Cùng Vân gia người thương thảo cả buổi sáng mới coi như cho ra cuối cùng phương án, tại Vân Hải Các cùng Vân Hi dùng qua bữa tiệc khánh công sau Tống Khuyết liền dẫn người trở về.

Đại thể cùng trước đó Phạm Nhất Vượng nói qua không khác là mấy, Tống Khuyết chỉ việc cung cấp hàng cho đối phương, 20 lượng một bình tiền trao cháo múc. Sau 3 tháng khi trời bắt đầu trở lạnh sẽ là lúc cung cấp nhóm hàng đầu tiên.

Vân gia người thì sẽ được độc quyền buôn bán Liệt Hỏa Tửu, ngoại trừ Linh Giang Quận trong vòng 2 năm. Sau đó căn cứ vào tình hình có thể tiếp tục hợp tác.

Đối với kết quả này, có thể nói 2 bên đều cảm thấy hài lòng.

Qua lần này, Phạm Nhất Vượng năng lực chính thức được Tống lão gia thừa nhận, sau đó việc Liệt Hỏa Tửu kinh doanh sẽ đều do kẻ này theo vào, Chung Hồng còn là chuyên tâm đi chuẩn bị việc xây dựng khu tổ hợp vui chơi giải trí ngoài Lãng Bạc hồ, mỗi người đều không thiếu bận rộn.

Ngoại trừ Tống Các chủ.

Hắn liền rảnh rỗi ở Mai Trang tiếp tục nghiên cứu võ công, không quản phía dưới người mệt như cẩu, quả nhiên tư bản diễn xuất bóc lột mười phần.

.....

Mai Viên Sơn Trang,

Cùng Tần Vũ, Nhiếp Phong đứng một chỗ, nhìn phía dưới 2 nhóm người 50 thanh niên võ giả cùng 50 hài đồng đang ra dáng ra hình bày trận luyện tập, Tống Khuyết cũng là hứng thú mười phần.

“Lão Tần, quân trận này uy lực thế nào?”

“Tống thiếu, những người này mới luyện tự nhiên chưa có uy lực gì đáng nói. Nhưng chỉ cần phối hợp ăn ý, cho ta 10 người Nhất giai võ giả, Tứ giai tiến đến liền nhất định phải chết, Ngũ giai ta cũng có thể chu toàn một hai.” – Tần Vũ thập phần tự tin khẳng định.

Cái này Tống lão gia cũng tin mấy phần, trước đó hắn là thử qua, chỉ là mấy tạp binh thôi, đa số vỗ giả cũng chưa phải vậy mà cũng có thể để hắn vướng tay vướng chân, uy lực là cực kỳ khả quan đấy.

“Đối phó với 6 giai, thậm chí Nhất lưu võ giả thế nào.”

“Vậy liền không được.” - Tần Vũ cười khổ.

“Muốn tiêu diệt môt cao giai võ giả, vậy nhất định phải có một người cuốn lấy địch nhân, quân trận mới có thể phát huy được uy lực. Nếu không bằng đối phương nhanh nhẹn cùng lực phá hoại, chúng ta mấy người là không đủ nhân gia chém đấy.”

Tống Khuyết nghe thế không những không vui mà còn hai mắt tỏa sáng:

“Ý ngươi là nói chỉ cần quấn được lấy người, ngươi là có biện pháp đem Nhất lưu cao thủ mài chết?”

Gặp nhà mình Các chủ đặt ra mục tiêu thập phần muốn chết như này Tần Vũ cũng đầu to như đấu, tìm từ một hồi mới cắn răng:

“Cụ thể thế nào còn chưa chắc chắn được, nhưng chỉ cần như ngài nói, có 50 người này ta ít nhất có thể đảm bảo thế bất bại đấy.”

“Hay hay, như thế tốt vô cùng.”

Tống lão gia cũng là biết đủ, lớn tiếng khen ngợi, đồng thời không nhịn được ngứa tay muốn học lỏm.

“Lão Tần, cho ta giảng giải kỹ một chút về quân trận.”

Đối với cái này Tần Vũ cũng không làm sao dấu nghề, thẳng thắn cho hắn giảng giải:

“Tống thiếu, quân trận từ đơn giản nhất gồm 3 người Tam tài trận, 4 người Tứ tượng trận tổ hợp mà thành......”

Mất một hồi nghe Tần Vũ giảng giải, Tống, Nhiếp 2 người đều cảm thấy thu hoạch pha phong, cũng hiểu hơn về quân đội uy lực.

Thảo nào Tiên thiên Tông sư võ giả cũng không dám dễ dàng lẻn vào quân doanh, thật sự bị thiên quân vạn mã vây khốn, Tông sư thì cũng phải chết. Đối mặt với chiến tranh vậy dựa vào mãi mãi vẫn là quân đội, đỉnh tiêm cao thủ chỉ coi như là hạch đạn uy hiếp thôi.

Không có cực lớn nắm chắc hoặc không phải đến bước đường cùng, các nước hay các thế lực lớn là sẽ không dễ dàng vận dụng chính mình át chủ bài đấy. Nếu không một ngày nhà ngươi hạch đạn không còn rồi, vậy khi đó chờ đợi ngươi chính là một tràng tai nạn.

“Lão Nhiếp, ngươi cho ta nhìn thật chặt nhóm hài tử này, có thời gian liền cùng Tần Giáo đầu học tập chiến trận, binh pháp. Mong Tần huynh chớ chê phiền.”

Chỉ vào đám 50 cô nhi phía dưới đang nghiêm túc luyện tập, đã xem đó là tương lai Tống gia thân vệ đội Tống lão gia đó là cực kỳ trọng thị, không quên nhắc nhở Nhiếp Phong quan tâm nhiều hơn.

“Rõ, Thiếu gia.”

“Tống thiếu yên tâm, tại hạ sẽ dốc lòng truyền thụ.”

Tần Vũ, Nhiếp Phong đồng loạt chắp tay ứng thừa.

Chiến trận sơ luyện, cũng không có gì nhiều để xem, rất nhanh Tống Khuyết 2 người liền cáo biệt Tần Vũ, tự trở về chính mình gian phòng tiếp tục nghiên cứu võ công đi.

......

Thời gian cứ thế lơ đãng trôi qua, tiếp theo hơn 1 tuần là cũng không có đại sự gì phát sinh. Chỉ là trước đó mấy ngày Ngô Diệc có đến Mai Trang báo cho hắn tin vui, Lục Phiến Môn người đã chính thức kết án, của hắn mảnh đất tại khi xưa Mãnh Hổ Bang Tổng bộ cũng đã được giải toả niêm phong, Tống lão gia có thể tuỳ tiện đến tiếp thu gia sản.

Hiện nơi đó đã được dọn dẹp, sửa sang lại, Nguyệt Khuyết Các Tổng bộ đã chính thức dọn về trong đó, trả lại toàn bộ thành tây khu nhà cho Thuận Phong tiêu cục.

Tống lão gia đối với việc này cũng không mấy để ý, việc ta ta làm vẫn tiếp tục ở lại Mai Trang đọc sách, luyện võ, còn chưa từng đến mới Tổng bộ xem qua đây.

Tống học bá còn là biết kiến thức tầm quan trọng vì thế cho người sưu tập rất nhiều các loại thư tịch, từ y học, binh thư đến thần quái tạp văn hắn đều có hứng thú.

Nói thật thời đại này không có internet, không có gì giải trí, gái cũng không dám dây vào. Không đọc sách giết thời gian hắn cũng thật không biết làm gì.

“Thiếu gia, có cấp báo!”

Đang lúc Tống đại quan nhân ngồi ngoài sân, nhàn nhã cùng Manh Manh hứng thú mười phần chìm vào hải dương tri thức, bỗng nhiên lão Nhiếp vội vàng chạy vào.

“Lão Nhiếp, có chuyện gì?” - Nhìn Nhiếp Phong bộ dáng gấp gáp, Tống Khuyết sắc mặt cũng là biến đổi.

“Thiếu gia, ám tử của chúng ta tại thành nam bến tàu báo về, bên đó Linh Giang phân đường có dấu hiệu bất thường.”

Cuối cùng cũng phải đến sao, Lục Phiến Môn người vừa rời đi không bao lâu, lão Đỗ đã nhẫn nhịn không được muốn tìm mình, chẳng lẽ nào cơ khát đến vậy?

Tống lãi gia cũng là tâm mệt, cả ngày lo lắng đề phòng thật không dễ chịu gì.

“Có thông tin cụ thể không?”

“Thiếu gia, người của chúng ta còn không đánh vào được Linh Giang Bang cao tầng nên không rõ chi tiết, bọn hắn chỉ nhìn thấy đích thân Sở Thiên Thu ra bến tàu tiếp đón một đoàn 15 người mang theo đao kiếm võ giả.

Hơn nữa có thể nhìn ra Sở Thiên Thu thái độ với những người này rất khách khí, hẳn là lai lịch không tầm thường, rất có thể là Linh Giang Bang cao tầng.” - Nhiếp Phong tiếc nuối lắc đầu.

Tống Khuyết trong lòng cũng là trầm xuống, 15 vị cao thủ, thêm nữa Thanh Hà phân đường bên này. Cỗ lực lượng này không thể coi thường. Còn không biết trong đó người tu vi chân thật, không có hệ thống tình báo quả thật khắp nơi bị động.

“Đỗ Như Hối có đến?”

“Không có thiếu gia, người chúng ta không phát hiện ra hắn, ít nhất là trong 15 người kia không phải.”

Nghe thế Tống lão gia mới thoáng thở nhẹ một hơi. Vậy hẳn là lão Đỗ là thật không tới, chứ nếu hắn muốn âm thầm thì làm việc này không khác đánh rắn động cỏ.

Đỗ lão tặc còn là xem thường Tống gia đây.

Tống Khuyết 2 mắt bắn ra đáng sợ hàn quang:

“Truyền lệnh của ta, Nguyệt Khuyết Các tất cả cao tầng tập hợp tại Mai Trang, trước buổi chiều nay yêu cầu phải đến đầy đủ, người vắng mặt bang quy tới xử lý.

Dặn dò mọi người cẩn thận che dấu hành tung, đừng để người ngoài phát giác.”

“Rõ, thiếu gia!”

Nhiếp Phong nghiêm nghị đáp lời liền lập tức quay người đi ra ngoài truyền lệnh.

Tống Khuyết cũng không nhàn rỗi, lập tức cắt thị giác Tia Chớp, tập trung giám sát Linh Giang Bang người hết thảy động tĩnh.

Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Chuyện này dù sao cũng sẽ nhất định phải đến một lần, tránh là tránh không được đấy.

Ngày ngày lo lắng đề phòng không bằng tới một lần oanh oanh liệt liệt chính diện va chạm, lượng ra nắm đấm để Linh Giang Bang biết được mình cũng không phải tùy ý nắn bóp đấy.

Bơi hết vào đây! Tống lão gia chiến khí hừng hực thiêu đốt.

…...

Đêm,

Nguyệt hắc phong cao sát nhân đêm,

Ngoài Đông môn hơn 10 dặm, ven đường quan đạo đang ẩn nấp một đội nhân mã, tất cả đều như khúc gỗ, hòn đá vậy lặng yên không tiếng động hòa mình vào bóng đêm, bầu không khí túc mục sơ xác.

Từ chiều đến giờ quan sát Tần Vũ đâu ra đấy bố trí nhân thủ, phân công công việc cụ thể rõ ràng, Tống đại quan nhân cũng phải nể phục mấy phần.

Tìm vị trí mai phục, cung nỏ bố trí ở đâu, người ẩn nấp ở đâu, kẻ địch đi đến đâu thì bắn, nhắm bắn vị trí nào.... có thể nói cực kỳ cụ thể rõ ràng, kể cả sau đó truy đuổi hay rút lui như thế nào đều được đề cập.

Quả nhiên chuyên nghiệp chuyện cần giao cho chuyên nghiệp người xử lý, chính mình nào có rảnh để ý nhiều chi tiết như thế, cứ núp vào bụi cây bắn tên sau đó xông lên là xong.

Có lão Tần chính là yên tâm đỡ việc, sau này Nguyệt Khuyết Các thành viên quân sự tố dưỡng có lẽ sẽ được nâng cao mấy bậc.

“Tần huynh, tất cả vào chỗ rồi chứ?”

“Các chủ yên tâm, tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ kẻ địch nhập vây là sẽ lập tức phát động, cho bọn chúng một bài học nhớ đời.” – Tần Vũ tự tin mười phần cam đoan.

“Các chủ, liệu Linh Giang Bang người hôm nay có tới?” – Đứng một bên Thiết Phi Long cũng không nhịn được lo lắng hỏi thăm.

“Thiết thúc, ai cũng không dám đảm bảo, ta cũng hi vọng bọn họ chỉ có việc đi ngang qua nơi này. Nhưng lòng người khó dò chúng ta vẫn cần phải cẩn thận, vì thế mấy hôm này còn là phiền mọi người vất vả nhiều hơn.”

Tống Khuyết áy náy hướng Nguyệt Khuyết Các một đám cao tầng chắp tay. Những người kia cũng đâu dám làm kiêu, dù sao trước đó gia nhập trong bang đã biết trước sẽ có này một ngày, bọn họ cũng đã có chuẩn bị tâm lý. Nhao nhao mở miệng:

“Các chủ nói gì vậy, chúng ta hưởng lộc từ ngài tự nhiên phải cùng ngài cùng tiến cùng thối.”

“Chính là, vì Các chủ phân ưu chính là bổn phận của chúng ta.”

“Linh Giang Bang thì lại làm sao, cùng lắm người chết chim chỉa lên trời, hôm nay cứ phải giết cho bọn họ sợ mất mật.” – Làm nhiều năm phiêu bạt giang hồ Sở Tiêu thập phần tiêu sái, đạm xem sinh tử.

....

“Ha ha, đa tạ chư vị, có chư vị đồng lòng, Nguyệt Khuyết Các lo gì không thể phát triển.”

Đối với mọi người thái độ, Tống gia cực kỳ hài lòng, lớn tiếng khen sau đó bắt đầu trấn an:

“Chư vị yên tâm, việc này làm ta đã sớm có lo lắng, tự nhiên sẽ không để các vị huynh đệ vào tình cảnh nguy hiểm. Hơn nữa hôm nay có Tần huynh tại đây, việc này lại càng nắm chắc vài phần.”

Những người khác nghe thế cũng yên lòng mấy phần, đều gật đầu cùng Tần Vũ chắp tay:

“Vậy còn nhờ vào Tần Trưởng lão rồi!”

“Tại hạ cố gắng hết sức!” – Tần Vũ nói ít làm nhiều, nghiêm nghị chắp tay cam đoan.

Nhìn bên mình sĩ khí không có chút dấu hiệu nào sa sút, Tống Khuyết cũng hoài yên lòng, tiếp tục tập trung vào Tia Chớ quan sát phía dưới động thái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play