Nghe Quan Vũ nói chuyện thu mua trang viên khó khăn, Tống Khuyết cau mày suy nghĩ một hồi rồi thở dài:
“Vậy thì thôi, Hồng ca, ngươi lại thêm nhiệm vụ nữa. Đi tìm một nhóm thợ, tí nữa về nhà ta sẽ cho ngươi chỉ chỗ để mua đất, ngươi tìm thời gian mau chóng dẫn người đi xem.”.
Còn có thể làm sao, vì rượu Chung Hồng chỉ có thể nhận. Trong lòng hắn cũng không nhịn được đậu xanh rau má, thật sự là số con lừa mà.
“Thực ra nếu Tống thiếu muốn mua cũng không phải không có cách.”
Vốn coi chuyện này như thế thôi, lúc này Quan Vũ lại bất ngờ lên tiếng.
Ngươi không thể đem việc một lần nói hết sao, Tống gia cùng Chung Hồng không cao hứng trừng mắt nhìn hắn.
Biết mình phạm chúng nộ lão Quan ngượng ngùng rụt đầu, không dám lan man vội cho 2 người giải thích:
“Cái này trang viên đối với Từ thiếu thực ra cũng không phải rất quan trọng. Hắn một năm cũng không đến đó được mấy lần, khó chính là ở người này”.
“Từ thiếu cùng với Huyện Uý gia công tử Đổng Bá, Ngô đại nhân nhà Ngô Phàm thiếu gia, Mãnh Hổ bang thiếu gia Lỗ Trọng Khang được xưng là Thanh Hà tứ thiếu. Mấy vị này tính cách cũng có điểm giống nhau, phải nói thế nào đây...”
“Mắt chó coi người thấp” - Gặp hắn bí từ, Tống gia tiện đà cười nhếch miệng nói thay.
“Khụ... khụ khụ”.
Quan Vũ nghe thế cũng sặc quá mức, vội vàng quay đầu xung quanh nhìn ngó xem có ai nghe thấy.
May mắn, hôm nay không cần đem ai giết người diệt khẩu.
Lão Quan cười khan tiếp tục:
“Hăc hắc, bốn vị thiếu gia này tính cách hơi có chút cao ngạo, nhưng đối với những người có thân phận địa vị thái độ là còn có thể. Ngô Phàm thiếu gia cùng với vị này Từ thiếu tư nhân quan hệ thực ra khá tốt, ý ta là nếu Tống thiếu không ngại có thể nhờ Ngô thiếu giúp ngươi ra mặt, tin là Từ thiếu sẽ cho hắn mặt mũi”.
Nhớ tới lần trước cùng Ngô Phàm nói chuyện qua cũng không khoái trá gì, Tống đại quan nhân lập tức đem ý niệm này tắt.
Nhưng Quan Vũ nói chuyện cũng cho hắn gợi ý, không phải vị kia Từ thiếu đối với những người có thân phận địa vị thái độ rất tốt sao. Ngô Phàm đã dùng được vậy hắn lão tử chắc hiệu quả còn tốt hơn.
Ngô Thiên hẳn rất nguyện ý bán mình một nhân tình.
Nghĩ thế Tống Khuyết dặn Chung Hồng tự mình làm việc, liền cùng với Quan Vũ hướng Phủ Nha đi đến.
Lần đầu tiên đi vào bên trong Phủ nha, Tống Khuyết cũng cảm thấy rất mới lạ. Chung quanh trang trí sắc thái âm trầm, uy nghiêm túc mục, mang đến cho người cảm giác áp bách khá lớn.
Theo chân Quan Vũ đi qua một hành lang dài, đứng đợi hắn vào bẩm báo, không ra một lát Ngô Thiên đã long hành hổ bộ đi ra.
“Bá phụ!”.
“Ha ha, Tống hiền chất, ngươi hôm nay tìm ta có chuyện gì?”.
Lão Ngô cười hiền lành gật đầu:
“Đi vào rồi nói chuyện.”
Theo lão Ngô tiến vào trong phòng khách, đợi Quan Vũ đem nước mang lên, đóng cửa lui ra ngoài sau hắn mới mở miệng:
“Bá phụ, hôm nay ta đến đây là có việc muốn nhờ”.
Từ trong ngực lấy ra 1 sấp ngân phiếu 5000 lượng thu được từ nhà lão Hứa đặt lên bàn, Tống đại gia tiếp tục:
“Là như này, ta vừa ý một trang viên ngoài Đông môn thành. Nghe Quan Vũ huynh đệ báo cho nơi đó thuộc sở hữu của Huyện lệnh đại nhân chất tử Từ thiếu, ta lo vị này Từ thiếu khó giao tiếp nên muốn nhờ bá phụ có thể hay không giúp ta đem nó vào tay, ta có việc cần gấp”.
Hắn cũng đã hỏi thăm qua, ngoại thành đất không đáng giá tiền. 5000 lượng mua sắm tuyệt đối là dư thừa.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, nãy giờ vẫn ngồi một chỗ không tỏ ý kiến Ngô Thiên, nghe Tống Khuyết trình bày sự việc sau chân mày cũng giãn ra, cười nhẹ nhàng:
“Tưởng có việc gì, chuyên này có lẽ không khó, ngươi đi tìm a Phàm tiểu tử này cũng hoàn toàn có thể thu phục.”
Tiện đà cầm trên bàn ngân phiếu lên đếm, chỉ lấy ra trong đó một phần rồi đặt lại trên bàn:
“Tiền này cũng quá nhiều, chỉ 3000 lượng là dư dả. Yên tâm ta sẽ bảo a Phàm tiểu tử kia cho ngươi thu phục.”
Nghe lão Ngô trả lời chắc chắn, Tống Khuyết thở phào nhẹ nhõm. Cũng không đưa tay lấy lại tiền mà đẩy về phía Ngô Thiên cười:
“Bá phụ, vậy làm phiền ngài. Giá cả thế nào ta cũng không rõ ràng, ngài cứ đưa hết cho Phàm ca. Dù sao Phàm ca cũng cần phải dùng tiền xã giao, cũng không thể để Phàm ca bỏ tiền túi ra được chứ.”
Trầm ngâm một lát Ngô Thiên cũng không tiếp tục từ chối, cười gật đầu:
“Vậy được, ngươi cứ về nhà chờ tin tốt. Tối đa ngày mai a Phàm sẽ mang khế đất đến cho ngươi.”
Lão Ngô có lòng giúp đỡ Ngô Phàm cùng hắn thân cận, Tống Khuyết cũng ngại từ chối, đứng dậy chắp tay:
“Vậy phiền bá phụ cùng Phàm ca, ngài còn nhiều việc, tiểu chất trước cáo từ. Lần sau sẽ đến phủ bái phỏng ngài.”
“Ân, vậy ta không giữ ngươi.”
Ngô Thiên rất khách khí đứng dậy tiễn hắn ra cổng, đợi Tống Khuyết đi xa mới xoay người đi vào, đối với bên cạnh vừa đi ngang qua 1 bộ khoái gọi:
“Gọi Ngô Phàm đến phòng ta!”
“Dạ, đại nhân.”
.....
Một lát sau, ngồi trong phòng uống cạn nửa chung trà thì Ngô Phàm đi vào:
“Phụ thân, ngài tìm ta?”.
“Ngồi đi!”
Tiến đến trước mặt lão Ngô ngồi xuống, nhìn trên bàn đống ngân phiếu, Chung Phàm đôi mắt liền thẳng, ánh mắt cũng không dời được nữa.
Nhà bọn hắn là có tiền, nhưng đó là của toàn bộ Ngô gia, hàng tháng hắn nhận tiền tiêu vặt cũng không nhiều, chỉ 20 lượng tầm đó, thêm vào nữa chút tiền lương ít ỏi. Ngô Phàm tiền tiêu xài hàng ngày cũng là giật gấu vá vai.
Một chồng ngân phiếu thế này đừng nói Ngô thiếu hắn, trong thành với bất kỳ ai cũng được coi là cự khoản, nhìn thấy tất nhiên thèm không được.
Nhuốt nước bọt, Ngô Phàm hiếu kỳ hỏi:
“Phụ thân, đây là?”.
Nhìn mình không có tiền đồ nhi tử, Ngô Thiên tâm mệt, cũng là do tiểu tử này mẹ cùng chị gái quá nuông chiều thành ra bây giờ cả ngày lông bông, không làm nên trò trống gì, suốt ngày đàn đúm ăn chơi hưởng lạc.
Cũng may nhị đệ nhà tiểu Diệc còn đáng tin cậy, Ngô gia về sau không đến nỗi không ai trèo chống, lão Ngô thở dài:
“Tiền này ngươi cầm đi!”
“Thật?”.
Ngô Phàm 2 mắt sáng rực như đèn pha, khó có thể tin nhìn mình lão cha hưng phấn hỏi.
Phàm Thiếu lần này thực sự là kinh ngạc. Từ thuở hiểu chuyện đến bây giờ, nhà mình lão cha hình như còn chưa bao giờ cho hắn tiền riêng.
Làm sao hôm nay tốt như vậy, chẳng lẽ cõng lão mẹ làm chuyện xấu sợ mình phát hiện nên định dùng tiền bịt miệng.
Nếu như thế tiền này ta là lấy hay không lấy?
Chỗ này tiền khá nhiều, nhưng tội lỗi tày trời như thế có cần đòi thêm không hả? Phàm thiếu do dự bất định.
Lão Ngô nếu biết trong đầu hắn nghĩ gì chắc sẽ không ngại một chưởng đem nghịc tử này đánh chết.
“Tiền này là Tống Khuyết gửi cho ngươi. Ngươi không phải cùng Từ Thế Thịnh tiểu tử kia chung đụng còn không tồi sao. Tống Khuyết hắn vừa ý trên tay hắn một tòa trang viên ngoài Đông môn thành, ngươi giúp hắn thu phục, tiền thừa coi như ngươi.”
Nghe lão cha nói, Ngô Phàm trong đầu bắt đầu tính toán.
Ngoài thành trang viên không đáng mấy tiền, dùng mình cùng Từ thiếu giao tình, nếu mở miệng có lẽ hơn 2000 lượng là có thể vào tay.
Cầm chồng ngân phiếu lên đếm, càng đếm Ngô Phàm ánh mắt càng sáng. Đếm đến tờ cuối cùng hắn đã kích động không được.
Không cần áy náy cùng lão mẹ lại có thể vớt thêm cự khoản, hắn lập tức vỗ ngực lập quân lệnh:
“Phụ thân ngài yên tâm, ta sẽ cho ngươi xử lý xinh đẹp.”
Bình thường sai việc ngươi tích cực như thế có phải tốt, Ngô Thiên trắng mắt liếc hắn:
“Nhanh chóng làm xong, sau đó mang khế đất đến nhà cho Tống Khuyết. Ta nhắc nhở ngươi lần nữa, tiểu tử đó không tầm thường, nhiều hơn cùng hắn kết giao về sau ngươi sẽ không thiếu chỗ tốt.”
“Biết biết, lão cha ngươi yên tâm, ta biết làm thế nào!”
Nhìn hắn bộ dáng này không biết có hay không đem mình lời khuyên nghe vào, lão Ngô mệt mỏi khoát tay đuổi người.
Ngô Phàm như được đại xá, mừng rỡ nhét tiền vào ngực quay người chạy.
“Nhớ phải nhanh chóng!”.
“Biết phụ thân, bây giờ ta lập tức đi tìm Từ thiếu.”
Giọng Ngô Phàm ứng tiếng vang lên, người cũng đã chạy đâu mất dạng. Hẳn là đi tìm Từ Thế Thịnh đám người huyễn phú.
............
Giao hết việc cho Chung Hồng, một thân vô sự Tống Khuyết tiếp tục trốn sau nhà nghiên cứu võ công.
Hùng Bá cùng Nhiếp Phong rời đi để hậu viện bất chợt trở nên quạnh quẽ, đôi lúc hắn cũng thấy không thích ứng.
Đợi đến trưa ngày hôm sau, Lý Tín vào thông báo ngoài nhà có Quan Vũ cùng một người nữa tìm hắn, Tống lão gia mới ra khỏi phòng.
Nhìn thấy trong phòng khách đang ngồi uống trà Quan Vũ cùng Ngô Phàm, Tống Khuyết trong lòng chợt ngộ, mỉm cười tiến lên chào hỏi:
“Phàm ca, Quan huynh đệ, xin chào nhé!”
“Tống thiếu, xin chào!”
Quan Vũ lập tức khách khí đứng dậy đáp lễ, Ngô Phàm chỉ là ngồi đó nhìn hắn gật đầu ra hiệu, nhấp một ngụm nước rồi mới nói:
“Tiểu Tống, hôm qua ngươi đến nhờ, trong ngày ta đã lập tức tìm Từ thiếu, mất một phen thuyết phục hắn đã đồng ý nhượng lại trang viên cho ngươi. Hôm nay ta đến đây mang khế đất cho ngươi, đợi 2 hôm nữa bọn hắn dọn dẹp xong đồ đạc là ngươi có thể chuyển vào”.
Tống Khuyết mừng rỡ tiến lên cầm lấy khế đất xem xét. Quả nhiên trong giấy ghi rõ, ngoài thành trang viên cùng mấy trăm mẫu rừng núi ngoài thành từ nay đều quy về họ Tống, phía dưới còn có quan phủ xác nhận và đóng dấu, không sai vào đâu được.
Sự việc đơn giản hoàn thành, Tống lão gia tâm trạng rất tốt. Tiền bạc tốn nhiều ít không quan trọng, dù sao hắn không có khái niệm về tiền, chỉ cần làm được việc là được.
Thu giấy tờ vào trong áo, Tống Khuyết cười mở miệng:
“Đa tạ Phàm ca, phiền ngươi vất vả một chuyến rồi!”
“Không có gì, chỉ động động tay chân mà thôi. Cũng may ngươi tìm đúng người, ta cùng Từ thiếu quan hệ rất tốt, hắn mới nhịn đau đem đồ nhường lại cho ta. Đổi làm những người khác thì đừng hòng.”
Ngô Phàm bắt đầu nghiêm trang chém gió, nghĩ đến tối qua dẫn theo đám bằng hữu đi ăn chơi xa đọa huyễn phú, nhìn đồng bạn hâm mộ ghen tị hắn bây giờ vẫn còn lâng lâng.
Tống Khuyết cũng không để ý hắn ý tưởng, chỉ cần làm được việc, hắn cũng không cần quản đối phương làm sao. Vui vẻ cùng Phàm ca tán gẫu câu chuyện, thuận tiện còn mời 2 người ở lại dùng bữa.
Mục đích lão Quan hôm nay đến đây chỉ có thế, giỏng tai nghe Tống Khuyết mời cơm hắn liền ánh mắt trông mong nhìn qua Ngô Phàm.
Nhớ đến hôm qua lão cha dặn dò cố ý cùng kẻ này kết giao, Ngô Phàm nghĩ nghĩ rồi cũng rất sảng khoái đáp ứng lời mời, vui vẻ đi theo Tống đại quan nhân vào hậu viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT