Cộng sinh cùng Tia Chớp ngao du trên tầng trời Linh Giang hà, Tống lão gia không khỏi thi hứng đại phát, linh cảm dâng trào phun ra mấy câu tuyệt cú.
Này tuyệt đối là hắn nguyên tem nguyên kiện sáng tác, ai không phục hết thảy đứng ra, bảo đảm Tống gia cho hắn 1 chùy xuyên lại về địa cầu.
Lúc này, Tia Chớp đã phát hiện phía dưới dòng sông có một con cá chép lớn đang lơ đãng vẫy đuôi, chầm chậm bơi theo dòng nước, lập tức hai cánh thu lại, chậm rãi hạ thấp độ cao.
Tống Khuyết tinh thần tập trung cao độ, chăm chú cảm nhận Tia Chớp sắp tới động tác.
Là là bay sát mặt nước, dưới chân ưng trảo như linh dương quải giác xảo chi lại xảo nhẹ nhàng khẽ vồ, móng như lợi kiếm đâm xuyên qua lớp vảy nắm chặt con cá đem nó nhấc lên. Ưng mỏ lúc này cũng thập phần đúng chỗ khẽ mổ xuyên qua mắt cá, đem nó sinh mệnh kết liễu.
Một loạt động tác lưu thuỷ hành vân lưu sướng chí cực để Tống Khuyết cũng không nhịn lớn tiếng khen hay. Lúc này tại Mãnh Hổ Bang, bản thể hắn cũng không nhàn rỗi lập tức dựa theo vừa rồi cảm giác thi triển lại một lần.
Bộ pháp phập phồng, 2 tay khẽ mở, trảo thế như có như không, như thực như giả, lúc nhanh lúc chậm trôi chảy vô cùng, nếu Thẩm Tử Minh tại đây hẳn sẽ không khó nhận ra Tống Khuyết Ưng Trảo Công lúc này cũng đã mang theo một tia ý cảnh.
Cũng may hắn không biết, nếu không có lẽ lão Thẩm đã xấu hổ đập đầu vào tường mà tự sát. Bởi vì từ đó đến nay mới qua mấy ngày, Tống Khuyết trảo công cũng đã đạt hỏa hầu như thế, so ra với hắn chỉ kém một chút vận kình kỹ xảo mà thôi.
Thiên tài cũng không cần đến nỗi như thế biến thái đi, còn có kể hay không người khác sống.
....
Tống lão gia lúc này cũng đang vì mình tốc độ tu luyện Ưng Trảo Công mà rung động không thôi. Thật sự từ lúc luyện võ đến bây giờ, chưa môn nào võ học mà hắn cảm thấy tu luyện như thế đơn giản, như thế nhẹ nhàng khoái trá. Cảm giác giống như mình bản năng vốn chính là đã cộng điểm đến Max cấp, bây giờ chỉ tập lại cho quen tay thôi.
Nhưng đây hết thảy không phải lừa người, mà là thực thực tại tại điều hiển nhiên như thế. Tất cả đều nhờ công hắn lâu ngày bám thân vào Tia Chớp, đối với nó hàng ngày sinh hoạt động tác đã quen không thể lại quen.
Cái này để Tống lão gia lâm vào xấu hổ không thôi.
Thực sự là mình đứng trên núi vàng núi bạc mà lại đi trồng khoai lang nha, trước đây hắn vẫn luôn đi tìm các loại võ học, lại không biết rằng những thứ võ công thuần túy nhất, nguyên thủy nhất vẫn luôn bên người mà không bị phát hiện.
Lần này có thể dựa vào Tia Chớp cấp tốc học Ưng Trảo Công, vậy há không phải mình cũng có thể cộng sinh một con hổ để học Hắc Hổ Quyền, Phục Hổ Quyền. Sau này cũng có thể y dạng hồ lô học thêm các loại hình ý quyền.
Nghĩ càng sâu xa Tống gia càng bi ai phát hiện thiên phú cây, kỹ năng cây của mình khả năng bị điểm lệch.
Vì sao lại cho ta Max cấp thiên phú quyền cước tinh thông.
Thiết Gia Chùy Pháp, Ngũ Hành Trấn Thế Quyền, Ưng Trảo Công, Phục Hổ Quyền... một loạt cao cấp vũ kỹ, vì sao chỉ có 1 môn cực độ tầm thường Khai sơn đao pháp.
Ta muốn làm Thiên đao nha!!!
Tống lão gia lệ rơi đầy mặt nhìn trời bi phẫn.
Xem ra sau này tìm một môn có thể đặt lên mặt bàn đao pháp cũng là việc cấp bách.
Làm người cả chục năm cầm đao đứng bên bàn mổ, đối với đao Tống gia chính là chí yêu không đổi, thà chết không dời. Không có đao chính là lòng bần thần không yên.
.......
Đang lúc Tống Khuyết buồn rầu than thở, bỗng bên ngoài có hạ nhân xô cửa vội vàng chạy vào. Hùng Bá không nói hai lời lập tức đứng dậy đem người tới túm cổ xách dậy.
“Khặc.. khặc... Tống gia.. có...cấp báo!”
Thấy người kia hít thở không thông, Tống Khuyết vội xua tay ý bảo Hùng Bá thả người.
“Đa tạ Hùng gia!” – Tên này Bang chúng thoát được một kiếp, vội vàng cúi người hấp mấy hơi mới run rẩy quay sang lão Hùng chắp tay.
“Có chuyện gì, như thế vội vàng?” – Tống Khuyết lúc này mới nhíu mày dò hỏi.
“Tống gia, ngoài cửa có người đến gây sự. Nhiếp, Thẩm hai vị Phó Bang chủ đang cùng người giao thủ, nhưng tình hình không quá lạc quan, vì vậy ta vội vàng đến cùng ngài báo cáo. Xin ngài chớ trách!”
Tống Khuyết nghe vậy biến sắc, cũng không có tâm tư truy cứu kẻ này vừa rồi tội lỗi, khoát tay đem hắn đuổi liền vội vàng vào phòng lấy vũ khí, vội vàng cùng Hùng Bá chạy ra ngoài cổng, xem chuyện đầu đuôi thế nào.
Lúc này cổng lớn Mãnh Hổ Bang đã tụ tập không dưới trăm người, tất cả tách ra xa xa quan sát giữa sân 3 người tỷ đấu. Một bên chính là gần đây mới gia nhập Mãnh Hổ Bang, trên giang hồ có chút danh khí hiệp khách Thẩm Tử Minh Phó Bang chủ cùng đồng sự một vị khác Nhiếp Phó Bang chủ, một bên là một bạch sam như tuyết, ngọc thụ lâm phong tuấn lãng phi phàm kiếm khách.
Đợi Tống Khuyết chạy đến, lúc này trong cuộc Nhiếp, Thẩm 2 người tình thế đã chật vật vô cùng, đối diện hắn vị kia bạch y công tử kiếm chiêu đại khai đại hợp đường đường chính chính nhưng không mất đi sự linh hoạt, uy lực tuyệt luân, nếu không phải đối phương có điều cố kỵ, bọn họ chưa chắc đã an toàn cho đến bây giờ.
Nhìn người nguy cơ sớm tối, Tống Khuyết không do dự quát lớn:
“Dừng tay!”
Theo tiếng vang lên, đang giao đấu 3 người cũng đều ăn ý thu chiêu. Thẩm Tử Minh cùng Nhiếp Phong vội vàng lùi lại sau lưng hắn đề phòng, vị kia kiếm khách còn là tiêu sái cầm kiếm đứng nguyên tại chỗ nghiêng mắt nhìn sang bên này quan sát. Tống Khuyết cũng ngưng thần đánh giá đối phương.
“Chúc đại ca, ngươi không sao chứ?”
Tiếng nói lanh lảnh vang lên, một vị thiếu nữ từ phía sau bạch sam công tử lo lắng tiến lên hỏi, tay đã cầm sẵn khăn thơm cẩn thận cho hắn lau chùi khuôn mặt như ngọc tạc không chút mồ hôi.
Nhìn kỹ dung nhan cô gái này, dù trải qua ngang dọc tình trường, kiến thức phi phàm Tống lão gia cũng không nhịn được tinh thần rung lên.
Thật xinh đẹp, quả thật là nữ nhân đẹp nhất hắn đã từng gặp kể cả từ kiếp trước đến giờ. So với ngoài đời đám minh tinh, hot girl sau khi chỉnh sửa ảnh không kém cạnh phân nào.
Một thân đơn giản màu trắng xiêm y, không cầu kỳ sang trọng nhưng mặc trên người nàng lại toát lên vẻ tôn quý kiêu sa lạ lùng, tóc dài đen mượt tùy ý buộc sau gáy. Khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo như ngọc không chút tỳ vết, da trắng thịt trong, tinh khiết vô ngần, mịn màng như lụa.
Tâm tư tất cả tập trung vào vị kia Chúc công tử, cô bé này cũng không để ý nàng tùy hứng một nét ửng hồng trên má cũng đủ khiến bao người ngất ngây, một nụ cười nhẹ nhàng như khói xuân, ấm áp mà dịu êm để người say đắm.
Thật tiếc không phải cười vì ta!
Tống Khuyết không nhịn được cảm thán, may mà dạo này hắn tinh thần tiến bộ vượt bậc mới không khiến cho lúc này thất thố. Rất nhanh đem tầm mắt di dời, chuyển sang bên cạnh Thẩm Tử Minh quan tâm hỏi:
“Lão Thẩm, lão Nhiếp, không có vấn đề gì chứ?”
“Đa tạ Tống thiếu quan tâm, tại hạ không sao, cũng may Chúc công tử nương tay.” – Thẩm Tử Minh lau vệt mồ hôi trên trán lắc đầu tỏ vẻ không ngại. Tiện đà cho hắn giải thích.
“Tống thiếu, đối diện hai vị này chính là Ngọc Huyền Tông cao đồ Thanh Phong Kiếm Chúc Doãn Minh Chúc công tử, bên cạnh hắn nữ chính là nổi tiếng Dương Nam song hoa một trong Trịnh Sảng cô nương.”
Thì ra là nàng, thảo nào có thể như thế xinh đẹp động lòng người.
Tống Khuyết âm thầm gật đầu, sắc mặt cũng dần trở nên ngưng trọng.
Có thể nổi danh hào, không phải Nhất lưu cao thủ cũng là nổi bật tuấn kiệt, thực lực sẽ không sai đi đâu. Từ lúc nãy lơ đãng một chút quan sát, không khó nhận ra vị này Chúc Doãn Minh hẳn đã đến gần 6 giai viên mãn võ giả.
“Đây là chuyện gì xảy ra?”
“Tống thiếu, Chúc công tử nghe giang hồ truyền ngôn Mãnh Hổ Bang chúng ta chứa chấp ma nhân, vì vậy muốn đến đây hành hiệp trượng nghĩa.”
Nói đến này lão Thẩm cũng không tự chủ được méo miệng. Đây không phải là lần trước bọn hắn 2 người một bộ diễn xuất sao, chỉ là không ngờ hôm nay có người đến làm thật, mà lại là vị này võ công không tầm thường Chúc công tử, thật sự khiến người đau đầu.
Tống Khuyết sắc mặt cũng không khá đi đâu, xem ra lần trước tuyền truyền vẫn còn chưa đến chỗ. Hắn cũng bắt đầu hối hận khi tiếp tục dùng cái tên Mãnh Hổ Bang này, thật là mất nhiều hơn được nha.
Nhưng việc đã đến đây nói gì cũng muộn, Tống Khuyết cười khổ tiến lên:
“Hóa ra là Thanh Phong Kiếm Chúc công tử, kính đã lâu!”
Đưa tay vỗ nhẹ mỹ nhân tay ngọc, Chúc Doãn Minh lúc này mới bớt tâm tư quay sang bên này, lạnh nhạt mở miệng:
“Ngươi là Mãnh Hổ Bang Bang chủ?”
“Tại hạ Tống Khuyết, hiện chính Mãnh Hổ Bang Bang chủ.”
Chúc Doãn Minh cũng không quản là ai, đã ngươi phụ trách vậy được rồi.
“Các ngươi Mãnh Hổ Bang lá gan cũng rất lớn sao, cấu kết Huyết Ma giáo gây nên tội ác tày trời như thế còn dám ngang nhiên hoạt động, ta cũng không biết nói như nào bội phục các ngươi đây?”
“Ha ha, Chúc huynh đây là hiểu lầm. Trước đây Mãnh Hổ Bang làm nhiều việc ác, tại hạ nhìn không quen mắt nên đã xuất thủ giáo huấn qua, Ma nhân Lỗ Thiên Hùng cùng một đám cao tầng nhất loạt đều bị trục xuất, bây giờ người không chết cũng đã bị Lục Phiến Môn người bắt giữ điều tra. Làm sao còn dám xuất đầu lộ diện ra ngoài.
Sau này ta nhìn còn lại đám người sợ để thế dễ gây ra trong thành náo loạn nên đành đích thân đứng ra tạm quản lý, mới thành như bây giờ.”
“Là như thế sao?” – Nghe hắn một bộ giải thích, Chúc Doãn Minh cũng tin tưởng mấy phần, sắc mặt cũng hơi hòa hoãn.
“Chính là như thế, tại hạ Thẩm Tử Minh. Trước đây cũng giống Chúc công tử định đến Thanh Hà tìm Mãnh Hổ Bang vì dân trừ hại, sau đó tìm hiểu ra mới biết mình hiểu làm Tống thiếu hiệp nên đã cam nguyện ở lại đây phụ giúp hắn trông giữ nơi này. Chúng ta tân Mãnh Hổ Bang tôn chỉ là trừ ma vệ đạo, cứu khốn phò nguy, trợ cường giúp nhược trong thành người đều biết, không tin Chúc công tử có thể đi điều tra thử xem.”
Lão Thẩm lúc này cũng đứng ra giải thích, thật sự lúc nãy vị này Chúc công tử thế tới hung hung, hắn còn chưa kịp mở miệng đây người đã đánh lên cửa, làm hắn cùng Nhiếp Phong không thể không căng da đầu tiến lên cản lại.
“Hóa ra ngươi là Thẩm Tử Minh, tên của ngươi tại Dương Nam phủ ta có nghe qua, xem ra việc này thật sự là hiểu lầm.”
Lão thẩm tên tuổi còn khá có dùng, tại Dương Nam phủ cũng được coi như một vị hiệp khách chi sĩ, Chúc Doãn Minh nghe hắn báo ra danh hào lòng đã tin tưởng mấy phần. Lúc này mới thu kiếm vào vỏ lạnh nhạt gật đầu:
“Việc ta sẽ điều tra thêm, nếu như đúng như các ngươi nói, việc hôm nay phá hủy con này sư tử đá này ta sẽ trả tiền bồi thường, cáo từ!”
“Chúc đại ca, nhìn bọn hắn Bang chủ cao lớn thô kệch mặt mũi hung dữ, hẳn cũng không là loại người gì tốt, ngươi lần này buông tha cho bọn hắn đã là tốt lắm rồi, còn muốn bồi cái gì tiền.”
Tống lão gia còn chưa kịp mở miệng nói mấy câu khách sáo đâu, vị kia song hoa một trong Trịnh Sảng lúc này thật không nể mặt mũi đứng ra nói xấu, lập tức khiến hắn sắc mặt âm trầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT