Mãnh Hổ Bang,

Trở về Tổng bộ không bao lâu, bên ngoài người đã báo Phạm Nhất Vượng có việc cầu kiến.

Tuy hơi nghi hoặc nhưng Tống Khuyết vẫn là đứng dậy, dặn dò Hùng Bá, Lý Tín 2 tiểu dắt theo Manh Manh mấy chỉ sủng vật quanh thành đi dạo một vòng sau liền đến Nghị Sự Đường gặp lão Phạm một mặt.

“Ra mắt Tống gia!”

“Ra mắt Tống Bang chủ!”

Nhìn bên trong phòng chắp tay 2 người, Tống lão gia khó được nở nụ cười. Đối với Phạm Nhất Vượng năng lực càng thêm tán thưởng.

“Ha ha, không cần đa lễ, tất cả đều ngồi. Tần Vũ huynh đệ mời ngồi, xin cứ tự nhiên.”

“Đa tạ Tống gia!” – Cảm nhận được Tống Khuyết ánh mắt hài lòng nhìn qua, lão Phạm cũng không nhịn được trong lòng kích động.

Tần Vũ cũng không kiểu cách, đã nhận lời đến nơi này trong lòng hắn cũng đã có đo đếm, chắp tay chào sau liền sảng khoái chọn một chiếc ghế ngồi xuống.

“Người tới!”

Bên ngoài cửa lập tức chạy vào 2 vị bang chúng.

“Dâng trà, cho mời 2 vị Phó Bang chủ đến đây.”

“Rõ. Bang chủ!”

Lúc này Tống Khuyết mới quay sang cười cùng lão Tần hỏi han chuyện nhà.

“Tần huynh là người gốc Thanh Hà hay là từ nơi khác tới?”

“Hồi Tống Bang chủ, tại hạ tổ phụ là người Hà Bắc, sau tòng quân xuôi nam mới bắt đầu khai chi tán diệp tại Dương Nam. Phụ thân ta cũng thế, cơ duyên xảo hợp cuối cùng định cư tại nơi này, vì thế tính lên tại hạ có thể coi là nguyên gốc người Thanh Hà không sai.”

“Ha ha, hóa ra Tần huynh là binh lính thế gia. Thảo nào xem ngươi khí chất đã thấy cứng cỏi kiên nghị, khác hẳn thường nhân.”

“Bang chủ quá khen!”

Đúng lúc này Nhiếp, Thẩm 2 người dắt tay tiến đến.

“Thiếu gia!”... “Tống thiếu!”

“Mau ngồi, ta cho 2 người giới thiệu vị này là Tần Vũ huynh đệ, Tần huynh, đây là ta Mãnh Hổ Bang 2 vị phó Bang chủ Nhiếp Phong cùng Thẩm Tử Minh.”

“Hạnh ngộ!”... “Hạnh ngộ!” - 3 người lập tức cho nhau chào hỏi.

Đợi tất cả an tọa, Tống Khuyết mới bắt đầu mở miệng:

“Tần huynh, chắc hẳn Phạm Nhất Vượng đã thay ta cho người chuyển lời, hiện giờ ta muốn hỏi lại lần nữa, không biết Tần huynh có đồng ý hay không gia nhập Mãnh Hổ Bang chúng ta?”

“Thứ cho tại hạ nhiều lời, nếu như ta gia nhập không biết Tống Bang chủ định sắp xếp ta vào vị trí nào?” – Hơi trầm ngâm một lát, Tần Vũ thẳng thắn hỏi thăm.

“Hay, Tần huynh quả nhiên tính tình người trong. Như vậy ta cũng không vòng vo, nếu Tần huynh đồng ý, Mãnh Hổ Bang Trưởng lão tịch có ngươi một vị, hơn nữa ta sẽ để ngươi kiêm nhiệm chức Tổng giáo đầu, chịu trách nhiệm huấn luyện toàn bộ trong bang huynh đệ.”

Tống lão gia nhìn trúng Tần Vũ ngoại trừ một thân không tầm thường võ công, còn là hắn khả năng chỉ huy chiến trận. Lần trước đụng độ một lần bọn hắn mấy người lính quèn vậy mà có thể dựa vào bài binh bố trận cản trở hắn một hồi đã để cho Tống Khuyết ấn tượng khắc sâu.

Tần Vũ nghe thế hai mắt tinh quang lóe lên, hắn đã sớm chán chốn quan trường câu tâm đấu giác, luồn luồn cúi cúi. Bây giờ bên này điều kiện như thế hậu đãi, lại vẫn có thể tiếp tục phát huy một thân sở học tự nhiên khiến hắn động tâm.

Hơn nữa từ đối với Tống Khuyết lời nói, việc làm phân tích, không khó đoán ra hắn sở cầu không chỉ nho nhỏ một góc Thanh Hà thế này, tương lai sẽ còn rất lớn không gian thi triển quyền cước. Nghĩ thế Tần Vũ không do dự nữa đứng dậy quỳ lễ theo kiểu nhà binh:

“Tần Vũ ra mắt Bang chủ!”

“Ha ha, hay lắm. Có Tần huynh gia nhập, khác nào Mãnh Hổ chúng ta được chắp thêm cánh, thật sự đáng mừng!” – Tống lão gia vui mừng quá đỗi tiến lên nâng dậy hắn.

“Chúc mừng thiếu gia!”... “Chúc mừng Tống thiếu (Tống gia)!”

“Ha ha, cùng vui. Lão Phạm ngươi lần này làm rất tốt, ở đây đều là người mình, sau này đều như lão Thẩm gọi ta Tống thiếu đi.”

“Dạ. Tống thiếu!”

Phạm, Tần 2 người lần nữa hô vang, nhất là Phạm Nhất Vượng, bắt đầu chen chân được vào vòng quan hệ thân cận này khiến hắn kích động hỏng rồi.

“Lão Phạm ngươi đi triệu tập cao tầng để ta thông báo quyết định này, đặt thêm mấy bàn tiệc, hôm nay ta phải cho Tần huynh đón gió tẩy trần.”

“Rõ, Tống thiếu!” – Phạm Nhất Vượng tung tăng lĩnh mệnh mà đi.

Còn lại 3 người, Tống Khuyết lúc này mới cười mở miệng:

“Sau này việc huấn luyện bang chúng làm phiền Tần huynh nhọc tâm. Ta hi vọng Mãnh Hổ Bang có là một nhóm kỷ luật nghiêm minh sĩ tốt, không cần noi theo tính tản mạn của đám giang hồ. Thà thiếu không ẩu, những kẻ không tuân thủ được kỷ luật nhất thiết không cần.”

“Tuân lệnh!”

“Lão Thẩm ngươi sau đó phối hợp cùng Tần Vũ một chút, cho ta luyện một chi tinh binh đi ra.”

“Tống thiếu yên tâm, ta nhất định toàn lực phối hợp.” – Thẩm Tử Minh vỗ ngực cam đoan.

“Ân, rất tốt. Còn chuyện rời bang cùng mời chào các lộ anh hùng tiến hành đến đâu rồi?”

Nghe đến Tống Khuyết hỏi chuyện này, Nhiếp Phong lập tức thay hắn giải hoặc:

“Thiếu gia, từ chiều qua đến giờ chỉ có 4 vị đầu mục cùng chưa đến 10 người bình thường Bang chúng xin rời bang. Còn lại tất cả đều quyết tâm đồng lòng cùng ngài tiến thối. Mặt khác gửi thư mời mấy vị trên đường cao thủ đã có 3 người tại chỗ đồng ý gia nhập, 2 vị Tam giai một vị Tứ giai võ giả, chút nữa hẳn là sẽ đến đây diện kiến.”

Thật sự hôm nay là một ngày hoàng đạo, dường như đốt vía vậy một mồi lửa đem hắn vận xui quét sạch rồi. Tống gia vui rạo rực gật đầu:

“Hay lắm, chút nữa ta sẽ cùng các ngươi đi gặp mặt một lần. Trưa nay vậy đồng thời mở tiệc tuyên bố việc này, tráng ta Mãnh Hổ Bang thanh thế.”

“Thiếu gia anh minh!”

Nghe mấy người vuốt mông ngựa Tống lão gia thập phần thư sướng, nhớ đến một chuyện mới quay sang Tần Vũ hỏi thăm:

“Lão Tần, ngươi trong quân vậy có biết Thanh Hà huyện binh có Hồ Tiểu Đao người này?”

“Tống thiếu ngài nói chính là Đao Tử?”

“Đúng thế, hắn ngoại hiệu liền gọi Đao Tử.”

Nghe thế Tần Vũ gật đầu:

“Hắn trước đây cũng tại dưới trướng ta một thời gian, là một mầm mống tốt. Sau nghe nói phạm tội bị nhốt mấy ngày, trong lúc đó còn cướp ngục giết người chạy trốn, hiện còn lưng đeo tội truy nã đây, đáng tiếc!”

Không biết Tần Vũ là không hiểu nội tình hay không muốn bàn tán về mình vị kia thủ trưởng cũ, lăng là không nhắc đến Đổng gia trong việc này. Tống Khuyết cũng không nói thêm.

“Người này trước đó nhân phẩm thế nào, vì sao lại gây nên tội tày trời như thế?”

Tuy tò mò Tống lão gia quan tâm vấn đề này làm gì, Tần Vũ suy nghĩ một hồi còn là thực chất trả lời:

“Đao Tử hắn trước đó tại quân doanh phong bình rất tốt, tính cách hào sảng rất được phía dưới các huynh đệ quý mến. Tại hạ cũng nghe rất nhiều tin đồn về việc hắn chịu oan khuất, nhưng do không có điều tra cụ thể nên cũng không tiện nói gì. Không biết Tống thiếu ngài hỏi thăm người này làm gì? Có phải là ngài cùng hắn có thân?”

“Ân, là có chút quan hệ như vậy, vì thế nghe tin hắn trở thành tặc phạm ta đặc biệt nghi hoặc. Đa tạ Tần huynh cho ta giải hoặc.” – Tống Khuyết cũng không giấu giếm, thản nhiên thừa nhận.

Biết được điều muốn biết, Tống gia lại tiếp tục thoải mái cùng bọn hắn mấy người trò chuyện trên trời dưới đất, mãi cho đến khi hạ nhân thông báo mấy vị khách quý đăng môn bái phỏng hắn mới thỏa mãn đứng dậy dẫn theo Nhiếp Phong cùng Thẩm Tử Minh 2 người đi ra đón tiếp.

.....

Mãnh Hổ Bang Diễn võ trường,

Trưa hôm đó nơi này bày kín hơn chục bàn lớn, do Tống Bang chủ làm chủ vị đang nhiệt tình chào đón mấy vị cao thủ mới nhập bang.

“Chư vị huynh đệ, ta cho mọi người giới thiệu. Vị này là Tần Vũ trước Huyện binh Thống lĩnh, sau này sẽ là ta Bang Trưởng lão, kiêm nhiệm chức Tổng giáo đầu.”

“Ra mắt chư vị huynh đệ!”... “Ra mắt Tần trưởng lão!”

“Bên phải vị này gọi Cao Lãng, hàng thật giá thật Tứ giai võ giả, từ hôm nay chính thức đảm nhận bản Bang trưởng lão. Nói thật ngày hôm nay có Cao huynh vị này cao thủ gia nhập ta cũng cảm thấy hết sức bất ngờ cùng vinh hạnh.”

“Ra mắt chư vị huynh đệ!”... “Ra mắt Cao trưởng lão!”

Đợi Tần, Cao 2 người chào hỏi xong xuôi, Tống Khuyết mới bắt đầu quay sang 3 người nữa giới thiệu:

“Còn 3 vị này gọi Bách Điền, Đông Quân, Sở Tiêu, đều là chúng ta Dương Nam rất có danh hiệp khách, từ hôm nay cũng sẽ là Mãnh Hổ một viên, mọi người nhiệt liệt chào mừng.”

Nói lên câu cuối Tống lão gia không khỏi cao giọng mấy phần, quả thật hôm nay niềm vui ngoài ý muốn, đến phút cuối còn có Sở Tiêu vị này tuổi trẻ tuấn kiệt tu vi Tam giai đỉnh phong đến bái nhập khiến hắn mấy người vui vẻ không thôi.

Hóa ra Sở Tiêu trước đó cũng đã nghe hiệp danh Thẩm Tử Minh, đối với Mãnh Hổ Bang là đã tìm hiểu mấy lần. Hơn nữa hôm qua chứng kiến Tống gia phong thái lập tức chiết phục, vì thế hôm nay nghe tin tự hành tiến lên ứng cử, thật sự đáng mừng.

“Tại hạ... Bách Điền, Đông Quân, Sở Tiêu ra mắt chư vị huynh đệ!”

.....

“Ha ha, được rồi. Đã mọi người đều biết mặt nhau, hôm nay ngày vui như này liền cần thỏa sức ăn uống. Tại tình cảnh ta Bang nhân tâm còn có điều bất ổn, nhiều người lo lắng rời đi như thế này còn có đây 5 vị cao thủ sẵn sàng góp sức. Tống mỗ tại đây xin đa tạ chư vị đối với ta tin tưởng, lời này ta đã nói qua nhưng hôm nay tại hạ còn nhắc lại một lần.

Không trải qua mưa gió, sao nhìn thấy cầu vồng. Khó khăn rồi cũng sẽ qua, chỉ cần các huynh đệ đồng sức đồng lòng, ta hứa chắc chắn sẽ dẫn mọi người vượt mọi chông gai thử thách. Chúc chúng ta Mãnh Hổ Bang lớn mạnh không ngừng, trường thịnh không suy, cạn ly!”

“Cạn!” - Phía dưới trăm người khí thế bừng bừng đồng thanh quát lớn.

“Ha ha, tốt. Chư vị mời dùng bữa!”

“Bang chủ mời, chư vị mời!”

Không khí chính thức tiến vào cao trào, một đám cao tầng, đầu mục bắt đầu cầm ly khắp nơi tìm nhau cạn chén, liên lạc tình cảm. Tống Khuyết cũng không thiếu bị mời, hắn là ai đến cũng không từ, sảng khoái nâng ly uống cạn, đến cuối cùng đều cùng mỗi người uống mấy ly mà sắc mặt vẫn như thường, để đám tiểu đệ bên dưới thật sâu kính ngưỡng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play