Cái Vương Trạch Văn gọi là tự ra tay, chính là gửi một tin nhắn cho Lâm Thành, coi như là tín hiệu cầu hòa của mình. Hắn châm chước hồi lâu, cuối cùng gửi đi một tin siêu ngắn.
Vương Trạch Văn:.
Dấu chấm câu này, vô cùng có nội hàm. Làm người không đoán ra nổi người gửi rốt cuộc có tâm tình gì, làm cho đối phương phải rep lại.
Nếu thái độ của đối phương không tốt, mắng người gửi thì có thể giả vờ bảo mình bị gửi nhầm, kịp thời tiến hành phản kích.
Hắn là đạo diễn, bốn bỏ thành năm, chính là sếp của Lâm Thành. Có tư cách gửi cái dấu chấm câu kì quái này.
Thậm chí, vì liên quan tới nghề nghiệp, Vương Trạch Văn đã suy đoán cụ thể nội dung đoạn tin nhắn tiếp theo.
"Đạo diễn Vương, ngài rốt cuộc có ý gì?"
Không có gì, tôi gửi nhầm thôi.
À mà hai ngày nay sao không thấy cậu đâu?
"Tôi đang nghỉ ngơi. Đạo diễn Vương anh không sao chứ?"
Tôi không sao. Tiện thể nghỉ ngơi một chút. Chỉ là không ngờ lúc ấy phản ứng của cậu lại kịch liệt tới vậy. Vì sao thế?
...
Không có chút sơ hở nào.
Nhưng, làm cho Vương Trạch Văn hậm hực chính là, Lâm Thành lại không hề để ý tới hắn.
Vương Trạch Văn cầm điện thoại đợi nửa ngày, tiện triệu tập mọi người mở cuộc họp, ngủ dậy rồi vẫn chưa thấy tin nhắn mới.
... Mình không phải là sếp của cậu ấy ư?
Lâm Thành ngay cả sếp cũng đối xử lạnh nhạt như thế, sợ là có suy nghĩ đại nghịch bất đạo gì đó rồi.
Lâm Thành thì... thật không khéo, điện thoại của anh bị trộm mất.
Vì rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh với Vương Trạch Văn, lại không biết nên xử lí tình huống thế nào, Lâm Thành muốn đi mua một món quà, tới xin lỗi Vương Trạch Văn. Nghe có vẻ không tệ lắm.
Anh đi dạo một vòng trung tâm thương mại, cũng chưa có ý tưởng gì, người lại hơi lờ đờ, có chút không tập trung. Cuối cùng mua linh tinh mấy thứ này nọ, muốn báo cáo kết quả công việc một cách ứng phó, sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, trong lòng anh lại thấy không hài lòng lắm, thế là anh lại đi lang thang không mục đích trên phố. Khi chuẩn bị bắt xe về nhà, anh đột nhiên phát hiện không thấy điện thoại đâu.
Lâm Thành hốt hoảng, sau đó thì cười khổ, anh vội vàng mượn điện thoại của người ta gọi qua số của mình, đương nhiên bên kia đã tắt máy.
Mật khẩu điện thoại anh rất đơn giản, chính là kiểu mật khẩu thử vài lần là ra, mà anh hoàn toàn không biết đã bị mất máy bao lâu rồi, đối phương đã phá được mật khẩu của anh hay chưa.
Anh chỉ có thể thầm thấy may mắn vì trong máy không có thứ gì quan trọng lắm, cho dù có bị phá mật khẩu thì ngoài tổn thất liên quan tới tiền bạc ra thì cũng không có mối nguy hiểm bại lộ thông tin riêng tư này nọ.
Lâm Thành rất lo lắng đi tới công ty bán điện thoại để xóa bỏ tài khoản, lại đi mua điện thoại mới, bắt đầu đăng xuất ra khỏi các loại tài khoản của mình, kiểm tra lịch sử đăng nhập xem đối phương có mở thứ gì ra không.
Vừa khẩn trương vừa bận rộn, anh không rảnh để ý tới dấu chấm câu không hiểu nổi kia của Vương Trạch Văn.
Chờ Lâm Thành về nhà, trời đã nhá nhem tối. Anh mở cửa nhà ra, lúc giơ tay lấy đồ đã mua mang vào, mới nhớ tới chuyện mình đã vứt mất quà mua cho Vương Trạch Văn ở một xó nào đó rồi.
Gần đây luân phiên gặp phải chuyện không may, anh cười như một tên thần kinh trước cửa nhà, ngay cả lời tục tĩu cũng chẳng thốt lên được câu nào.
"Mày rốt cuộc đang làm gì vậy hả?" Lâm Thành tự cười cợt bản thân một tiếng, cảm giác mỏi mệt kì lạ.
Anh nằm xụi lơ trên sofa, gọi cho Điện Áp nhỏ, bảo đối phương phát huy sở trường của mình, kể vài câu chuyện để mình vui lên chút. Sau đó Điện Áp nhỏ vui vẻ kéo anh vào game, đòi anh kéo cậu ta chơi game, nói có thể thổi rắm cầu vồng cho anh nghe.
Bảy giờ tối, Lâm Thành cơm nước bên ngoài xong xuôi về nhà, lại ngoài ý muốn nhận được tin nhắn của Tần Huyền.
Vương Trạch Văn bị phản ứng của Lâm Thành làm cho phiền lòng. Lần đầu hắn ý thức được sâu sắc việc bị tình cảm làm ảnh hưởng tới trạng thái làm việc là như thế nào. Đang định nghiêm túc lại, dồn toàn bộ sự tập trung vào đoàn phim, thì một vị tiền bối trước kia từng giúp hắn về nước, gần đây có đi ngang qua thành phố B, gọi hắn ra ngoài ăn cơm.
Quan hệ giữa hai người không tệ, lại thêm lâu lắm rồi không gặp, Vương Trạch Văn đương nhiên không thể từ chối.
Đạo diễn Hoàng còn gọi thêm vài người. Khi Vương Trạch Văn tới, Tần Huyền cũng ở đó, còn có thêm vài người trẻ tuổi lạ mặt nữa. Sau lại có thêm hai người bạn Vương Trạch Văn cũng quen.
Hóa ra học trò của đạo diễn Hoàng gần đây muốn quay một bộ phim điện ảnh, mời y tới trấn thủ, đạo diễn Hoàng nhớ tới kỉ niệm ngày xưa dìu dắt thế hệ trẻ nên đã đồng ý. Trong bữa tiệc, y giới thiệu người với đạo diễn Vương, lại nhờ mọi người giúp mình chăm sóc cho học trò của mình.
Mọi người hàn huyên, uống hai chén rượu, lại nói đến tình hình dạo gần đây của mình, nở nụ cười khách khí.
Vương Trạch Văn uống rượu vang đỏ ngụm có ngụm không, ăn cũng không thấy ngon. Điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên rung lên, icon màu xanh lá của WeChat nhảy ra giữa màn hình.
Trái tim Vương Trạch Văn cũng nhảy ra theo, cứ tưởng là Lâm Thành nhắn lại, vội vàng nhét điện thoại xuống gầm bàn, cẩn thận mở ra xem.
... Người gửi tin nhắn không ngờ lại là Tần Huyền.
Vương Trạch Văn mặt mày u oán ngẩng đầu, nhìn Tần Huyền đang ngồi cách hai mét đối diện mình.
Có bệnh à, đã tới nơi thế này rồi còn gửi WeChat?
Hắn đang định đặt điện thoại lại chỗ cũ, tin nhắn mới lại vội vàng nhảy ra.
Tần gà già: Nghe nói cậu bị đánh hửm?
Vương Trạch Văn nghĩ tới chuyện này, vô cùng uất ức, hối hận vạn phần. Hắn không hiểu lúc trước mình mang tâm tình gì mới có thể tin lời tên cáo già Tần Huyền này nữa.
Đối phương nhất định là đang hao tổn tâm cơ để phá hoại nhân duyên của hắn. Dù sao cả đời người này cũng có làm được mấy chuyện tốt đâu.
Vương Trạch Văn: Tôi con mẹ nó đều là do tin lời anh mà ra cả! Cái đồ đi đường ngang ngõ tắt! Xéo!
Tần gà già:?? Cậu bị đánh thì liên quan gì tới tôi? Cậu thử thật đấy à?
Vương Trạch Văn cười lạnh.
Tần Huyền cân nhắc một chút.
Tần gà già: Vụ này không bình thường cho lắm.
Vương Trạch Văn: Cút.
Tần gà già: Ăn nhiều một chút mới nhanh khỏi được. Uống ít rượu thôi, không tốt cho vết thương.
Vương Trạch Văn: Bây giờ tôi đang thèm ăn thịt anh đây.
Tần gà già: Hung dữ thế cơ à?
Vương Trạch Văn cắn răng, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Lại thấy Tần Huyền lắc đầu, thổn thức chậc lưỡi hai tiếng với hắn.
Tần gà già: Cậu ta đá cậu bị thương, đã tỏ thái độ gì chưa?
Ngón tay Vương Trạch Văn gõ gõ vài cái, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, cầm rượu trên bàn lên, uống một ngụm lớn.
Tần chó thối: Hừm, nhìn tình hình này, hẳn là người ta không để ý tới cậu?
Vương Trạch Văn im lặng cúi đầu gắp thức ăn, ra vẻ không để ý tới hắn.
Tần Huyền nở một nụ cười, hắn mở miệng nói: "Đạo diễn Hoàng này."
Đạo diễn Hoàng đang uống tới đỏ cả mặt quay đầu cười đáp: "Hả."
Tần Huyền: "Diễn viên cho bộ phim này anh chọn xong hết rồi chứ?"
"Nào có? Vẫn còn sớm mà." Đạo diễn Hoàng cười tủm tỉm đáp, "Sao vậy? Tần tổng có đề cử gì hả?"
Tần Huyền cười nói: "Tôi thấy đạo diễn Vương có lẽ có người muốn đề cử đấy. Dạo trước cậu ấy rất coi trọng một diễn viên, không biết bây giờ thế nào rồi, có tình nguyện đề cử ra với đạo diễn Hoàng không đây."
Khóe miệng Vương Trạch Văn hiện nét cười lạnh, ánh mắt như muốn nuốt tươi hắn. Hắn ném thẳng đôi đũa lên bàn, khoanh tay trước ngực nhìn đối phương.
Không khí trên bàn tiệc cứng đờ lại trong chớp mắt, mấy người đang buôn dưa lê cũng hạ thấp giọng, nhìn về phía hai người đột nhiên gây gổ kia.
... Trông có vẻ thật bình thường, cũng không ngoài ý muốn. Chỉ là dáng vẻ tức giận của hai người lúc này, có vẻ nghiêm trọng hơn trước đây một chút.
Đạo diễn Hoàng coi như không thấy, cười nói: "Không biết là diễn viên nào đây."
Tần Huyền đáp: "À, vốn là một nghệ sĩ nhỏ trong công ty của tôi, nhưng anh cũng biết đấy, nghệ sĩ dưới trướng tôi rất nhiều, tôi không quản lí được hết, cậu ta lại không may, vớ phải một tên quản lý vô dụng, về sau vẫn là nhờ có đạo diễn Vương giúp chấm dứt hợp đồng."
Hai người này không hợp tính nhau, không phải là bí mật trong giới, nhưng hiếm ai biết được quan hệ thực sự của họ. Giờ nghe Tần Huyền nói vậy, không khác gì Vương Trạch Văn nẫng tay trên của hắn, hai người xảy ra xích mích.
Đạo diễn Hoàng nói: "Không biết là ai mới có thể khiến đạo diễn Vương thưởng thức tới vậy, đã có tác phẩm gì rồi?"
Tần Huyền ung dung ngồi đó, nói chuyện phiếm với đạo diễn Hoàng, cứ như thể không nhận ra sát khí đầy mình của Vương Trạch Văn. Hắn nói: "Hẳn là không có tác phẩm gì nổi tiếng, thế nên trước kia tôi cũng không biết tới."
Đạo diễn Hoàng cười nói: "Về sau sẽ có thôi, không phải có nhiều người chỉ là thiếu một cơ hội thôi hay sao? Đạo diễn Vương đã từng dẫn dắt chỉ bảo cậu ấy diễn chưa?"
Tần Huyền: "Thực ra cũng có đấy. Nhưng vẫn chưa chiếu phim."
Có người bên cạnh chen vào: "Là Lâm Thành phải không? Thầy à, người em đề cử với thầy trước đó chính là Lâm Thành đấy. Tiêu chuẩn đánh võ và kĩ thuật diễn xuất của anh ấy đúng là đều không tệ đâu."
Đạo diễn Hoàng bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
Tần Huyền lại cúi đầu nghịch điện thoại, một lát sau, chỗ Vương Trạch Văn bên kia có tiếng thông báo.
Bởi không khí trong bữa tiệc đang rất yên tĩnh, mọi người đều nghe thấy được một âm thanh rung lên rất nhỏ kia, cũng biết là do ai phát ra.
Lúc này rốt cuộc Vương Trạch Văn cũng cúi đầu nhìn lướt qua.
Tần chó thối: Cậu ấy không để ý tới cậu?
Sát khí của Vương Trạch Văn lại dày hơn một lớp.
Vương Trạch Văn: Anh có bệnh à?
Tần chó thối: Tôi thấy cậu hẳn là đang bị người ta xem thường rồi. Minh tinh nhỏ kia rõ ràng là đang trêu chọc cậu. Nhưng mà trình độ cũng cao phết đấy, lợi hại.
Tần chó thối: Tôi mà là cậu, muốn theo đuổi minh tinh, thì cũng đơn giản thôi mà. Lấy tài nguyên trong tay cậu ra mà khoe, mà trưng, chắc chắn cậu ta sẽ chịu thua.
Tần chó thối: Người từng hot một lần sẽ hiểu rõ nhất thái độ nâng cao đạp thấp trong cái giới giải trí này, có ai có thể tiếp thu được việc chỉ trong một đêm đã bị đánh về nguyên hình? Cậu dọa cậu ta một chút, lại cho cậu ta chút ngon ngọt, trong mắt cậu ta chắc chắn chỉ có cậu. Chơi chơi thôi mà, làm gì mà căng thế?
Vương Trạch Văn ngẩng đầu, trừng mắt nhìn người đối diện.
Vương Trạch Văn: Mồm miệng anh sạch sẽ một tí đi, đừng có chọc giận tôi, mọi người ai cũng sẽ đều không được yên ổn đâu. Ông đây chả phải loại tốt tính.
Tần chó thối: Tôi đã dùng cách nói rất là sạch rồi đấy, cậu không để ý hửm?
Tần Huyền cười. Lại đổi sang tư thế ngồi khác, nhắn lại.
Tần chó thối: Hay là để tôi làm mẫu cho cậu xem nhé, xem xem cậu ta có để ý tới tôi không.
Hai người họ một nhắn tin một trả lời ngay trước mặt mọi người. Mà mọi người rõ ràng đều đã biết, lại vẫn ngượng ngùng giả vờ không phát hiện ra sóng ngầm mãnh liệt giữa họ, nhất thời ai nấy đều mang nỗi lòng phức tạp.
Bỗng, sự giao lưu giữa hai người có vẻ đã ngừng lại.
Tần Huyền cầm điện thoại lên, bắt đầu ghi âm.
"Ừm, đúng rồi, chúng tôi đang ở khách sạn Vui Vẻ. Cậu lên thẳng 602, cứ nói với lễ tân là tìm Tần Huyền."
"Nhanh lên chút, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, cho cậu nửa tiếng, không nhanh lên là chúng tôi đi đấy."
Không biết người bên kia nhắn lại thế nào, Tần Huyền cười cười, lại trả lời: "Ngoan, nghe lời. Anh Tần giới thiệu mối làm ăn cho cậu."
Sắc mặt Vương Trạch Văn đã đen lại như mực than, ngay cả vẻ khách sáo ngoài mặt cũng đã không thể duy trì tiếp. Cho dù có là người không quen biết, cũng hiểu lúc này không nên chọc vào hắn.
Mọi người tưởng tượng ra mấy màn drama, ấn tượng đối với Lâm Thành trở nên rõ ràng, cũng trở nên thật kì quái.
Họ thực ra cũng có thể hiểu được nguyên nhân Vương Trạch Văn tức giận như vậy.
Nghĩ thử xem, diễn viên mình tận tâm dìu dắt, còn chưa ngóc được đầu lên, đã gấp không thể chờ nổi lao về phía đối thủ một mất một còn của mình. Nếu có thể nhịn được, chỉ sợ đã thành thánh rồi?
"Chờ một lát nữa đi. Cậu ta nói sẽ tới ngay." Tần Huyền đặt điện thoại xuống, ý vị sâu xa, "Lâm Thành là một người thông minh. Trong giới giải trí, chỉ có người thông minh mới ngóc đầu lên được. Chỉ chăm chăm nói tới lí tưởng, ước mơ, không phải là có hơi nực cười hay sao?"
Vương Trạch Văn nói: "Anh cố ý phải không Tần Huyền? Anh nham hiểm tới mức này cơ à? Anh cho rằng tôi sẽ tin hay sao?"
Tần Huyền xòe tay ra tỏ vẻ vô tội nói: "Tin hay không, cứ thử xem cậu ta có đến không. Cậu ngồi chờ đi."
Mọi người đều bất giác cúi xuống xem đồng hồ, tính thử nửa tiếng nữa là mấy giờ.
Vương Trạch Văn cúi đầu, lại nhắn cho Lâm Thành thêm hai tin nhắn WeChat nữa, chỉ là tin vẫn như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.
Lý trí nói cho hắn biết, chuyện sẽ không như Tần Huyền chọc phá đâu. Lâm Thành chắc chắn sẽ nhắn lại cho hắn. Nhưng Vương Trạch Văn lại không thể tin được Lâm Thành sẽ bỏ mặc mình, đi ăn máng Tần Huyền. Hắn không cảm thấy Lâm Thành là người hay lợi dụng người khác như vậy. Ánh mắt hắn không thể nhìn nhầm người tới mức đó.
Tuy thế, trái tim hắn vẫn thật khó chịu, cứ chộn rộn không ngừng.
Ai ngờ, còn chưa tới nửa tiếng, chắc chỉ khoảng hai mươi phút, người đã xuất hiện rồi.
Cửa phòng riêng bị mở ra một cách thô bạo. Lâm Thành với khuôn mặt tái nhợt, kinh hoảng xuất hiện nơi ngược sáng.
Ngoài đường có một vệt sáng đèn mờ nhạt ánh lên. Vương Trạch Văn thấy được gương mặt hơi phiếm hồng của anh, nghe thấy tiếng thở gấp do tiêu hao thể lực của anh, cảm giác mặt như bị tát mạnh một cái, nóng rát. Hắn âm trầm hỏi: "Chạy gấp vậy làm gì?"
Không khí trong phòng rất áp lực, Lâm Thành ngây ra. Ánh mắt anh lướt qua vẻ băn khoăn trên khuôn mặt mọi người, rồi dừng ở nụ cười nhạt của Tần Huyền.
Anh nhạy bén nhận ra bầu không khí không ổn, ổn định lại hô hấp, chuẩn bị lui ra ngoài, lại nghe thấy Vương Trạch Văn nói: "Đứng đờ ra đấy làm gì? Tới rồi thì vào đi."
Lâm Thành thu lại thần sắc trong mắt, chần chừ, rảo bước đi vào.
Anh vẫn đang mặc một bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, tóc cũng rối, hẳn là ra ngoài vội nên chưa kịp sửa soạn lại, đã vội vàng hấp tấp chạy tới.
Anh thực sự nóng vội.
Trong lòng mọi người đều buồn cười, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn theo anh.
Một cái bàn tròn, xung quanh có rất nhiều chỗ trống, Lâm Thành lại không hề do dự đi thẳng tới bên cạnh Vương Trạch Văn ngồi xuống.
Vương Trạch Văn vẫn giữ vẻ mặt thối hoắc như cũ, thấy thế thì khẽ "hừ" một tiếng.
Đạo diễn Hoàng ngồi đối diện Lâm Thành lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, lại nhìn Lâm Thành, hiền lành hỏi: "Lâm Thành phải không? Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Lâm Thành trầm mặc một lát, phản ứng có hơi trì độn, chậm một nhịp rồi trả lời: "26."
"Cũng không chênh đạo diễn Vương là bao." Đạo diễn Hoàng nói, "Học võ vất vả không? Cậu học võ môn phái nào nhỉ?"
Lâm Thành không quá để tâm, trả lời một câu: "Học lẫn lộn. Không thuộc phái nào."
Trong lòng Vương Trạch Văn có một đám lửa quỷ quái bốc lên, sắp thiêu đốt tới mất hết lý trí, làm cho mỗi một chữ nghe được vào tai đều trở nên vặn vẹo, biến thành một đống hỗn độn đen xì. Khi mở miệng, giọng nói cũng trở nên kì lạ. Hắn coi thường, nói: "Tới cũng tới rồi, còn mang bộ dáng tẻ ngắt như vậy làm gì, người ta hỏi một câu thì đáp lại một câu. Cậu như vậy mà cũng muốn hot lên ấy hả?"
Lâm Thành quay đầu đi, nghiêm túc nhìn hắn trong chốc lát, cũng không giận vì bị hắn chế nhạo, chỉ bình tĩnh nói một câu: "Anh say rồi."
Vương Trạch Văn rất tức giận, không biết có phải bởi bị chút men say trong bụng này ảnh hưởng hay không, giờ phút này hắn rất tức giận. Thậm chí hắn còn chưa nhận ra được bản thân khó chịu với việc Lâm Thành thân cận với Tần Huyền tới mức nào.
Hắn cảm thấy nếu mình say thật, còn có thể mượn cơ hội để gây chuyện phát tiết một hồi, tiếc là hắn lại không say.
Vương Trạch Văn nói: "Về sau đi theo đạo diễn Hoàng làm việc cho tốt. Nhân viên trong đoàn phim của anh ấy không tồi, bao nhiêu năm nỗ lực vô ích mà không nổi lên rồi, khó có được cơ hội, đừng bỏ lỡ."
Lâm Thành mấp máy môi, một lúc lâu sau anh mới hỏi: "Đoàn phim nào?"
Vương Trạch Văn dựng thẳng người, suýt chút nữa đã mắng ra miệng, lời sắp ra đến miệng, lại biến thành nụ cười trào phúng bất thiện: "Đã tới đây cả rồi, cậu còn giả vờ cái gì? Anh Tần của cậu không nói cho cậu biết à?"
Lâm Thành phun ra hai chữ: "Không nói."
Vương Trạch Văn: "Vậy cậu chạy tới đây làm gì?"
Tần Huyền xem náo nhiệt đủ rồi, lúc này mới từ từ giơ chén rượu lên, nói: "Tôi nói với cậu ấy, đạo diễn Vương của các cậu uống say rồi, không ai tới đón thì tôi sẽ mang người đi."
Vương Trạch Văn ngẩn ra, bởi hương rượu, trong đôi mắt mơ màng của hắn xuất hiện chút tỉnh táo, sau đó cảm xúc rút xuống như thủy triều, trong trái tim vẫn rung động mãnh liệt kia, cũng chỉ còn sót lại chút khủng hoảng. Hắn hung hăng lườm Tần Huyền một cái, lại quay đầu nhìn Lâm Thành.
Lâm Thành rốt cuộc cũng đoán ra được một phần câu chuyện, anh rũ đầu xuống, vẻ mặt đạm nhạt, không nói tiếng nào nữa.
Trên bàn cơm lại lần nữa an tĩnh trở lại, một đám cáo già lẳng lặng sửa lại ấn tượng về tính cách của người mới, đồng thời sinh ra vô hạn đồng tình với Lâm Thành.
... Con người thật là phức tạp.
Tần Huyền ngầu vl.
Vương Trạch Văn cảm thấy trong miệng khô khốc, hắn không biết kia là dư vị của rượu hay là ảo giác của mình nữa, thả lỏng cơ thể, hắn lại gần Lâm Thành hơn một chút.
Lâm Thành nhanh chóng né tránh, đứng dậy dùng ngữ khí lạnh băng để từ chối người ngoài: "Nếu đã không có việc gì, thì tôi về trước đây."
Vương Trạch Văn vội nói: "Không phải cậu đến là để đón tôi về sao?"
Bước chân Lâm Thành khựng lại tại ngưỡng cửa, nhưng rồi anh vẫn quay đầu lại đáp: "Đúng vậy."
Editor: Hôm nay t học thể chất về mệt quá QAQ, bị lờ đờ nên edit chương này k được tốt lắm, mng sửa lại lỗi diễn đạt cho t với (个——个)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT