Nghênh Phong Các,

Trên tầng cao nhất, theo người dần dần tới đông đủ, gian phòng này cũng bắt đầu trở nên có chút chen chúc. Nhưng hôm nay bữa cơm này mục đích không tại việc ăn uống, cũng không ai trên mặt lộ ra vẻ khó chịu gì.

Lo còn không kịp đây, một đám ngưng thần nín thở ngồi im nhìn phía trên cùng cao to đen bóng thiếu niên, không biết mới chủ nhân sẽ đối với bọn họ thái độ như thế nào.

Thời gian không sai biệt lắm, Tống Khuyết mới quay sang Nhiếp Phong hỏi:

“Người đã đến đông đủ chưa?”

“Thiếu gia, Mãnh Hổ bang cao tầng hầu hết đều đã trốn đi từ đêm qua, lần này đến chỉ là các đầu mục, cao nhất là phó đường chủ. Phía bên ngoài sản nghiệp 12 gian cửa hàng đến 10 người, còn 2 người chưa thấy đâu.” – Nhiếp Phong ngay ngắn rõ ràng cho hắn báo cáo.

“Rất tốt, những người chưa đến xem như không đến đi. Này 2 gian cửa hàng chủ sự không đến là ai?”

“Thiếu gia, là quản lý thiết khí phô Lâm Dân cùng cầm đồ hiệu Trương Thái.”

Ố, lại có người cùng hắn kiếp trước cùng họ.

Nhưng đó cũng không phải là lý do Tống gia có thể nhẹ tha 2 thằng này. Tống Khuyết gật đầu trầm giọng nói:

“Chư vị!”

Xung quanh một đám Mãnh Hổ bang cũ đầu mục, ngoại vi chấp sự lập tức căng thẳng, nghiêm túc ngồi thẳng người.

“Hôm nay gọi mọi người đến đây lý do hẳn ta không cần phải giải thích nữa. Ta ở đây chỉ nói mấy điều ngắn gọn thế này.

Thứ nhất, ai đang làm chức vụ gì tiếp tục giữ nguyên vị trí, ta sẽ cho các ngươi một đoạn thời gian thử thách. Nếu qua thời gian này các ngươi biểu hiện có thể khiến ta hài lòng, vậy chúc mừng chư vị. Các ngươi chính thức được gia nhập mới Mãnh Hổ bang, tiếp tục cho ta làm việc.

Thứ hai, bên ngoài sản nghiệp các vị quản sự, ngay sau buổi trưa hôm nay lập tức mang sổ sách chứng đến....”

Nói đến đây Tống Khuyết mới nhớ ra mình tại Thanh Hà huyện bây giờ còn chưa có một gian phòng ốc độc lập đây, liền quay sang Nhiếp Phong hỏi.

“Lão Nhiếp, chúng ta có một gian khách sạn đúng không?”

“Đúng vậy thiếu gia, trong số bên ngoài sản nghiệp có một chỗ là Dạ Lai Khách sạn, hiện nơi đó chấp sự Tiêu Nhạn cũng tại đây.” – Lão Nhiếp xem ra làm rất kỹ công khóa, há mồm lập tức nói ra chi tiết cụ thể.

Theo lời hắn dứt, phía dưới một vị trung niên mập mạp dáng vẻ rất có hỉ cảm vội vàng đứng lên vái chào:

“Tiểu nhân Tiêu Nhạn, chính là Dạ Lai Khách sạn chấp sự, ra mắt Tống gia.”

Mỉm cười gật đầu, Tống Khuyết lúc này mới nói:

“Mãnh Hổ Bang tổng bộ sẽ bị quan phủ niêm phong rất lâu, tạm thời ta sẽ chưng dụng Dạ Lai Khách sạn làm tổng bộ. Đợi khu thành tây ta đang xây Thuận Phong tiêu cục tổng bộ hoàn thành, chúng ta Mãnh Hổ bang sẽ di dời ra đấy.

Chuyện đó nói sau, các ngươi hôm nay về liền mang theo sổ sách đến Dạ Lai Khách sạn để ta đối chiếu kiểm tra.”

“Thứ ba, bây giờ Mãnh Hổ Bang sẽ được chia lại thành 4 đường khẩu gồm Chiến Đường, Giới Luật Đường, Nội Vụ Đường và Ngoại Sự Đường. Bên cạnh ta vị này Chung Hồng trước đảm nhận Ngoại Sự Đường Đường chủ, Nội Vụ Đường tạm do Nhiếp Phong quản lý. Lão Nhiếp cũng sẽ trước kiêm chức Phó Bang chủ, toàn quyền thay ta xử lý Mãnh Hổ Bang công việc, khác chức vụ trước trống, thời gian tới sẽ bổ sung sau.

Hôm nay đến đây những người đầu mục cũ chút nữa gặp Nhiếp Đường chủ báo danh, còn lại mấy vị ngoại vi chấp sự bàn giao công việc với Chung Đường chủ. Mọi người nghe rõ rồi chứ?”

“Thuộc hạ rõ ràng!”

Nghe mấy chục người đồng thanh quát lớn, Tống gia hài lòng gật đầu:

“Được rồi, bây giờ các ngươi cùng 2 vị Đường chủ ra ngoài bàn chuyện đi. Thuận Phong tiêu cục người có hứng thú gia nhập Mãnh Hổ bang liền đi theo Nhiếp Phong đi báo danh đi.”

“Tuân lệnh Bang chủ!”

“Rõ, Tống gia!”

“Thuộc hạ cáo từ!”

Không có cái gì hạ mã uy hay giết gà dọa khỉ, ít ra chính mình còn có cơ hội thể hiện giá trị trước mắt mới lão bản, mấy người kia như được uống một liều thuốc an thần, trong lòng an ổn rất nhiều, lục tục đứng dậy đi tìm trên mình lãnh đạo.

“Kim Lộc đổ trang chấp sự ở lại ta có chuyện muốn hỏi.”

Vốn định đứng dậy cùng Chung Hồng rời đi Phạm Nhất Vượng nghe Tống gia lời nói cả người rung lên, ánh mắt biến ảo mấy lần liền ngoan ngoãn ngồi xuống chờ đợi.

Đợi tất cả mọi người đều rời đi, trong phòng chỉ còn Tống Khuyết với Phạm Nhất Vượng 2 người, Tống lão gia mới mở miệng:

“Ta từng đến qua Kim Lộc đổ trang mấy lần, đối với nơi đó ấn tượng khắc sâu, ngươi làm rất không tồi!”

Nghe lời thiếu niên trước mắt này có ý thưởng thức, Phạm Nhất Vượng tâm tình lo sợ bất an mới vơi đi ít nhiều. Tưởng tượng chỉ có mình mình được giữ lại đây, trong lòng ẩn ẩn lại có chút chờ mong, run giọng đáp:

“Đa tạ Tống gia thưởng thức!”

“Ân, cho ta nói. Ngươi là từ đâu học được cách làm như thế?”

“Bẩm Tống gia, tất cả đều là do tiểu nhân tự nghĩ ra.”

Dù đã đoán được đáp án như thế, Tống Khuyết vẫn cảm thấy rất hứng thú truy hỏi:

“Nói cho ta nghe, đối với kinh doanh chi đạo ngươi là nghĩ như thế nào?”

Tuy rất khó hiểu Tống lão gia ý nghĩa câu hỏi, Phạm Nhất Vượng vẫn là nghiêm túc đem mình kinh doanh lý niệm nói ra:

“Tống gia, ta chỉ là thử đặt mình trở thành khách nhân, thầm nghĩ làm sao để mình đến Kim Lộc đổ trang chơi một cách thoải mái nhất, vui vẻ nhất, sau đó bắt đầu nếm thử sửa đổi, dần dần mới có phương thức như ngày nay.”

Thú vị, vậy mà đã có suy nghĩ tân tiến như thế, biết đặt mình vào vị trí của khách để hiểu rõ hơn nhu cầu khách hàng, nâng cao chất lượng dịch vụ bên mình.

Tống Khuyết đối với người này hứng thú càng sâu:

“Nếu như ngươi được giao cho quản lý toàn bộ Mãnh Hổ bang việc kinh doanh, ngươi sẽ định làm như thế nào?”

Phạm Nhất Vượng nghe thế trái tim không nhịn được đập lên kinh hoàng, ức chế kích động chạy nhanh tổ chức ngôn ngữ:

“Tống gia, Mãnh Hổ bang chúng ta tại Thanh Hà huyện này cũng không có thiên nhiên ưu thế gì đáng nói. Vì vậy ta nghĩ không bằng chỉnh hợp nguồn lực để làm một khu tổ hợp ăn uống vui chơi, tại đó có đủ thanh lâu, đánh bạc, tửu lâu... tiền cảnh có lẽ sẽ thập phần khả quan.”

“Nghe rất thú vị, ngươi có nghĩ ra địa điểm nào thích hợp?”

“Tống gia, địa điểm tốt nhất đương nhiên là bên Lãng Bạc hồ. Tuy nhiên nơi đó bị Linh Giang Bang người chiếm cứ, nên ta nghĩ nếu có thể chúng ta tốt nhất tuyển chọn vị trí tại thành Tây. Làm chúng ta cái này cũng không cần tìm chỗ nào vị trí quá đắc địa, ngược lại chỗ đó rộng rãi, giá đất rẻ, rất thích hợp để xây dựng.”

Kẻ này vậy mà cùng mình cái nhìn có rất nhiều tương đồng, Tống Khuyết cũng không khỏi dâng lên lòng ái tài, cười khen.

“Nói rất hay!”

Cùng Phạm Nhất Vượng hỏi thêm một vài câu liên quan đến quan điểm kinh doanh, Tống Khuyết bỗng nhiên bâng quơ hỏi:

“Nghe nói ngươi cùng trước đây Mãnh Hổ bang đại trưởng lão Hứa Sủng quan hệ rất tốt?”

Đến, Phạm Nhất Vượng trong lòng run lên.

Trước đó điều hắn lo lắng nhất chính là vị này tân chủ nhân bắt đầu thanh toán cũ phe phái, mình trên người dấu ấn bên phe đại trưởng lão nhất hệ khá sâu, chỉ sợ không thoát được.

Dù sao việc đến cũng phải đến, Phạm Nhất Vượng cắn răng quyết định đánh bạc một lần ăn ngay nói thật:

“Là thật sự có việc như vậy, Hứa Trưởng lão đối với tiểu nhân ân trọng như núi, ngày xưa lúc tiểu nhân cơ cực khó khăn nhất chính là nhờ Hứa Trưởng lão đưa tay giúp đỡ, tiểu nhân không dám quên ơn.”

“Vậy ngươi đối với việc ta chiếm lấy toàn bộ Mãnh Hổ bang của các ngươi có cái nhìn gì?”

Âm thầm quan sát trên mặt Tống lão gia không có biểu cảm gì khác lạ, Phạm Nhất Vượng yên tâm đôi phần trả lời:

“Việc này có chơi có chịu, cũng không phải chỉ riêng Lỗ Bang chủ một người ý kiến mà do toàn bang cao tầng nhất trí. Tống gia ngài thắng được đồ vật thẳng thắn đường hoàng, tiểu nhân tự nhiên là không hề có bất kỳ một điều khúc mắc.

Nợ Hứa Sủng ân tình tiểu nhân sẽ tìm cách trả, bây giờ ta là dưới trướng ngài người tự nhiên toàn tâm toàn ý vì ngài phục vụ, tuyệt không hai lòng.”

“Ha ha, nói rất tốt.”

Dù không biết lời nói này có mấy phần chân thật, nhưng ít nhất Tống Khuyết đã rất hài lòng với thằng này thái độ cùng tài năng, cười sảng khoái gật đầu.

“Từ bây giờ ngươi chính thức trở thành Mãnh Hổ bang Ngoại sự đường Phó Đường chủ, giúp việc cho Chung Đường chủ. Thật tốt làm việc, sau này nếu khiến ta hài lòng ta sẽ có khác sắp xếp.”

Phạm Nhất Vượng đại hỉ, đứng dậy cúi sâu người bái:

“Đa tạ Bang chủ!”

“Cứ tiếp tục gọi ta Tống gia hay Tống thiếu đi.”

“Dạ, Tống gia!”

“Được, còn về Kim Lộc đổ trang, sau này ngươi hẳn sẽ không còn đủ tinh lực quản lý. Ngươi có hay không hợp ý người đề cử?”

“Tống gia, tiểu nhân nhà còn một em trai, gọi Phạm Nhất Vũ. Mấy năm này cũng theo ta làm việc tại Kim Lộc đổ trang, đối với nơi đó đường đi nước bước quen thuộc vô cùng, tiểu nhận không hiềm thân hướng ngài đề cử, hắn tuyệt đối có thể quản lý chỗ đó không khác gì ta.”

“Được, vậy chính là hắn. Chút nữa cho người gọi hắn đến đây, ta sẽ tuyên bố quyết định này.”

Một ơn huệ nhỏ mà thôi, hơn nữa Tống Khuyết cũng thật không có nhân tuyển thích hợp, thập phần sảng khoái đáp ứng Phạm Nhất Vượng yêu cầu.

“Đa tạ Tống gia! Chúng ta huynh đệ sẽ tận tâm tận lực vì ngài phục vụ.”

Mỉm cười gật đầu, Tống Khuyết không tiếp tục vấn đề này mà quay sang hỏi.

“Ngươi đối với Mãnh Hổ bang dưới trướng những cái đó sản nghiệp có hiểu rõ?”

“Tống gia, trước đây tiểu nhân cũng từng mấy lần hướng Lỗ Bang chủ đề nghị việc chỉnh hợp sản nghiệp nên cũng có hiểu sơ vài phần.”

“Ồ, còn có việc này?”

“Dạ, nhưng đáng tiếc Lỗ bang chủ lo lắng Hứa đại trưởng lão nhân cơ hội chiếm quyền nên đều gạt đi.” – Phạm Nhất Vượng tiếc nuối lắc đầu.

“Ha ha, không cần nhắc đến hắn. Đã ngươi hiểu rõ những thứ này tốt nhất, sau này trợ giúp Chung Đường chủ kiểm tra đối chiếu sổ sách. Bây giờ trước theo ta đi gặp kia 2 vị Lâm Dân cùng Trương Thái. Ta cũng rất tò mò bây giờ còn dám trái lệnh ta là bậc nào hảo hán.”

Nói đến này, Tống lão gia 2 mắt đã hiện lên sắc lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play