Lục Tử Tây ra đi vào mùa đông, tang lễ của cô ấy rất đơn giản, không có nhiều người thân bạn bè, người đến gần như đều là những người xung quanh Lục Lan Xuyên. Mọi người đều dồn dập nói "Bảo trọng." với Lục Lan Xuyên đang mặc bộ đồ đen đứng yên lặng trước bia mộ.

Mộ của Lục Tử Tây được đặt bên cạnh của bố mẹ, ba người quan trọng trong sinh mệnh của anh đều ở đây, chỉ còn lại mỗi anh đơn độc một mình.

Có lẽ bây giờ ai cũng cảm thấy anh đáng thương, nhưng anh lại không hề nghĩ như vậy, so với lần đầu tiên bố mẹ qua đời, suy nghĩ lần này không hề có oán hận, bất mãn, mà hoàn toàn an ổn.

Tử Tây từ lúc bắt đầu luôn kiên trì không rời khỏi, có lẽ là không bỏ được anh, em ấy nói hy vọng tất cả có thể quay về vị trí ban đầu, nhưng anh lại một mực làm em ấy bận lòng. Cho nên sau này em mấy có thể yên lòng rời khỏi, đối với em ấy mà nói chưa hẳn không phả là một loại giải thoát.

Chí ít, đời này em ấy đã an tâm rồi.

Lục Lan Xuyên nhắm mắt, bàn tay đặt trong túi nắm thật chặt.

Không ít bạn bè đến chia buồn lần lượt rời khỏi, bầu trời dần dần chuyển âm u, lúc này có hai người từ hướng ngược lại đi đến.

Cố Tín từ từ đẩy xe lăn của vợ đến, anh ta đặt bó hoa trong tay xuống trước trước bia mộ. Lục Lan Xuyên đáp lễ lại, Cố Tín bước trước anh, sau cùng chỉ nói hai chữ, "Bảo trọng."

Lục Lan Xuyên gật đầu, "Tôi thay Tử Tây cảm ơn anh, các người đến, em ấy sẽ đi càng yên tâm."

Cố Tin nhìn sâu vào anh, sau cùng cũng không nói gì liền rời khỏi.

Lục Lan Xuyên nhìn bóng lưng của vợ chồng họ, lại nhìn tấm ảnh của Tử Tây trên bia mộ, trong tấm ảnh em ấy còn rất trẻ, đang nở nụ cười tươi sáng. Thậm chí đến bây giờ anh vẫn không biết ngày hôm đó Tử Tây nói với Cố Tín cái gì, vì sao sau đó lại muốn dùng phương thức nhảy lầu ngốc ngếch như vậy để làm anh ta phải tha thứ.

Hơn nữa cho đến bây giờ, anh cũng không biết Cố Tín rốt cục có tha thứ cho em ấy hay chưa. Nhưng anh nghĩ, Tử Tây có lẽ đã suy tính tất cả rồi, thấy vợ chồng bọn họ bây giờ tốt như vậy, em ấy đã chẳng còn gì phải lo lắng nữa.

Đi rất xa rồi, người vợ bỗng hỏi Cố Tín, "Anh còn hận cô ấy không?"

"Đã từng hận." Cố Tín nhìn nghĩa trang thê lương trước mặt, nghĩ một hồi rất lâu mới nói như vậy, ngay sau đó lại thở dài, "Đến cuối cùng, không còn hận nữa, chỉ muốn trân trọng hiện tại. Hy vọng kiếp sau của cô ấy, có thể làm theo nguyện vọng của bản thân, sống mà không có nuối tiếc, chúng ta cũng vậy, phải trân trọng cơ hội lần này."

Người vợ ngẩng đầu nhìn vào mắt anh anh, mỉm miệng cười.

Đợi mọi người đã đi gần hết rồi, Tô Tú thấy cứ đứng ngây ngốc ở đó không có ý định rời khỏi, muốn đi qua xem, sau đó lấy một thứ từ trong túi truyền cho anh.

Lục Lan Xuyên cúi đầu nhìn, thấy đồng đồng tiền may mắn đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh màu bạc trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, rất lâu sau đó, ngón tay từ từ khép lại.

Bạn xem, những chiếc lá cây khô héo hết cả rồi, nhưng năm sau vẫn tiếp tục đâm chồi. Năm sau, chúng lại sẽ tràn đầy sức sống.

Mọi thứ trong quá khứ đều chuyển sang một trang mới, cuộc đời họ vẫn sẽ tiếp tục, ai nói đây là kết cục? Chỉ cần không từ bỏ, ngày mới sẽ bắt đầu...

~ Toàn văn ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play