, so với tay chân vụng về Ngộ Không, tiểu người hầu mới thu thực sự là đem nó hầu hạ đến thoải mái không được.

Ngày ngày thức ăn ngon bánh trái hầu hạ tận mồm, còn thường xuyên thay nó tắm rửa, tỉ mỉ tu chỉnh lông mao, để ngăn ngắn mấy ngày tiện Hỏa Hồ đó là bỗng dưng xinh đẹp lộng lẫy lên mấy lần.

Đi ra ngoài nửa bước cũng có Tiểu Hắc đưa kẻ đón, làm cái gì cũng có hạ nhân khéo léo hầu hạ. Thế này mới là cuộc sống sao, thời gian quý giá của nó vậy còn cần nghiên cứu thành tiên chi pháp đây.

Nha hoàn này rất hợp bản cung tâm ý! – Manh Manh công chúa said.

Con xấu bụng hồ ly này nghĩ gì Tống gia tự nhiên biết, nhưng hắn cũng không muốn đánh nát a Tử tiểu nha đầu tích cực nên một câu cũng chưa nói, chỉ coi như không có chuyện gì xảy ra, nhắm mắt tiếp tục nghe Dương Mật hội báo.

“Thiếu gia, vậy tháng này Tửu trang bên kia thu nhập 13 vạn lượng, trừ đi hết thảy chi phí còn lại lợi nhuận 9 vạn. Thuận Phong tiêu cục thu về 4000 lượng, thiết xưởng thu 5000 lượng, Ưng Giản Sầu trạm thu phí 7000 lượng, ngoại vi sản nghiệp khác tổng thu 3 vạn 1 ngàn lượng. Vậy tổng cộng thu nhập là 13 vạn 7000 ngàn lạng bạc chẵn.” – Tiểu tham tiền a Mật thanh âm cao vút, hưng phấn kể ra.

Tiện đà sau nó nha đầu này mặt liền như quả mướp đắng thế nhăn nhó, thở phì phì tiếp tục:

“Trừ đi tiền lương bang chúng chi ra 2 vạn 300 lạng, trừ các khoản chi tiêu khác 6000 lạng, tiền xây dựng Lãng Bạc Hồ khuôn viên, thiết xưởng, làm đường, sửa chữa Mai Trang 11 vạn tròn. Vậy cuối cùng còn phải từ túi ngài bù ra 300 lượng.” – Nói đến đây, tiểu tâm can nàng nhỏ máu đến lợi hại.

Xoa xoa tiểu tử đầu quả dưa, Tống Khuyết cười lên sang sảng:

“Ha ha, tiền phải tiêu ra mới có thể lại kiếm về, ngươi nha đầu này chớ có đau lòng. Đợi các hạng mục công trình hoàn thành vậy chúng ta chỉ cần ngồi chơi xơi nước cũng đủ hái ra tiền.”

Nhìn Dương Mật còn không quá cam lòng, Tống gia thân mật quát nàng mũi nhỏ.

“Nếu lo thiếu tiền, vậy dặn dò Phạm Nhất Vượng tăng thêm chút lượng hàng hóa bán ra trong Thanh Hà cùng Linh Giang 2 thành, không phải là lại có tiền sao.”

Nghe thế nha đầu sắc mặt mới đẹp lên mấy phần, Liệt Hỏa Tửu bây giờ là không lo bán, ngoại trừ 5000 bình cung cấp cho Vân Hi, bọn hắn vẫn đều đặn hạn chế bán cho trong thành khách nhân, giá cả tự nhiên không thể là 20 lượng mà cũng giống như Vân gia yết giá 50 lượng.

Dù là như thế vẫn là lên bao nhiêu hết bấy nhiêu, để Tống gia mấy người lòng nhức nhối không thôi. Nếu không phải bọn hắn không có con đường, tự nhiên sẽ không để Vân gia người hưởng lời lớn như thế.

Nhưng cũng may, thời hạn chỉ có 2 năm, bằng vào Tống gia tửu trang bây giờ danh khí, khi đó bọn hắn cũng sẽ không cần sầu không tìm thấy người mua.

Đang lúc mấy người bắt đầu mơ mộng tương lai, một giọng nói dồn dập bỗng vang lên:

“Đại ca, đại ca! Mau mau giúp ta!” – Bên ngoài sân, Lý Tín đang vội vội vàng vàng chạy tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play