Mưa phùn lất phất như phủ lên Đại Lĩnh sơn một dải lụa mơ màng.
Một bóng người nhỏ nhắn, lược gầy ẩn hiện từ trong rừng đi ra. Chỉ thấy trên vai người này vác một con nai so với thân thể hắn cũng không nhỏ hơn bao nhiêu. Nhưng kẻ này bước đi trầm ổn, cũng không lộ ra quá sức, khuôn mặt thoạt nhìn rất nhẹ nhàng.
Người tới đúng là Tống đại quan gia, theo việc quen thuộc sử dụng lĩnh vực và máy bay do thám Sơn Tước. Mấy ngày nay Tống Khuyết thu hoạch có thể nói phong phú.
Trong đầu không ngừng có ra đa hình ảnh 4 chiều quét địa hình xung quanh, Tống Khuyết bây giờ đã là lòng tin gấp bội.
Có thể kịp thời phát hiện và tránh đi rắn rết và độc trùng, hắn đã có lòng tin tiến vào sâu trong Đại Lĩnh sơn.
Tuy chưa đi quá xa, nhưng con mồi cũng là tăng nhiều, mỗi ngày hắn đều có thu hoạch phong phú.
Hôm nay cũng thế, hắn cố tình tìm thật lâu mới săn được con nai này. Tâm trạng rất tốt, tự nhận đánh giá bản thân hoàn thành xuất xắc nhiệm vụ.
Trong không gian của hắn vẫn đang chứa đựng đống thiết khí, đầu thương đã được lắp vào cán gỗ dài 1,5m, không gian đang bị bóp méo. Hơn nữa con nai cũng khá to, chưa chắc có thể chứa vừa, nên hắn đành vác nó về.
Tống gia và Lý gia là hai nhà cuối thôn, nên Tống Khuyết nghênh ngang mang con mồi về cũng chưa gây nên ai chú ý. Tiến thẳng đến trong sân nhà Cẩu Đản, hắn hô lớn 1 tiếng:
“Lý thúc, Cẩu Đản, mau ra giúp một tay”.
Tiếng mở cửa vang lên, hai cái đầu nhỏ lao vội ra ngoài, đúng là Nhị Nha và Cẩu Đản. Đôi mắt đen lúng liếng thấy đồ vật trên vai Tống Khuyết lập tức mừng rỡ, chúng rú lên sung sướng.
“A Ngưu ca”.
“Oa, có thịt, cha, ngươi mau ra đây, A Ngưu ca săn được một con nai to thật là to”.
Cẩu Đản 2 mắt ứa ngôi sao nhìn về Tống Khuyết, sùng bái đến không thể biểu đạt bằng ngôn ngữ. Gần đây theo con mồi săn được nhiều lên, Tống Khuyết thi thoảng có mang qua cho nhà bọn hắn nên hắn không lạ gì việc Tống Khuyết đi săn.
Nhưng hôm nay săn được con thú to như này là lần đầu, Cẩu Đản cảm thấy hình tượng A Ngưu ca trở nên vĩ ngạn vô cùng, sắp xông phá tinh cầu.
Nhìn mắt hai nhỏ sùng bái, Tống đại quan nhân lòng hư vinh rất được thỏa mãn, tâm trạng vui sướng chí cực, chỉ tiếc đám nhóc này nhắc mãi không sửa, cứ gọi hắn là A Ngưu.
Lần sau có lẽ nên cắt giảm khẩu phần 2 nhóc này, Tống Khuyết ác ý suy nghĩ.
Lúc này, Lý Thiết cùng vợ nghe tiếng đi ra, nhìn trên vai Tống Khuyết con mồi cũng là kinh ngạc. Rất nhanh, Lý Thiết như nghĩ đến điều gì, cau mày hỏi:
“A Ngưu, ngươi vậy mà đi sâu vào Đại Lĩnh sơn rồi?”
“Không có thúc, ta cũng chỉ là vô tình gặp được vật này đi ra bên ngoài”.
Tống Khuyết cũng không dám nói thật cho đối phương, sợ hắn thêm lo lắng.
Có lẽ vì Tống Khuyết an toàn đứng trước mặt, Lý Thiết cũng không nghi ngờ gì, chỉ gật đầu nói:
“Qua năm chú dẫn ngươi vào quen thuộc con đường, Đại Linh sơn nguy hiểm trùng trùng, ngươi cần cẩn thận chú ý”.
Tống Khuyết gật đầu xưng là, cả đoàn người mang theo con mồi tiến vào nhà xử lý. Hai đứa nhỏ cơn thèm nổi lên, nhìn làm thịt nai mà gấp gáp, không ngừng thúc giục, hi hi ha ha cực kỳ náo nhiệt.
“A Ngưu, tối nay ngươi cũng ở đây đón tất niên cùng chúng ta”.
Đang bận bịu, Lý thẩm không quên quay sang hỏi. Tống Khuyết nghe thế chạy nhanh gật đầu, một mình hắn đón tất niên cũng vô vị.
“Thẩm, ta cũng đang chính muốn ăn bám nhà ngươi đây”.
2 đứa nhỏ nghe vậy lập tức nhảy cẫng hoan hô, Lý Thiết cũng cười hiền hòa nhìn qua Tống Khuyết. So với trước đây, hắn cảm thấy đứa nhỏ này sáng sủa hơn rất nhiều, chung quy đó là một chuyện tốt.
Bận bịu thời gian trôi qua luôn rất nhanh, sau khi chuẩn bị cơm nước, Tống Khuyết làm chút đồ ăn mang về cúng gia tiên rồi quay lại Lý gia, tất cả mọi người quây quần bên mâm cơm tất niên.
Lý Thiết khó được hào phóng lấy ra một hũ rượu lâu năm, hắn rót cho mình cùng Tống Khuyết mỗi người một bát. Cẩu Đản ở một bên cũng muốn nếm thử, nhưng biết làm sao lão cha hắn thiên vị, chỉ được một cái cốc đầu, hắn ôm đầu kêu oai oái chọc cả nhà cười ha ha.
Hai chú cháu vui sướng nâng cốc chúc nhau, Tống Khuyết đúng là bao nhiêu cũng không cự tuyệt, rượu này số độ rất thấp, có vị ngọt cùng mùi gạo thơm thoang thoảng. Trải qua chức tràng rèn luyện hắn là có thể xưng ngàn chén không say.
Lý Thiết cũng là khó gặp được việc vui, cũng mở rộng miệng uống. Bữa cơm ăn vui vẻ, ấm áp vô cùng.
Có chút lâng lâng Lý Thiết đối với Tống Khuyết hỏi:
“A Ngưu ngươi năm nay là 12 tuổi rồi nhỉ?”.
Tống Khuyết gật đầu xưng là, còn thật là hắn sắp sang tuổi 12 rồi. Kiếp này thân thể ăn uống thiếu thốn, từ lúc hắn tu hú chiếm ổ mới bắt đầu có cải thiện.
Tuy là dài ra thêm một chút nhưng chưa đáng được bao nhiêu. Theo ánh mắt bác sỹ của hắn ước lượng, bây giờ mới cao tầm 1,35m, nặng hơn 30kg.
Đường trường chinh còn dài, đồng chí còn gánh nặng đường xa a, Tống đại quan nhân mỗi khi cởi quần đi tiểu đều khổ mặt nghĩ.
Chỉ nghe Lý Thiết tiếp tục cảm thán.
“Cẩu Đản năm nay lên 11, Nhị Nha cũng đã 8 tuổi. Thời gian trôi đi thật nhanh a, chúng ta chẳng mấy chốc đã già”.
“Lý Thúc ngài còn tráng kiện vô cùng”.
“Ai, bây giờ đã là thời đại của đám trẻ các ngươi. A Ngưu, hay thúc gả Nhị Nha cho ngươi làm con dâu nuôi từ bé chứ?”
Gì???
Đậu xanh rau má.
Tống Khuyết trong đầu như có hàng ngàn vạn con chim lợn bay qua.
Nhìn Một bên Nhị Nha còn đang mặt đầy mỡ, tay cầm cục xương trông mong nhìn hắn cười. Tống đại lão gia triệt để im lặng.
Lão Lý, dù ánh mắt của ngươi đáng được khẳng định nhưng xin tha cho tiểu tử thương mà không giúp được gì.
Ta còn muốn xông xáo giang hồ đây, ngài cũng không thể dùng cách này giữ chân ta lại đi.
Hơn nữa nhìn Nhị Nha tiểu thân thể kia, ta cũng không xuống tay được á.
Chạy nhanh đoạn tuyệt ý tưởng nguy hiểm này của lão Lý, hắn chỉ coi 2 huynh muội này như em mình. Đâu ra chuyện cưới hỏi.
“Thúc, đừng đùa ta. Ta chỉ coi Nhị Nha như em gái, hơn nữa ta còn nhỏ thế này, chưa muốn nhắc đến chuyện cưới xin”.
Nhị Nha nghe vậy lập tức bĩu môi, trong lòng rất là thất lạc, phồng lên má cúi đầu cầm cục xương to ra sức cắn, dường như đang phát tiết cắn lên người trước mắt kẻ bạc tình vậy.
Cẩu Đản anh em tốt lúc này cũng là đứng ra phản đối:
“Đúng vậy, A Ngưu ca cưới nha đầu này há chẳng phải làm em rể ta, bối phận chả phải loạn. Hơn nữa ai mà thèm cưới nha đầu điên này”.
Lại là một cái tát vào gáy, Cẩu Đản lập tức thành thật.
Nhìn một bên căm tức trợn mắt Nhị Nha, một bên ôm đầu Cẩu Đản. Tống Khuyết cảm thấy huynh đệ này 1 lần đỡ đao làm được ổn, trong lòng âm thầm cho hắn 1 like.
Lý Thiết thấy Tống Khuyết thái độ quả quyết, cũng chỉ đành thôi.
Trong lòng hắn ngược lại thật muốn nhận kẻ này làm con rể, biết gốc gác lại có bản lĩnh. Nhưng nề hà làm sao dưa xanh hái không ngọt, chỉ có thể thôi, không quên trợn mắt nhìn 1 bên Cẩu Đản.
Cẩu Đản cũng là ủy khuất, ta trêu chọc ai rồi. Biết điều hắn đành cúi đầu ăn uống. Không nghe không thấy tâm không phiền chứ sao.
Một lát sau không khí lại trở nên náo nhiệt, bữa cơm này ăn được sảng khoái tràn trề.
Về đến nhà cho tiền thân phụ mẫu thắp thêm nén nhang, Tống Khuyết mới vui sướng chui vào ổ chăn nhắm mắt đi ngủ.
“Xin chào tuổi 12”
- -----
Ngày vui đi qua luôn rất nhanh, nhoáng một cái đã đi qua năm mới được một tuần.
Ngày này, mặt trời mới ló, sương mù phủ kín từng tán cây ngọn cỏ Đại Lĩnh Sơn còn chưa tan đi.
Trong rừng, 2 bóng người đang xuyên qua làn sương sớm. Đi sâu vào trong rừng, lờ mờ có thể nhận ra là 1 người lớn và một đứa trẻ.
Hai người tay cầm lao, dao dắt bên hông, lưng đeo sọt trúc, chính là Lý Thiết và Tống Khuyết. Đối mặt với trong miệng thôn làng khủng bố Đại Lĩnh sơn, Tống Khuyết thập phần chờ mong.
Đang đi, Lý Thiết bỗng giơ tay ra hiệu dừng lại, khom người ngồi xuống, chỉ mấy dấu chân dưới đất nói:
“A Ngưu, ngươi nhìn, dấu chân này là của một con gấu xám trưởng thành. Nhìn nó hướng đi là về bên kia, thứ này nổi điên là vô cùng hung mãnh, chú cháu mình tuyệt không nên đối đầu. Chúng ta đi theo hướng bên này”
Vừa đi Lý Thiết không ngừng hướng dẫn Tống Khuyết những điều cần lưu ý.
Trọng điểm nhất đó là cẩn thận, cẩn thận lại cẩn thận. An toàn của bản thân luôn được đặt lên cao nhất, biết làm sao tránh né những hung thú và những nơi dễ có trùng xà ngủ đông.
Tống Khuyết nghe được mùi ngon, hắn tuy tự tin nhưng cũng có tự mình hiểu lấy. Bây giờ hắn còn chỉ được coi là tôm nhỏ, tương lai là quang minh nhưng không kịp trưởng thành hết thảy đều là nói xuông. Hắn cũng không dám cầm mạng mình đi liều.
“A Ngưu, ngươi cần phải biết nguồn thu chính của đội săn không phải là thú rừng” – Vừa đi Lý Thiết còn không ngừng nói.
Chỉ thấy hắn tiến tới một bụi cỏ gần đó, cúi người gạt ra. Lộ ra bên trong một gốc cây, cười:
“Vận khí không tệ, ngươi nhìn kỹ, đây là Ám Tinh thảo, có thể đề thần tỉnh não. Rất được các lão gia hoan nghênh, trong thành thu mua 200 đồng một gốc”.
Tống Khuyết tiến lên nhìn kỹ, là một bụi cỏ nhỏ, lá có những đốm nhỏ li ti mà đen. Núp trong bụi cây rất khó nhận ra.
Lão Lý tâm trạng rất tốt, cười giải thích:
“Này thảo ưa mọc ở chỗ râm mát, ẩm ướt. Ngươi nhìn nó trông rất yếu ớt, vì vậy muốn tồn tại thường mọc bên trong những bụi cây rậm, không để ý rất khó phát hiện”.
Đặt Ám Tinh thảo vào rỏ trúc, vừa đi vừa cùng Tống Khuyết nói:
“Thường thì chỉ da cáo, sói, gấu, hổ nguyên vẹn mới đáng giá tiền. Nhưng để săn được thì rất nguy hiểm còn cần vận khí nữa, nên ngươi cần phải để ý những loài nấm và thảo dược. Ở trong trấn cũng rất được hoan nghênh”.
“Đã biết, thúc”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT