Tối hôm đó, Hắc Thiết Trại là một quang cảnh ca múa náo nhiệt, Tống Khuyết vị này Đại trại chủ cũng rút ra thời gian xuống gặp mặt động viên đám tiểu đệ. Biểu hiện vô cùng thân dân hòa đồng, để nhóm này sơn tặc cảm động không được.

Tại trên đài cao bàn trung tâm, Tống gia đang cùng trong trại một đám cao tầng ăn nhậu trò chuyện. Ngồi cạnh hắn ngoại trừ lão Nhiếp mấy người chính là Đao Tử, Tô Răng Hô, Đoán tạo danh Mạt Dương một nhóm đầu mục.

“Tô Răng Hô, hôm qua việc Mã Diện đã nói cùng ta, lần này ngươi làm rất tốt. Sau này bản Trại chủ sẽ cho ngươi ủy thác thêm trọng trách.”

Ngồi nơi này cẩn thận từng li từng tí hầu hạ mấy vị đại gia Tô Răng Hô nghe vậy cũng thấy mừng rỡ, tuy không nhìn rõ các vị trại chủ sau mặt nạ biểu cảm ra sao nhưng từ thái độ cho thấy Trại chủ đối với mình là rất hài lòng.

Như thế là tốt rồi, lão Tô cười lệch cả miệng vội vàng nâng ly cúi người tạ ơn.

Hắn người này có chút nhát gan, trước đây chứng kiến Vô Thường trại chủ uy mãnh đã sớm sợ vỡ mật, từ ngày đầu nhập vào trại là cẩn thận làm việc không dám dị tâm.

Hôm qua còn chứng kiến bên mình vậy mà đem Tỏa Lâm trại diệt đi, cùng Hùng Kê hai phân thiên hạ, Tô Răng Hô càng là thành thật rồi. Bây giờ hắn là quyết tâm bám trụ Vô Thường trại chủ cái này thô to đùi. Ngày xưa cuộc sống nay đây mai đó nơm nớp lo sợ hắn đã sớm chán thấu.

Ngồi cùng một nhóm sơn tặc trò chuyện lan man, từ nữ nhân, gia đình, cho đến quá khứ, tương lai. Tống Khuyết đối với đám này tiểu đệ cũng thêm mấy phần hiểu biết.

Đi lên núi làm cướp tất nhiên mỗi người cũng là mang tội không sai, nhưng nhiều khi cũng là do hoàn cảnh ép buộc. Nói chung ngoại trừ những kẻ tội ác chồng chất đã bị thanh lý, ngồi chỗ này vài vị nhân phẩm làn còn không tệ, lương tri vẫn còn chưa diệt mất.

“Trại chủ, lần trước cho khởi công cải tạo lò nung đã hoàn thành, ngày mai ta thử lại một lần nữa không có vấn đề gì ngày kia chúng ta có thể bắt đầu rèn vũ khí.”

Lúc này ngồi cách đó không xa Mạt Dương cũng nhân cơ hội báo cáo công việc. Đối với Tống gia hắn ngoài cảm kích ra chỉ còn là cảm kích. Ngày xưa bọn hắn chỉ coi như là nô lệ trong trại, cho người làm việc. Bây giờ có thể ngồi cùng bàn cùng ăn với những người đầu lĩnh như này là hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Biết tất cả thứ này đều là do Đại trại chủ ban cho, cuộc sống Chế tạo doanh người cũng được nâng lên quá nhiều, vì vậy không chỉ hắn, trong doanh các huynh đệ đối với Tống Khuyết cũng là cảm ân đái đức.

“Tốt lắm, lão Mạt ngươi khi nào bắt đầu làm việc cử người đến bao ta một tiếng là được.” – Tống đại quan nhân hiền hòa cổ vũ.

“Rõ, thuộc hạ sẽ không để Trại chủ thất vọng.”

Gật gật đầu, cùng mấy người đầu mục nhất nhất nói chuyện hỏi thăm mấy câu Tống lão gia mới hài lòng đứng dậy trở về, mặc kệ mọi người lưu lại tiếp tục ăn nhậu chơi bời.

Một bữa này ăn đến rạng sáng mới thôi, Nhiếp Phong toàn trình tỉnh táo theo dõi trong trại động thái cũng khó được hài lòng mỉm cười. Sau những lần như thế này, trong trại nhân tâm trở nên ngưng tụ không ít, sau này cần thiết phải nhiều hơn tổ chức.

......

Đoán tạo doanh,

Tống Khuyết đứng giữa một đám thợ rèn, đang nghe Mạt Dương hướng dẫn chi tiết mấy điểm lưu ý khi vận hành lò đốt.

“Đại nhân, trong lò sử dụng là loại tốt nhất than củi, bên kia là ống bễ lớn cung cấp không khí, ngài cần cẩn thận đứng tránh hướng này một chút không bị hỏa khí lan đến người.”

“Của ngài búa lớn dễ làm, còn của Ngưu Đầu nhị đương gia cũng cần trước hết đánh thiết, sau đó chúng ta sẽ cẩn thận tạo hình sau.”

“Ân, ta đã hiểu, nhiệm vụ của ta hôm nay chỉ là đánh thiết đúng không?” – Tống lão gia cười hỏi.

“Vâng, cũng có thể nói như vậy.”

Nghĩ tình hình thực tế Mạt Dương thành thật gật đầu. Thời gian gần đây cho mình trại chủ hướng dẫn rèn đúc vũ khí hắn mới thiết thân cảm nhận được Tống gia thân thể biến thái.

Búa lớn nặng cả trăm cân mà hắn vung lên không chút nào tốn sức, mỗi lần đập xuống cảm giác viên sắt nung đều bị lõm xuống một vết sâu, mấy người nhìn thế mà chấn động cực kỳ.

Để thuận tiện cho hôm nay rèn đúc Huyền thiết, Tống Khuyết còn trước yêu cầu bọn họ gấp rút chế tạo một phen búa lớn nặng hơn, như thế đánh thiết mới có cảm giác và tác dụng.

Còn về chế tạo vũ khí như nào hắn cũng đã trước vẽ ra để mấy người làm mô hình. Tống đại quan nhân ngược lại đơn giản, hắn dùng búa chỉ là để tìm hiểu ý cảnh cử trọng nhược khinh trong đó, hơn nữa mấy lần đại chiến hắn đã nhận rõ dùng song chùy không hợp với mình.

Trên tay tinh thông quyền cước hắn chỉ dùng một tay vũ khí là thuận tiện, còn lại một tay thuận lợi xử lý các tình huống khác, vì thế Tống Khuyết chỉ chế tạo một thanh búa lớn, hình dáng mà... hắc hắc.

Thỏ ca MJOLNIR không phải là khuôn vàng thước ngọc sao?

Dù sao hắn sơn trại là làm nhất định rồi, kể cả hoa văn chi tiết gì đó, nhớ được cái gì Tống gia cũng cho người ghi chép nhái lại. Búa này về sau nặng đến cả ngàn cân, vừa lúc thuận tiện hắn tiếp tục hành nghề thợ rèn.

Còn về Hùng Bá, tiểu tử này có đam mê mãnh liệt với đập người làm Tống lão gia nhớ đến hồi trẻ tựa game Võ Lâm Truyền Kỳ chơi Thiên Vương phái, rất sảng khoái thiết kế cho hắn cặp Thiên Vương chùy to lớn uy mãnh rồi, đảm bảo thằng này mừng tít mắt.

Chỉ có điều hơi ê răng là sợ Ô Truy không đủ sức mang theo Hùng Bá cùng đôi chùy này, đám thợ rèn sơ lược tính toán qua cặp này trong lượng phải vượt qua 3000 cân.

Xem ra mấy ngày sau cũng cần định kỳ bồi dưỡng cặp Ô Long mã, 2 con ngựa này có sẵn đáy hùng hậu, được Tống Khuyết năng lượng Tesseract tẩm bổ nữa không biết sẽ phát triển đến mức nào, hắn cũng tràn ngập chờ mong.

Nghe xong Mạt Dương một đường căn dặn, Tống Khuyết cùng Đoán tạo doanh mấy người bắt đầu làm việc.

“Trại chủ, chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta sẽ cho ngươi giữ Huyền thiết.”

Nhắc nhở một lần nữa, Mạt Dương mấy người hợp lực từ trong lò lấy ra đã bị nung nóng một khối lớn Huyền thiết nặng cả ngàn cân dặt lên đe, nhiệm vụ của Tống lão gia bây giờ chính là mãnh liệt đập búa.

“Keng.. keng... keng.. keng......”

Tiếng kim thiết va chạm vang lên không dứt, từ ban đầu còn chút trúc trắc, về sau hai bên phối hợp càng thêm đều đặn nhịp nhàng. Đám thợ rèn kia một ca đổi một ca, Tống đại sư vẫn miệt mài không bỏ tiếp tục mình đánh thiết.

Đập tay trái, đập tay phải, dù sao thể lực của hắn như vô cùng vô tận vậy không thấy chút nào dấu hiệu mệt mỏi. Lúc này trong nội tâm hắn cũng một mảnh lửa nóng.

Nhiều ngày thử nghiệm, hôm nay hắn bắt đầu đạp ra cảm giác. Mỗi lần đánh lên Huyền thiết, lực phản chấn gây ra được hắn xảo diệu vận dụng thành lực nâng, rất nhẹ nhàng đơn giản lại đem búa nhấc qua đầu.

Đã tìm ra một chút tia tinh túy Tống lão gia làm không biết mệt, đợi cho đến khi Tesseract năng lượng tiêu hao gần hết, Đoán tạo doanh đám thở rèn chịu hết nổi, hơn nữa mấy chiếc chùy cũng đã thành hình, hắn mới chưa đã thèm dừng tay.

Dặn dò đang ngồi một bên mệt đến thoát lực lão Mạt xử lý việc còn lại, Tống Khuyết cười áy náy gật đầu với đám thợ rèn rồi nhanh chóng chạy về phòng riêng, tiếp tục cảm ngộ vừa rồi cảm giác.

.....

“Keng!!!” “Keng!!!”....

“Ầm...ầm!!”

Bãi đất lưng núi Vô Danh sơn, Tống Khuyết cùng Hùng Bá, Nhiếp Phong mấy người có rảnh lại tiếp tục cùng nhau giao thủ.

2 hôm nay mới nhận vũ khí mới, đúng như Tống đại quan nhân dự đoán. Hùng Bá đối với mình Thiên Vương Chùy quả thật thích mê, cả đêm qua ngủ cũng không nhịn được ôm chúng nó, không muốn rời tay. Hôm nay đã quen thuộc cảm giác là vội vàng lôi kéo 2 người ra thử chùy.

Nhìn bên cạnh mình 2 vị hung nhân cầm mấy thanh chùy lớn Nhiếp Phong cũng cảm thấy hoa cúc siết chặt, rất sợ không cẩn thận thiếu gia hoặc ngốc Hùng này không khống chế được lực đạo hay lỡ tay cho mình đến một phát đạn lạc, như thế về sau hắn là cũng có thể ăn chuối cả nải, ngắm gà khỏa thân rồi.

Vì thế dù có luyện qua Thiên Chuy Bách Luyện Thể đã đến tiểu thành, lão Nhiếp còn là tay chân rón rén phá lệ cẩn thận, để Tống Khuyết cảm thấy không được sảng khoái.

Thu tay lại Tống lão gia phàn nàn:

“Lão Nhiếp, ngươi hôm nay tay chân làm sao cứ co cóng không được tự nhiên, đánh lên thật mất hứng.”

Ngượng ngùng sờ lên mình đầu trọc, Nhiếp Phong xấu hổ cười:

“Thiếu gia, quả thật ngài cùng Hùng Bá huynh đệ vũ khí quá có lực chấn nhiếp, ta nhất thời còn chưa cảm giác quen, cứ thấy cả người là lạ.”

Lắc lắc đầu, lão Nhiếp chưa quen, Hùng Bá cầm lên cặp hàng khủng này đánh một lúc cũng bắt đầu hết sức, Tống Khuyết cũng không còn hứng thú tiếp tục.

Đang muốn trở về phòng tiếp tục tu luyện, bỗng cảm giác phân hồn báo tin, hắn liền đơn giản đứng tại chỗ nghỉ ngơi, không ra một lát Tia Chớp đã như một chiếc máy bay nhỏ bay ngang qua thả rơi xuống chỗ hắn một bọc nhỏ.

Tò mò mở ra, bên trong có một lá thư cùng một quyển sách mỏng. Nhìn thấy bìa sách Nhiếp Phong cũng là nhãn tình sáng lên góp đầu đến gần.

“Giang Hồ Ký Sự số mới nhất!”

Tạm thời bỏ thư sang một bên, Tống Khuyết cũng hiếu kỳ cầm lên vật nhỏ này quan sát. Chỉ thấy bìa ngoài được chế tác bằng giấy thượng đẳng, vẽ hoa văn cầu kỳ trang nhã, mấy chữ in to lớn đại khí rõ ràng.

Giang Hồ Ký Sự số 1132, Đại Viêm năm 815.

Thiên Nhai Hải Các.

Nhìn qua đã thấy dấu ấn lịch sử đậm nét, Thiên Nhai Hải Các vậy cũng đã kinh doanh phần này báo chí đã gần trăm năm, bọn họ nắm trong tay tình báo con đường thật sự vô cùng khủng bố.

Thấy lão Nhiếp ánh mắt ngóng trông, Tống Khuyết không ngại đưa hắn trước nhìn, chính mình lấy ra thư quan sát đồng thời cười hỏi.

“Mấy trang này cũng tốn 100 lượng, bọn họ Thiên Nhai Hải Các người giỏi làm ăn. Các ngươi mua về thật không sao chép mấy phần ra sao?”

“Thiếu gia, cái này là cấm sao chép đấy. Tầng dưới võ giả không có tiền mua, những người có tiền đều là gia đại nghiệp đại cũng không ai muốn vì một chút ích lợi nhỏ đắc tội với Thiên Nhai Hải Các, dù sao nhân gia buôn bán tin tức xuất thân, thông tin linh thông, cần gì phải làm liều như thế.”

Nghe lão Nhiếp giải thích, Tống Khuyết không cấm gật đầu. Cũng không phải đạo lý này sao, thảo nào nhân gia bán giá đắt cắt cổ cũng là có thâm ý cả.

Không tò mò nữa, hắn mở ra thư xem Hồng ca muốn nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play