Nghe Huyết Y Tôn Giả nói, Tống Khuyết hai người đều theo tay hắn chỉ tập trung nhìn về phía mặt mũi tràn đầy sợ hãi Chân Hòa.
Tống đại quan nhân trong lòng cũng cảm thấy lạnh lẽo, ma nhân vô tình lời này quả thật nói không sai.
“Không! Đại nhân tha ta!”
Thành con cá trên thớt Chân Hòa gắng gượng ngồi dậy điên cuồng gào thét. Nhưng lão Huyết chỉ thờ ơ lạnh lùng nhìn phía Tống Khuyết.
“Hắn chết hoặc ngươi chết, lựa chọn là ở ngươi.”
Cái này còn cần phải nghĩ sao, Tống lão gia cắn răng quyết tâm, không chút do dự đi về phía Chân Hòa.
Thằng này lúc này đã sợ đến mức vãi cả ra quần, khóc lóc hướng một bên cầu cứu:
“Sa lão đại, cứu cứu ta!”
Sa Mách Quyền tuy trong lòng bất nhẫn nhưng cũng không thể nề hà chỉ đành quay mặt đi làm như không thấy.
Không để ý giãy giụa lợi hại lão Chân, Tống gia đem hắn như con gà xách lên, một tay nắm chặt cổ hắn dựa theo Hấp Tinh Đại Pháp lộ tuyến vận công.
Chỉ thấy trên tay kinh mạch Tống Khuyết như thổi phồng lên, giống một con rắn tham lam đang nhuốt trọn những thứ lớn hơn mình. Chân Hòa thì cả người huyết sắc dần dần rút đi, từ điên cuồng giãy giụa đến kiệt lực thều thào nói thêm được mấy từ rồi toàn thân khô quắt lại, không còn một chút sinh cơ, bị Tống gia tùy ý ném bỏ sang một bên.
“Ha ha ha, rất tốt. Kể từ nay ngươi chính là Huyết Ma giáo một thành viên, ngươi cũng đừng mong tẩy thoát hiềm nghi, tại ngươi huyệt thiên trung bây giờ Huyết Ma đan điền đã hình thành, chỉ cần người có tâm kiểm tra một phen tất lộ không nghi ngờ. Ngoài Huyết Ma giáo chúng ta ngươi không còn con đường nào khác để đi.” - Huyết Y Tôn Giả sung sướng ngửa đầu cười lớn quát.
“Tôn Giả yên tâm, tại hạ hai tay đã nhúng chàm, sau này đã không còn đường lui, tất cả còn phải dựa vào ngài bao bọc.” – Tống gia mặt mũi thành thật nghe lời cam đoan.
“Ngươi biết thế là tốt rồi, toàn bộ địa bàn Dương Nam đạo này do ta phụ trách, các ngươi 2 người sau này chỉ cần nghe lời ta làm việc là được, rõ chưa?”
“Rõ ràng!” – Tống Khuyết, Sa Mách Quyền 2 người đồng loạt chắp tay.
“Được, vậy chuyến này ta cũng coi như viên mãn hoàn thành. Ta sẽ không ở lâu, Tống Khuyết ngươi ở lại cùng Sa Mách Quyền, các ngươi cùng nhau thương thảo làm việc, công việc ta đã bàn giao hết cho hắn rồi, ngươi phối hợp là được.”
“Cung tiễn Tôn giả!”
Học Sa Mách Quyền chắp tay tiễn đi này lão cẩu, Tống gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thằng chó chết này đã đi rồi, xem ra mình chính thức an toàn. Tâm tư hắn bắt đầu trở nên linh hoạt, ánh mắt dần dần trở nên bất thiện nhìn qua lão Sa, trong đầu bay nhanh tinh toán.
Mình bây giờ có nên lập tức xử lý thằng khốn này không?
Nghĩ một hồi Tống gia còn là thở dài buông tha hắn, Ma Giáo thế lực khổng lồ, cũng không có chỗ nào coi như tuyệt đối an toàn, tại Thanh Hà này mình còn nhiều việc phải làm, chưa thể buông tay lúc này được.
Hơn nữa bây giờ chính ra lại xem như là lúc an toàn nhất.
Sa Mách Quyền dường như cũng cảm nhận được người bên cạnh ác ý, tinh thần lập tức căng cứng lùi lại đề phòng.
“Ngươi tiểu tử định làm gì?”
Sa Mách Trại chủ không thể không phòng nha, vừa rồi giao đấu hắn đã lĩnh giáo qua, thằng nhóc này một thân thần lực lớn đến biến thái, khi nãy đánh nhau một hồi bây giờ tay hắn còn tê dại chưa hết đây, một chọi một hắn là không có một chút nào nắm chắc.
“Sa Trại chủ đa tâm, ta chỉ là đang suy nghĩ hiện khu vực này chỉ còn 2 huynh đệ chúng ta dựa vào nhau, sau này tiểu đệ còn mong Sa đại ca chiếu cố nhiều hơn.”
“Lão tử họ kép Sa Mách, không phải cái gì chó má Sa Trại chủ. Ngươi đừng có hòng nói chuyện ma quỷ lừa gạt ta, tâm tư ngươi thế nào ta còn không rõ. Hắc hắc, nhưng lão tử cho ngươi biết, đã rơi xuống rồi ngươi đừng hòng thoát ra, chỉ cần tin tức ngươi luyện Hấp Tinh Đại Pháp truyền ra, toàn bộ thiên hạ bất kể chính ma 2 đạo đều sẽ coi ngươi như cái đinh trong mắt quyết giết bằng được, ngươi cũng như ta đã không còn đường quay lại.
Nếu ngươi thức thời tốt nhất bây giờ ngoan ngoãn phục tùng Tôn Giả, sau này biết đâu hắn cao hứng truyền cho ngươi phần sau công pháp, với tư chất như ngươi đột phá Nhất lưu cũng không phải không thể nào.” – Lão Sa Mách cười lạnh nói, vẫn không quên đề phòng đứng cách xa hắn một chút.
Tống đại quan nhân học Hùng Bá cười nụ cười thành thật vô hại gãi đầu:
“Sa Mách đại ca yên tâm, tiểu đệ biết nên làm thế nào. Không biết Tôn Giả lần này đến đây là có nhiệm vụ gì yêu cầu 2 chúng ta?”
“Hừ, còn không phải vì ngươi gây họa, bây giờ con đường này bị người Lục Phiến Môn để ý chặt, Tôn giả yêu cầu gấp một đám nhân trư cung cấp máu tươi, sau này ngươi nhắc nhở đám thuộc hạ phối hợp người của ta làm việc là được.”
Thì ra chính là đám chó chết này gần đây liên tục đi quanh huyện lùng bắt người, hiểu ra vấn đề Tống Khuyết hai mắt sát khí phun trào, nhưng vẫn nhẫn nhịn cúi đầu che dấu, hỏi thăm hắn thêm vài vấn đề nữa, thằng này có vẻ hiểu biết không ít, có lẽ sẽ moi ra được nhiều thông tin hữu dụng.
“Toàn bằng đại ca làm chủ, tiểu đệ nhất định phối hợp. Sa Mách đại ca, ta còn chuyện không rõ, mời đại ca giúp ta giảng giải một chút.”
Đối phương thực lực có vẻ cao hơn mình, Sa Mách Quyền cũng không dám dễ dàng đắc tội, tuy vẫn đề cao cảnh giác nhưng không ngại cho hắn giảng giải, gật đầu ra hiệu tiếp tục.
“Ta tự nhận che giấu rất tốt, không biết Tôn Giả làm sao phát hiện ra ta?”
Đây cũng là vấn đề Tống gia từ nãy đến giờ nghĩ nát óc chưa ra, hắn đến hiện tại còn chưa hiểu ra sao đã bị người bóc mẽ, thật sự suýt nữa đến chết vẫn còn làm con ma hồ đồ.
Nghe hắn hỏi, lão Sa Mách cười vui vẻ:
“Hắc hắc, xem ra ngươi đối với Ma giáo không biết một chút nào. Người trong Ma giáo thủ đoạn thiên kỳ bách quái, nhiều thứ chúng ta những kẻ râu ria như này cũng không thể hiểu hết được.
Việc của ngươi ta may mắn còn hiểu qua, tất cả là do ngươi phá hủy Luyện Thần Đỉnh, giết quỷ bộc của Huyết Y Tôn Giả, hắn nuôi con quỷ này là tử mẫu quỷ, mẫu quỷ do hắn tự thân khống chế. Ngươi giết tử quỷ, trên thân khí tức bị mẫu quỷ ghi tạc trong lòng, chỉ cần ngươi xuất hiện trong phạm vi nhất định Tôn Giả sẽ nhận ra.”
“Hắc hắc, hôm nay cũng thật là đen cho ngươi. Cái này gọi là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối lại cố tình chui vào, ha ha ha.”
Đậu xanh rau má, hóa ra tất cả đều do mình tự tìm đường chết.
Thật sự thế giới này đối với xuyên việt khách như Tống lão gia ta tất cả đều là ác ý nha.
Tống Khuyết thở dài, cũng không thèm quan tâm lão Sa Mách đang cười trên nỗi đau khổ của hắn.
“Được rồi, muốn biết ngươi đều biết, không còn chuyện gì lão tử cũng cần trở về.”
Nhìn thằng này vậy mà như thế vội vã muốn đi, Tống gia vội gọi lại:
“Khoan đã Sa Mách đại ca, như ta bây giờ về sau làm cách nào để gặp lại Tôn Giả, không biết vị trí Tôn Giả ở chỗ nào, sau này ta còn đến báo cáo công việc.”
“Oa ha ha ha...”
Sa Mách Quyền cười phá lên, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh mới trầm giọng nói:
“Tiểu tử, ta thích suy nghĩ của ngươi. Ngươi là định tìm cách diệt lão tặc này đi cho hả dạ? Hắc hắc, nếu có thể lão tử cũng tất nhiên giơ hai tay ủng hộ, nhưng tiếc lão tặc này gian trá vô cùng, mỗi lần đều thần thần bí bí, chỉ có hắn đi tìm ta chưa bao giờ để người khác tìm hắn cả.
Yên tâm, thuốc giải hàng tháng sẽ có người đưa đến tận nơi cho ngươi. Sau này nếu có thể giết con chó này phiền báo ta một tiếng. Lão tử đi đây!”
Xem ra kẻ này này đối với Huyết Y lão cẩu kia oán hận cũng rất sâu nhé, việc này cũng không có gì quá ngạc nhiên. Nhìn cách lão tặc kia diễn xuất, 9 thành những thuộc hạ này đều là do uy hiếp đe dọa mà đến, có trung thành mới là gặp quỷ.
“Khoan đã!”
“Tiểu tử ngươi định làm gì?” – Sa Mách Quyền trừng mắt quát, cầm kiếm tay không tự chủ xiết chặt mấy phần.
“Sa Mách đại ca không cần khẩn trương như thế, 2 huynh đệ ta sống nương tựa vào nhau tiểu đệ sao dám hại ngươi. Ta chỉ là muốn hỏi bây giờ Tỏa Lâm trại quần long vô thủ, lão ca ngươi định xử lý làm sao?”
Sa Mách Quyền vội vã chạy về cũng là vì định âm thầm nuốt riêng lão Chân của cải, lúc này nghe tiểu tử này hỏi liền cau mày:
“Ngươi đối với Tỏa Lâm trại cũng có ý tưởng?”
Cũng???
Thằng này vậy mà định bỏ qua mình đánh quả lẻ, Tống gia không vui trợn mắt:
“Làm sao, Sa Mách trại chủ đây là khinh thường ta Hắc Thiết trại rồi?”
Nhìn bộ dám hung quang lập lòe của Tống Khuyết, lão Sa Mách cũng là tâm mệt.
Mẹ nó huynh đệ tình thâm, dựa vào nhau mà sống đâu rồi.
Nói trở mặt liền trở mặt, người yêu cũ cũng không nhanh như thế đi.
Khóe miệng kéo kéo, Sa Mách Quyền run rẩy một lúc mới gạt ra nụ cười miễn cưỡng:
“Chân Hòa đã chết, làm hắn nhiều năm huynh đệ ta tất nhiên không muốn công sức bao năm của hắn trôi xuống sông xuống biển. Đã Tống Khuyết ngươi cũng có lòng, vậy 2 nhà chúng ta cùng về triệu tập nhân thủ ngay trong đêm nay đem việc này giải quyết, mỗi người một nửa ngươi thấy thế nào?”
“Ha ha, lão ca đại nghĩa, toàn nghe ngài phân phó. Sau này có bực này việc tốt mời lão ca quan tâm tiểu đệ nhiều hơn.”
Không muốn cùng thằng khốn này dây dưa nhiều hơn, Sa Mách Quyền khách sáo mấy câu liền lập tức té, rất sợ có ngày không cẩn thận bị Tống gia cho âm một bả, với tính cách kẻ này, việc này gần như là chắc chắn, tốt nhất là cách xa một chút cho yên tâm.
Nhìn Sa Mách Quyền như trốn chạy thế đi xa, Tống Khuyết y nguyên đứng tại chỗ cảm thán một hồi mới bắt đầu hoạt động.
Trước đem Chân Hòa thằng này xui xẻo qua loa chôn coi như tận tình chủ và khách, không khách khí đem hắn độc tiên thu vào không gian Tống gia mới theo đường cũ phản hồi Loạn Thạch Nham, kêu Ô Vân lên đường trở về.
Chờ gần về đến Hắc Thiết Trại, đi ngang qua một mảnh rừng hoang vắng, Tống lão gia mới dừng tại, đối với ven đường cây cối đất đá điên cuồng đấm đá phát tiết.
“F*CK... F*CK... F*CK....”
Một chuỗi từ đơn bắt đầu bằng chữ F theo trong miệng hắn phát ra, xung quanh đồ đạc cũng là chịu tai ương bị hắn xé nát tan tành, như mới chịu đàn voi điên giày xéo vậy.
Đợi một ngụm oán khí tán đi hơn nửa, Tống Khuyết mới âm trầm mặt thu tay, miệng cắn răng rét lạnh:
“Huyết Y lão cẩu, lần sau ta nhất định dùng Hấp Tinh Đại Pháp hút khô ngươi một thân tinh khí báo lại mối hận hôm nay.”
Nghĩ lại chuyện hôm nay đến giờ hắn vẫn còn sợ, chỉ một chút nữa Tống gia đã là GAME OVER.
Còn bị lão cẩu kia xếp đặt một đạo kéo vào Huyết Ma giáo, may mà Tống gia ta nhanh trí, nếu không sau này mất hẳn tương lai.
Một bên điều động Tia Chớp bám theo Huyết Y lão cẩu để tìm ra thằng này hang ổ, bên này Tống Khuyết ngồi xuống bình tĩnh suy nghĩ rút ra kinh nghiệm từ việc hôm nay.
Lần này hắn may mắn sử kế thoát được kẻ này khống chế, nhưng còn những lần sau đâu. Nếu một ngày nào đó tặc nhân khống chế thân nhân hắn vậy làm thế nào. Hoặc không cần, người khác bắt hắn giết người nộp đầu danh trạng, hay để hắn viết thư đầu phục rồi in dấu vân tay vậy phải làm sao?
Với giang hồ hiểm ác này, hắn dù tránh cũng chưa chắc đã tránh được. Một ngày hắn còn chưa đủ sức lực bảo vệ mình, vậy Tống gia con này tôm nhỏ cũng là tùy người nắn bóp.
Hôm nay việc coi như cho hắn lên một bài học nhớ đời, lần này có thể may mắn trốn qua cũng là nhờ cơ duyên xảo hợp. Xem ra trở về cần lên trước kế hoạch ứng đối những nguy cơ có thể diễn ra.
Đối với thế đạo ngày nay, việc hắn sau này bị người để mắt sẽ là tất nhiên. Dù sao Tống Khuyết trong đầu nắm giữ quá nhiều thứ giá trị, bản thân hắn cũng đồng dạng có giá trị vô cùng to lớn.
Trầm tư một hồi lâu, nhớ đến còn cùng Sa Mách Quyền thằng kia có ước hẹn đây, Tống Khuyết mới không thể không thở dài đứng dậy.
Cảm nhận trong đầu Tesseract, Tống lão gia nỗi lòng mới yên được phần nào, hít một hơi sâu liền giục ngựa chạy về trong trại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT