Đem hành lý kéo vào trong phòng, Tô Tú ngồi trên giường thất thần nhìn va li đó. Cô còn đang lưỡng lự có cần về lấy đồ đạc hay không, không ngờ rằng Lục Lan Xuyên đã sai người màn qua trong ngày đầu tiên cô quay về Nam Thành... dường như không muốn hai người khó xử khi gặp mặt.
Nghĩ đến việc lúc rời khỏi đây chưa được vài tháng trước, chỉ mang một túi hành lý rất nhỏ, bây giờ lại nhiều đồ như vậy? Cô quỳ xuống sàn nhà, mở va ly hành lý ra, sau đó xếp từng vật rải rắc ra.
Ngoài quần áo lúc đó cô không mang theo, còn có rất nhiều đồ, mỗi một món quà mặt sau đều đánh dấu ngày, có vài cái là đã được chuẩn bị từ rất lâu rồi... từ năm năm trước lúc cô mới rời khỏi Lục Lan Xuyên.
Trong hộp có đủ loại quà tặng, có dây chuyền, cũng có ví tiền, còn có khăn tay,... hộp sau cùng được mở ra, lại là một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này là cái năm năm trước hắn chuẩn bị để cầu hôn cô, hóa ra hắn vẫn luôn cất giữ?
Tô Tú vuốt nhè nhẹ những đồ vật đó, trên mặt ngoài ghi ngày tháng ngoài ra không hề có vết tích gì, nhưng cô không muốn đoán hàm ý của những ngày tháng ghi phía sau làm người khác sợ hãi này. Cô sắp xếp từ đồ từng đồ ra, sau đó lại bỏ chúng lại vào trong va li, đem va li đặt vào chỗ cao nhất trong tủ quần áo, như là muốn che dấu một bí mật không muốn để ai biết.
Buổi chiều Triệu Trinh gọi điện đến, hỏi cô về một phần văn kiện, lúc này Tô Tú mới nhớ ra đang bỏ trong "nhà" đó của Lục Lan Xuyên, xem ra khó xử cũng không tránh khỏi một lần gặp mặt.
Tô Tú bắt xe đến biệt thự đó, từ xa xa thấy vài người đi vào, những người đó cô không quen, trong đó có một người ăn mặc rất giống như nhân viên mô giới nhà đất. Hoài nghi bước xuống xe, người nhìn giống nhân viên mô giới nhà đất đó đang thử nhập mật mã, Tô Tú mở miệng hỏi: "Các người đang làm gì?"
Đám người quay đầu lại, trước ngực người đàn ông đang mở cửa có bảng tên, quả nhiên là nhân viên mô giới nhà đất.
Ông ta quan sát Tô Tú, "Tôi nhận ủy thác của Lục tiên sinh, rao bán biệt thự này, bây giờ đang đem người tới xem nhà."
"Rao bán?" Tô Tú có chút khó hiểu
Vị nhân viên mô giới đó gật đầu, "Đúng. Xin hỏi tiểu thư có chuyện gì không?"
Tô Tú nhất thời không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ nói mình là nữ chủ nhà à? Rõ ràng không phải, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều chẳng phải, căn nhà này bán hay không cũng chẳng có quan hệ gì đến cô. Cô quay người rời đi, liếc nhìn hoa cỏ trong vườn tự mình khổ tâm chăm sóc sẽ không được nhìn nữa, không biết Lục Lan Xuyên có phải lại mang đi nơi khác không.
Cô từ từ bước về phía trước, vẫn mơ hồ nghe thấy nhân viên mô giới nói cái gì "chủ nhà cần tiền gấp" với vài từ nữa, nhưng Lục Lan Xuyên sao lại thiếu tiền cơ chứ?
Tô Tú lưỡng lự chút, vẫn là lấy điện thoại ra gọi điện cho Lục Lan Xuyên, mấy bộ văn kện đó rất quan trọng, cô hôm nay phải lấy về.
Điện thoại kêu rất lâu mới có người nhận, Lục Lan Xuyên bên đó rất yên tĩnh: "Sao vậy?"
"Tôi còn vài bộ văn kiện còn để chỗ anh."
Lục Lan Xuyên dường như lập tức nói: Em ở nhà đợi, anh bảo Lục Khuyên Nhi mang qua."
"Tôi tự..."
"Em ở nhà đợi." Hắn nhấn mạnh lần nữa, "Anh không ở nhà, em đừng tùy ý đi qua." Sau đó cố ý nói một câu, "Không tiện."
Tô Tú yên lặng, cô đang đứng bên ngoài hàng rào, vừa vặn nhìn thấy người mô giới đang mang vài vị khách đi xem từ trên xuống dưới căn nhà, thêm thái độ trốn tránh của Lục Lan Xuyên, trong lòng cô mơ hồ hiểu ra đôi chút.
***
Sau khi về nhà mở máy tính, cô lập tức nhập ba chữ "Lục Lan Xuyên" trên Baidu, sau đó liền hiện lên hàng loạt tin tức, nổi bật nhất là "Tây Ninh chính thức tuyên bố phá sản" , " Trước đây là quý ông hoàng kim, bây giờ suýt nữa rơi vào tù" hàng loạt các tiêu đề chói mắt. Tô Tú đã hơn một tháng không xem tin tức cũng không lên mạng, quả nhiên rất nhiều tin tức đã bỏ lỡ, hóa ra việc này phát sinh không lâu sau khi cô rời khỏi Nam Thành.
Vậy lúc hắn đi về quê tìm cô, công ty đã xảy ra chuyện rồi?
Nhưng lúc đó không phải nên nghĩ ra hàng nghìn biện pháp để vực dậy ư? Sao còn có tâm tư đi tìm cô? Thứ quan trọng nhất đối với hắn không phải là sự nghiệp sao?
Tô Tú ngồi sau bàn đọc sách, chăm chú nhìn bức ảnh của hắn trên báo, tấm này chắc là do nhà báo chụp trộm, bởi vì trên bức ảnh Lục Lan Xuyên trông rất mất bình tình, lông mày nhíu lại, môi mỏng mín chặt, lúc nhìn về hướng máy ảnh ánh mắt phát ra thái độ nghiêm túc lại vừa kiềm chế.
Cô ngồi đó rất lâu, mãi cho đến khi chuông cửa reo lên, cô biết người ngoài cửa là ai, cho nên đi qua mở cửa.
Lục Khuyên Nhi trong một ngày đến hai lần, đã gần như mất hết nhẫn nại, trực tiếp nhét chồng văn kiện vào lòng cô, "Không biết là Tô tiểu thư còn có bỏ sót đồ gì ở đó không? Chi bằng một lần nghĩ cho kỹ, tránh cho tôi chạy qua chạy lại, tôi cũng rất bận."
Tô Tú yên lặng một lúc, "Cậu có phải là còn lời muốn nói với tôi không?"
"Không giám nói." Lục Khuyên Nhi nghĩ rất lâu, bỗng đáp lại, "Hơn nữa nói hay không cũng có khác biệt sao. Cô chẳng hề quan tâm không phải sao?"
"Cậu biết giữa tôi với anh ta xảy ra chuyện gì?" Nếu biết, sao còn có thể dùng giọng điệu trâng tráo như vậy chất vấn cô, trên đời này lại có người bị hãm hại như vậy còn ngốc nghếch đứng đợi chỗ cũ không rời?
Đối mặt với sự chất vấn của Tô Tú, Lục Khuyên Nhi hoàn toàn thản nhiên, "Biết, anh Lục nói rồi, đời này người anh ấy có lỗi nhất là cô, việc của cô với Tử Tây tôi cũng nghe được một ít."
Hắn ngừng lại, rất nhanh lại nói: "Tôi không biết phạm tội thì rốt cục phải làm như thế nào mới được tha thứ, là phải nhìn thấy anh ấy chết mới được ư? Nhưng anh ấy chết rồi, những thứ cô không cam lòng thật sự sẽ biến mất sao? Có lẽ trước kia anh Lục thật không thể tha thứ, nhưng tôi nghĩ cô lần lữa không đồng ý tha thứ cho anh ấy, chắc là vì yêu quá sâu đậm cho nên hôm nay mới không buông bỏ được. Hai người ai cũng không buông bỏ được, vậy vì sao không thử cho nhau một cơ hội, trước kia đã từng bỏ lỡ nhưng lần này cô lại xác định kết quả vẫn tệ hại sao?"
Tô Tú cười lên, "Cho nên cậu nghĩ, dù sai như thế nào, chỉ cần vì một chữ "yêu" thì đều có thể được tha thứ?"
"Không." Lục Khuyên Nhi
lắc đầu, "Phải dựa vào người đó có thật sự hiểu rõ ý nghĩ của tình yêu
hay không. Nếu chỉ vì chữ yêu mà làm việc tổn thương người khác, càng
không đáng được tha thứ, nhưng anh ấy của ngày hôm nay, rõ ràng không
phải vậy, có một người nguyện ý dùng tất cả để yêu cô, không đủ tốt bằng việc cứ mãi hận anh ấy à?"
Tô Tú không trả lời nhìn đối phương.
Lục Khuyên Nhi gật đầu nhẹ với cô: "Hình như tôi đã nhiều lời rồi, cáo biệt."
Lục Khuyên Nhi có thành
kiến sâu nặng với mình, Tô Tú cũng không hề để ý, suy cho cùng cũng là
thủ hạ của Lục Lan Xuyên, đương nhiên chuyện gì cũng phải cân nhắc cho
đối phương. Cô chỉ là có chút không rõ việc Lục Khuyên Nhi muốn nói mà
không nói rốt cục là gì?
***
Hôm đi đến cục dân chính làm thủ tục , bầu trời có chút âm u, Tô Tú đã đến cục dân chính từ rất
sớm, không ngờ Lục Lan Xuyên còn sớm hơn. Từ lần cuối gặp nhau đến bây
giờ đã qua nửa tháng rồi, Tô Tú kinh ngạc phát hiện Lục Lan Xuyên lại
gầy đi quá nhiều, hơn nữa trời lạnh như vậy mà hắn cũng chỉ mặc một áo
sơ mi trắng mỏng, cổ áo sơ mi còn chưa được bẻ thẳng.
"Đi vào đi." Lục Lan Xuyên nhìn sang cô chủ động đề nghị.
Tô Tú gật đầu, cùng hắn đi vào trong.
Thực ra trước kia hai
người đã đến đây một lần rồi, nhân viên công vụ liếc nhìn qua bọn họ,
chỉ nói cần hẹn trước, một tuần sau đến, có lẽ cho thời gian trong một
tuần làm cả hai bên bình tĩnh lại, may ra cứa vãn được cuộc hôn nhân
này.
Song cuộc tình hình giữa hai người khác biệt, vốn đã không tự nguyện kết đôi, hôm nay ly hôn ý
chí của cả hai đều kiên định. Tuần đó nói phải gặp mặt mà một cuộc điện
thoại cũng không có.
Cho nên lần này, nhân
viên công vụ không khuyên nhủ nữa, nhanh chóng làm thủ tục cho hai
người, sổ ly hôn được đưa tới tay, Tô Tú với Lục Lan Xuyên nhìn tờ giấy
đó mà thấp thần.
Đợi khi ra khỏi cục dân
chính rồi, trời lại đổ mưa nhỏ, Tô Tú mở ô ra, nhìn người đàn ông đang
đứng yên lặng bên cạnh, "Anh muốn đi đâu? Tôi có ô, có thể đưa anh đi."
Lục Lan Xuyên nhìn sang cô lại nói, "Vợ chồng ly hôn, hình như đều cùng nhau ăn một bữa cơm chia tay."
Tô Tú mím môi nhìn hắn.
"Bữa cơm cuối cùng, nể mặt anh một lần đi." Lục Lan Xuyên cười lên, trong màn mưa bay, mái tóc cụt ngủn cũng bị ướt sũng rồi.
"Giờ vẫn còn chưa đến giờ ăn."
Lục Lan Xuyên nghĩ chút, "Vậy cùng nhau đi uống trà chiều đi."
Hai người đi vào một
quán cà phê gần đấy, bên ngoài mưa ngày càng to, bọn họ ngồi sát cạnh
cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tắc nghẽn trên đường. Nhân viên
phục vụ có lẽ chưa từng nhìn thấy những vị khách kỳ cục như vậy, cả hai
người đều chống cằm nhìn ra cửa sổ, chắc chỉ có nhân viên phục vụ mới
phát hiện ra, người đàn ông đó còn liên tục nghiêng đầu nhìn người phụ
nữ kia. Khung cảnh như vậy làm lòng người xem cũng tiu nghỉu.
Tô Tú thất thần một lúc, quay đầu hỏi Lục Lan Xuyên, "Chuyện công ty của anh, tôi biết rồi, bây giờ..."
"Tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, yên tâm, không đến mức chết đói đâu."
Tô Tú đương nhiên không
lo lắng việc này, lạc đà gầy khô vẫn còn hơn ngựa lớn, Lục Lan Xuyên từ
nhỏ cũng xuất thân từ một đứa trẻ cơ cực, đầu óc lại rất nhạy bén, chẳng qua người dựa vào hắn kiếm sống trước đây không ít, bây giờ cuộc sống
có lẽ cũng không dễ chịu. Nhưng hắn rõ ràng không muốn đề cập đến chuyện này, nhấp một ngụm cà phê, giả vờ vô tình hỏi ngược lại cô: "Nghe nói
em định ra nước ngoài học."
Tô Tú ngẩng đầu nhìn hắn, Lục Lan Xuyên nói: "Là Lưu Tịnh nói."
Tô Tú cũng không nghi ngờ, nói đúng sự thật: "Đúng lúc có cơ hội."
"Chúc mừng em."
"Cảm ơn."
"Thủ tục làm đến đâu rồi."
"Có bạn đang giúp tôi làm." Tô Tú cúi đầu nói, ngón tay đang cầm tách sứ trắng xiết nhè nhẹ.
Lục Lan Xuyên do dự một chút, "Lúc đi nhớ báo cho anh biết một tiếng."
Tô Tú gật đầu cười, "Sẽ."
Hai người nhìn nhau, sau cùng đều cúi đầu xuống. Đúng lúc điện thoại của Tô Tú reo lên, cô trả
lời vài câu đơn giản sau đó có chút áy náy nhìn Lục Lan Xuyên, "Tôi có
chút chuyện phải đi trước."
"Được, tạm biệt."
Tô Tú nhìn hắn, sau đó cũng nói: "Tạm biệt."
Tô Tú đi qua người hắn,
ngón tay đang cầm tách của Lục Lan Xuyên ngày càng siết chặt, hơi thở
của cô, tiếng bước chân của cô dần dần trở nên xa cách, câu "tạm biệt"
đơn giản như vậy, nhưng thực sự "tạm biệt"( phiên âm hán việt: tái kiến ' gặp lại') lại là ngày nào năm nào, đến lúc đó bên cạnh cô lại sẽ là
ai đây?
Đợi khi hắn nâng tay lên, cô đã ra ngoài được vài bước rồi, mà ngón tay hắn lại cũng chạm không đến cô nữa...
Lục Lan Xuyên nhìn cô
che ô rời khỏi từ phía sau, rất nhanh đã có xe từ từ đỗ lại bên đường,
biển số xe đó hắn còn nhớ, là của Cao Hàn.
Hắn nhắm mắt lại tựa vào ghế, có giây phút như thế này, tim đauu đến mức thở không ra hơi nữa,
chỉ là có một người bỏ đi, nhưng hắn lúc này cảm thấy cả thế giới sụp đổ cũng chỉ đến vậy.
***
Không biết đã ngồi bao lâu, cho đến khi Lục Khuyên Nhi gọi đến, hắn mới rời khỏi.
Lục Khuyên Nhi nhìn sắc mặt hắn lo âu: "Anh không sao chứ?"
"Không sao." Lục Lan
Xuyên tỏ vẻ không muốn nói ra, thắt dây an toàn xong liền nhắm mắt, cũng không biết là đang nghỉ ngơi hay đơn giản là không muốn nói chuyện.
Lục Khuyên Nhi thấy hắn như vậy, khởi động xe rời khỏi, cân nhắc một hồi rồi nói: "Nếu hối hận, có lẽ còn kịp."
Trong xe vô cùng an tĩnh, người bên cạnh không hề cử động, Lục Khuyên Nhi thấy hắn khép chặt mi, tưởng rằng hắn ngủ thật rồi.
Xe đi được một đoạn rất dài mới lờ mờ nghe hắn nói: "Lúc tôi có năng lực
chưa từng vì cô ấy làm bất cứ chuyện gì, đây là việc cuối cùng tôi có
thể làm cho cô ấy. Tôi nợ cô ấy một tương lai, phải trả lại cô ấy."
Mưa ngày càng lớn làm tầm nhìn đều trở nên mờ nhòe, Lục Khuyên Nhi nghe xong không nói gì cả.
Một tháng trước, Tây
Ninh chính thức tuyên bố phá sản, Lục Lan Xuyên lúc đó không hề biểu
hiện ra một chút vẻ thất bại, có lẽ đối với hắn điều quan trọng nhất đã
chẳng phải là tiền tài danh vọng. Hắn để tâm nhất cũng chỉ có hai người, một người nằm trên giường bệnh có lẽ cả đời này sẽ trở thành người thực vật, mà người thứ hai, trong lúc này hắn lại quyết định chủ động buông
tay để đối phương đi.
Lục Khuyên Nhi chưa từng yêu đương, không biết việc lựa chọn như vậy là vì cái gì?
Là vì không muốn đối phương chịu khổ cùng mình sao?
Trong lúc cần có người
bên cạnh ủng hộ nhất, hắn lại chẳng hề nói cho cô biết một chữ, chỉ bởi
vì không muốn đem đau khổ của mình ích kỷ chia cho cô. Rõ ràng quyết
định thả cô tự do rồi, lại còn chạy đến chỗ cô ở, chính là để dùng hết
chút năng lực cuối cùng làm người nhà cô bớt hận hắn một chút, ở đó đần
ngốc hai ngày chỉ vì muốn nhìn ngắm nhìn nơi cô đã lớn lên.
Tại sao rõ ràng yêu đến
mức trước khi phá sản cũng muốn dùng chút năng lực cuối cùng sắp xếp thủ tục ra nước ngoài học cho cô, trải sẵn đường cho cô, còn sắp xếp thỏa
đáng cả học phí sinh hoạt phí của cô. Sợ cô không chấp nhận, chuyện tốt
như vậy lại để cho tình địch đi làm, sợ cô không nhận tiền của mình,
dùng danh nghĩa trường học cho cô.
Lục Khuyên Nhi thực sự không hiểu, làm tất cả mọi chuyện mà không cho đối phương biết tấm lòng.
Lục Lan Xuyên nói, chính là vì yêu, cho nên mới không thể cho cô biết, Lục Khuyên Nhi càng không hiểu.
Vì sao yêu một người lại phải buông tay, vì sao yêu một người lại không thể để cô ấy biết? Tình yêu như vậy còn có ý nghĩa sao?
Đối với chuyện này, Lục
Lan Xuyên chỉ biết cười. Lục Khuyên Nhi mãi mãi ghi nhớ ngày hôm đấy,
sau khi hắn cười thì lại tiếp tục ngây ngốc đứng trước khung cửa sổ, rõ
ràng đã hồn bay phách lạc nhưng vẫn cố kiên định. Tình yêu thực quá phức tạp, một mặt làm ta tổn thương, mặc khác lại làm ta cảm thấy thỏa mãn,
lúc làm ta buồn phiền, ta vẫn đang mỉm cười. Tình yêu làm sự thông minh
sáng suốt trong mỗi con người trở thành ngốc nghếch.
***
Sau khi ly hôn với Lục
Lan Xuyên, vận khí của Tô Tú bỗng tốt lên, làm cái gì đều thuận lợi, Lưu Tịnh nói đây là khổ tận cam lai, lại nói hai người họ xung khắc, đã
định trước không nên ở bên nhau.
Đối với chuyện này Tô Tú chẳng có ý kiến, sau ngày chia tay cô không hề gặp lại Lục Lan Xuyên,
người này giống như vài tháng trước bỗng nhiên xuất hiện rồi bỗng nhiên
lại biến mất khỏi thế giới của cô. Nhưng cuộc đời cô nay đã thay đổi
lớn, tất cả đều biến chuyển, sự nghiệp suôn sẻ, hơn nữa sắp có thể ra
nước ngoài học. Sức khỏe bố cũng vô cùng tốt, Tô Lăng được người hướng
dẫn trong đoàn trọng dụng, còn được đóng vai chính vài vở kịch.
Lục Lan Xuyên mặc dù phá sản nhưng sau khi ly hôn vẫn rất rộng rãi với cô,
Tô Tú bây giờ đang dọn đến nhà hắn để lại cho cô, bởi vì Lưu Tịnh có bạn trai rồi, cô không tiện ở đấy nữa.
Chỉ là mỗi ngày quay về, Tô Tú sẽ cảm thấy có chút vô vị, rõ ràng căm hộ đó cũng không hề trống
trải, nhưng cô vẫn thấy thiếu cái gì đó.
Sau đó cô mua không ít đồ đạc bày trong nhà, nhưng vẫn cảm thấy căn nhà có chút trống.
Sau đó Lưu Tịnh nói cho cô biết: "Chính là thiếu một người đàn ông."
Tô Tú không thể đáp lại, sau cùng chỉ nói: "Tớ sắp sửa ra nước ngoài rồi, yêu xa rất không đáng tin."
"Thật à?" Lưu Tịnh hoài nghi híp mắt lại, "Không phải bởi vì chưa quên được người trước."
Tô Tú bỗng nhớ lại câu
nói ngày hôm đó của Lục Lan Xuyên, quên được cái cũ, mới có thể sẵn sàng tiếp nhận cái mới...cô nghĩ trong lòng cô đã quên từ lâu rồi, chẳng qua là chưa gặp được người đàn ông làm cô động tâm?
Trước khi ra nước ngoài
phát sinh đại sự, chính là Cao Khiết mang thai rồi, chuyện hôn sự của cô ấy với Triệu Trinh phải làm trước ngày đã định. Hôm đấy Triệu Trinh có
việc, nài nỉ Tô Tú đưa Cao Khiết đi khám thai, lúc cô đi đóng tiền hộ
Cao Khiết, lại gặp người quen ở đại sảnh.
Lúc Lục Lan Xuyên thấy
cô cũng rất ngạc nhiên, tầm mắt dừng ở ba chữ "Khoa phụ sản" ở trên tờ
phiếu khám bệnh trong tay cô, lập tức mở lớn mắt.
Tô Tú sợ hắn hiểu nhầm, nhanh chóng đưa mặt tấm phiếu trước ra mắt hắn: "Không phải là tôi."
Vẻ mặt người đàn ông
trước mặt dần dần an ổn lại, ánh mắt thất vọng, Tô Tú có chút lúng túng
liền chuyển chủ đề: "Còn anh, sao lại ở đây?"
Lục Lan Xuyên không trả
lời, bởi vì tầm mắt Tô Tú đã rơi trên tờ viện phí trong tay hắn, thấy họ tên được điền ở trên đó cô liền ngơ ngác, lúc ngẩng đầu nhìn hắn, ánh
mắt phức tạp tột cùng.
Lục Lan Xuyên cười khổ, "Đúng, là của Tử Tây."
Tô Tú: " ..."
"Chuyện xẩy ra khi nào?" Hai người ngồi trên ghế đặt trong viện, Tô Tú nhìn về phía xa, trong
lòng có chút cảm khái hỏi: "Tôi luôn nghĩ rằng cô ấy về Pháp rồi."
"Anh muốn nó quay về đó, nhưng nó nói, không muốn trốn tránh nữa. Kết quả như thế này có lẽ nó cũng nghĩ đến từ lâu rồi."
Trong lòng Tô Tú lúc này thật sự hỗn loạn, hoàn toàn không biết nên nói như thế nào mới phải. Cô hy vọng Lục Tử Tây có thể đảm nhận trách nhiệm, chỉ là không ngờ rằng
sẽ dùng phương thức này. Hơn nữa cô rất ngạc nhiên, Lục Lan Xuyên hoàn
toàn không nói cho cô biết, công ty hắn phá sản không nói, Lục Tử Tây
xẩy ra chuyện cũng vẫn không mở miệng.
Hai thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn đồng thời mất đi, vậy mà hắn...
Tô Tú ngẩng ngẩng đầu
nhìn hắn, lại phát hiện người đó đang chăm chú nhìn mình, cô lặng lẽ rời tầm mắt, "Sao anh lại chẳng nói với tôi gì cả."
"Hai chuyện cũng phát sinh một lúc, nếu lúc đó nói với em, giống như là đang hèn hạ giành lấy sự đồng cảm. Hơn nữa anh mang đến cho em đau khổ cũng
đủ nhiều rồi."
Tô Tú không nói, trong
lòng lại có chút khó chịu, trước kia cô luôn cảm thấy Lục Lan Xuyên là
người không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng bây giờ... đến
giây phút này, cô mới mơ hồ cảm thấy, hắn xác thực không giống trước
kia.
Lục Lan Xuyên nâng tay xem đồng hồ, đứng dậy định rời khỏi, "Tử Tây bên đó cần người, anh đi trước đây."
Tô Tú gật đầu nhè nhẹ, "Chú ý giữ gìn sức khỏe."
Lục Lan Xuyên cười cười, đến khi hắn đi được vài bước, Tô Tú bỗng nhiên nói: "Quyết định ly hôn
với việc anh phá sản có liên quan không?"
Bước chân Lục Lan Xuyên
ngừng lại, ánh mắt có chút đấu tranh, đối lưng với cô nhún vai, "Đừng
nghĩ anh cao thượng, chỉ là anh... mệt rồi."
Tô Tú bóng lưng hắn đang bước vội đi, ,tầm mắt từ từ chuyển đến khung cảnh phía xa.
***
Tham gia hôn lễ của
Triệu Trinh với Cao Khiết xong, Tô Tú định khởi hành luôn, đến ngày xuất phát, cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói cho Lục Lan Xuyên biết. Không
chỉ Lục Lan Xuyên mà cả bạn bè, cô cũng nói họ đừng đến sân bay tiễn
mình, có lẽ tuổi càng lớn càng không chịu nổi cảnh chia ly.
Cô một mình đổi thẻ lên máy bay, ủy thác hành lý, lúc gần vào cửa đi cô quay đầu nhìn đại sảnh sân bay.
Đâu đâu cũng là những
đám người đang vội vã, cô quay đầu muốn nhìn cái gì thực ra bản thân
cũng không rõ. Vừa tùy ý nhìn thoáng qua thấy một bóng lưng quen thuộc,
nhưng khi nhìn kỹ, lại chẳng nhìn thấy gì.
Biển trời mênh mông, vẫn chỉ có cô lẻ loi một mình.
Sau khi lên máy bay, Tô
Tú lấy điện thoại ra chuẩn bị tắt máy, không biết vì sao cô nhìn vào màn hình điện thoại bỗng nhiên lưỡng lự một lúc, trong phút chốc cô đang
lưỡng lự đó, Cao Hàn đột ngột gọi đến.
Sau khi Tô Tú nhận máy,
giọng của Cao Hàn rất nghiêm túc, lại có chút u ám, anh ấy nói: "Tô Tú,
có chuyện này anh cần thiết phải cho em biết, nếu cứ giấu kín anh sẽ
phát điên mất. Anh ta không cho anh nói, trước đó anh cũng sợ em cự
tuyệt, suy cho cùng cơ hội tốt như vậy thật hiếm có, nhưng bây giờ, anh
cảm thấy tiếp nhận ý tốt của anh ta hay không do em tự quyết định."
Tô Tú: "..."
Sau khi Cao Hàn nói rõ
ràng liền ngắt điện thoại, đầu ngón tay Tô Tú cầm điện thoại run lên, cô nhìn đoàn người lần lượt lên máy bay, tim cũng đập từng hồi mạnh mẽ,
sau cùng gần như là vô thức nhấn vào số máy đó.
Lập tức có người nhận
điện thoại, bên đó không có người lên tiếng, nhưng lại có tiếng huyên
náo trộn lẫn với nhau từ xa truyền đến, thỉnh thoảng còn có tiếng phát
thanh ở sân bay.
Tô Tú cắn chặt môi, mở
miệng liền mắng: Lục Lan Xuyên, anh con mẹ nó cao thượng cái gì, anh
tưởng rằng làm như vậy tôi sẽ tha thứ anh sao? Kết hôn anh quyết định,
ly hôn cũng là anh quyết định, anh dựa vào cái gì mà làm tôi cảm thấy
được hời lớn từ anh!
"..."
"Tôi hận anh, anh không cần tưởng rằng làm như vậy tôi sẽ tha thứ cho anh."
"..."
" Anh dựa vào cái gì mà toàn làm tôi đau, tôi hận anh Lục Lan Xuyên!"
Nghe từng từ một "sẽ
không tha thứ cho anh", giọng Lục Lan Xuyên khàn khàn, "Anh biết, anh
chỉ hy vọng em bớt hận anh một chút, nếu, nếu lần sau gặp lại, có thể
cho anh một cơ hội làm bạn hay không?"
Tô Tú bên đó không trả lời, chỉ có tiếng tiếp viên nhắc nhở cô tắt điện thoại.
Lục Lan Xuyên nắm chặt
điện thoại, nói rất nhỏ: " Tô Tú, lần sau gặp lại, chúng ta có thể làm
bạn bè lại từ đầu không? Anh không tham lam, như thế này là đủ, có thể
không?"
Cô lấy từ trong túi ra đồng tiền may mắn người mặc đồ gấu bông tặng cho cô, cô ôm đồng tiền lên ngực, bỗng đổ lệ như mưa.
Anh ta nói vận may, từng chút một thành hiện thực, kỳ tích đó, thật sự sẽ có không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT