Nhìn màn hình điện thoại hiện lên tên của em gái, suy nghĩ đầu tiên của Tô Tú chính là trong nhà đã xảy ra chuyện, hoặc là Lục Lan Xuyên lại có mưu mô gì? Không kịp suy nghĩ kỹ, cô lập tức nhận điện thoại, "A lô"
"Chị" giọng của Tô Lăng nghe có vẻ rất kích động, "Tuần này chị có thể về một chuyến được không?"
Nghe xong lời này, tâm trạng của Tô Tú càng thêm căng thẳng, "Sao vậy? Có phải là bố ông ấy..."
"Không phải, chị đừng sốt ruột." Tô Lăng nói xong mới phát hiện quá khẩn trương liền dịu giọng xuống, "Là chuyện tốt, tuần này em lần đầu tiên được múa chính trong buổi biểu diễn ở nhà hát kịch cho nên muốn chị về xem, lúc đó bố cũng sẽ đến."
Tô Tú thở ra một hơi, có chút lưỡng lự, "Bố ông ấy, ông ấy có lẽ không muốn nhìn thấy chị."
Năm đó cô đậu vào trường đại học kia, được bố hãnh diện tiễn ra khỏi cái trấn nhỏ, sau này xảy ra chuyện với Lục Lan Xuyên, bị truyền thông xuyên tạc méo mó không chịu nổi, chắc chắn rằng bố sẽ tức giận lắm. Được người có tiền bao nuôi, còn đâm người bỏ trốn, những chuyện này ở một trấn nhỏ được bàn ra tán vào sôi nổi.
Thật quái lạ, mọi người rõ ràng không tận mắt chứng kiến, lại đều tin là thật, như thể ai cũng tường tận chuyện lúc đó hơn cô.
Bản thân Tô Tú mỗi lần quay về cũng sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ, mọi người bàn tán sau lưng cô, đủ những lời nói khó nghe. Thậm chí còn có người họ hàng đứng trước mặt cô dạy con, "Nhất định phải chăm chỉ, con nghĩ đậu đại học liền hoàn thành rồi à? Nhìn chị Tô Tú đi, cuối cùng đến bằng tốt nghiệp cũng không có, chỉ có thể ra bên ngoài tìm công việc tạm thời."
Mỗi lần trở về đều chịu không nổi, đừng nhắc đến việc bố mình ngày ngày phải sống ở đó.
Dù người thân nhất không tin tưởng bản thân, Tô Tú không thất vọng.
Những lời bàn tán có bao nhiêu đáng sợ cô là người rõ hơn ai hết. Trước nay điều làm trái tim người ta nguội lạnh nhất không phải là bản thân đã trải qua những gì, mà là sau những trải nghiệm đó, lại còn bị người đời nói này nói nọ, những lời thêm thắt bịa đặt nào chỉ tổn thương mỗi bản thân mình còn có người thân cũng phải chịu chung hoàn cảnh.
Lần đầu tiên biểu diễn công khai đối với một diễn viên múa có biết bao nhiêu quan trọng, mà Tô Tú không muốn lại làm bố nổi giận, sau khi bản thân xảy ra chuyện thân thể ông yếu đi rất nhiều.
Cô đang lưỡng lự thì Tô Lăng nói: "Chẳng lẽ chị định cả đời này không quay về nhà, bố miệng cứng tâm mềm, lần trước trước khi ông ấy vào phòng phẫu thuật còn nhắc mãi tên của chị. Em không quan tâm, Tô Tú, chị mà không tới thì sau này em không để ý đến chị nữa."
Tính tình Tô Lăng luôn thẳng thắn, làm việc gọn gàng dứt khoát, nói xong câu này liền ngắt điện thoại.
Tô Tú thở ra một hơi, rốt cuộc vẫn quyết định về một chuyến. Đoàn nghệ thuật của Tô Lăng cách không xa Nam Thành, bố từ quê nhà đi qua cũng rất gần, một nhà ba người có thể gặp mặt nhau phút chốc như thế này, đối với cô mà nói cũng là mong ước tột cùng rồi. Nếu bố thật sự không tha thứ cho cô, cô cũng có thể tránh thật xa, nhìn trộm ông ấy. Thấy được ông ấy vẫn khỏe là đủ rồi.
Song Tô Tú vẫn còn một điều buồn phiền, chính là nghĩ xem có cần phải nói Lục Lan Xuyên một tiếng? Nếu không nói gì, người đó quay về không thấy cô, không biết lại sẽ điên rồ làm ra những chuyện bất chấp lí lẽ gì.
Bởi vì mấy ngày Lục Lan Xuyên đều không về nhà, lúc Tô Tú tan làm lưỡng lự chủ động gọi điện cho hắn, trong trí nhớ thì đây là lần đầu tiên cô gọi cho hắn.
Đợi rất lâu mà bên kia không có ai nhấc máy, có lẽ đang bận công việc, Tô Tú chuẩn bị ngắt thì Lục Lan Xuyên đã nhận. Hắn không nói gì, dường như đang đợi cô mở miệng, lưỡng tự một lúc cô hỏi hắn: "Tối nay anh có về không? Nếu..."
" Có chuyện?"
Tô Tú vốn dĩ định nói nếu không về thì nói qua điện thoại cũng được,Lục Lan Xuyên nói ra câu này, cô úp mở nói: "Có một chuyện muốn thương lượng với anh."
Lục Lan Xuyên yên lặng vài giây, "Tối anh về muộn chút."
Hắn lập tức ngắt điện thoại, Tô Tú có chút nói không nên lời, thật ra cô chỉ muốn nói cho hắn qua điện thoại là được rồi, trái lại lần này đã thúc dục hắn về nhà một chuyến.
***
Dù gì cũng ước định sẵn rồi, Tô Tú chỉ có thể ngồi ở phòng khách đợi hắn. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, "muộn chút" trong miệng của Lục Lan Xuyên quả nhiên rất muộn, cô đợi đến mười rưỡi, ngoài cửa mới truyền đến âm thanh mở mật mã.
Có lẽ hắn từ công ty trở về, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, rõ ràng cách Tô Tú còn vài bước chân mà mùi thuốc lá nồng nặc làm cô phải nhăn mày. Hắn ngồi một bên của sô pha, vứt bừa áo khoác ở một bên, rồi mới dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, "Nói đi, chuyện gì?"
Vẻ mặt Lục Lan Xuyên hoàn toàn bình tĩnh, thực ra trong lòng đã sớm căng thẳng, Tô Tú chủ động gọi điện, còn nói có chuyện thương lượng, hắn nghi ngờ không phải là chuyện tốt gì. Sau cái ngày bị cô ép buộc phải xem xét nghiêm túc lòng mình, hắn cảm thấy không có cánh nào đối mặt với cô, cho nên mấy ngày này hắn ở công ty không về.
Bây giờ nhìn cô, quả nhiên có cảm giác kỳ cục không nói thành lời, dường như mỗi từ cô nói ra đều làm cho thần kinh hắn căng lên cực đỉnh.
Kết quả lời Tô Tú nói lại là: "Cuối tuần tôi qua chỗ Tô Lăng một chuyến, khoảng hai ba ngày."
Lục Lan Xuyên ngây ngẩn.
Tô Tú thấy hắn nhìn mình chằm chằm không nói gì, cứ tưởng hắn tại đang tính toán gì, cho nên cô nói: "Lần đầu tiên em ấy biểu diễn rất quan trọng, tôi thân là chị cần phải đi khích lệ."
"Được." Lục Lan Xuyên lập tức trả lời, nói thêm: "Anh bảo Lục Khuyên Nhi đưa em đi."
Tô Tú nhăm mày, "Không cần, tôi tự đi."
Lục Lan Xuyên không hiểu nổi, có xe riêng không ngồi lại đi chen chúc trên xe buýt, não bị hỏng rồi à?
Cô hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của hắn, trực tiếp trả lời: "Không muốn bố tôi biết chúng ta vẫn còn qua lại, sức khỏe ông ấy không tốt. Anh đừng quên, hồi đầu đã nói là kết hôn ngầm, anh đáp ứng rồi."
Vừa mới không dễ dàng gì loại bỏ bầu không khí lạnh lẽo bế tắc kết quả lại
bị dội thêm một gáo nước lạnh. Lục Lan Xuyên không tiếp lời, sắc mặt
không khó để nhận ra vô cùng xấu, cho dù biết rằng tất cả là do bản thân đáng đời, nhưng không kìm được tức giận trong lòng. Chẳng lẽ quan hệ
giữa hắn và Tô Tú cứ phải duy trì một cách quái dị thế?
Hôn nhân mà đến người nhà không ai hay thì tính là loại hôn nhân chó má gì?
Thấy thần sắc hắn ngày
càng khác lạ, sắc mặt nhợt nhạt dần dần chuyển sang tái xanh, Tô Tú chắc hắn đang nổi nóng, cho nên không định ngồi lại tranh cái vô nghĩa với
hắn, nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị lên lầu.
Một khắc sau, cổ tay của cô bị hắn túm tại.
Lục Lan Xuyên vẫn cứ cúi đầu, cô ngờ vực quan sát hắn, nét mặt hắn vặn vẹo, thân thể cũng từ từ
căng lên, dường như vô cùng khó chịu, tay còn lại nắm chặt tay vịn của
sô pha, đầu ngón tay vì dùng sức mà từ từ nổi lên gân xanh.
Thời gian cô ở bên hắn
không tính là dài, nhưng cũng tuyệt đối cũng không ngắn, cho nên nhìn
qua liền hiểu rồi, bệnh dạ dày của người này lại phát tác rồi. Người như Lục Lan Xuyên, mới nhìn cứ nghĩ cường tráng khỏe mạnh, thật ra vài năm
lăn lộn sớm đã hủy hoại sức khỏe bản thân. Nhưng tất cả chuyện này đều
không liên quan đến cô, nếu là vài năm trước cô sẽ thay hắn chạy khắp
nơi tìm cách chữa bệnh tốt nhất, nhưng bây giờ... lại quan tâm đến chỉ
khi cô bị điên.
Không cho phép cô suy
nghĩ gì nhiều, Lục Lan Xuyên đột ngột kéo cô vào lòng, nói vô cùng nhỏ
vào tai cô: "Chỉ ôm một lúc. Em mà dám động, anh đem em khóa lại...
không cho em đi tìm Tô Lăng..."
***
Tô Tú yên lặng, lâu sau mới lên tiếng, trong ngữ khí như kiềm chế tức giận, "Lục Lan Xuyên, ngoài đe dọa anh còn cái gì khác?"
Đúng vậy, ngoài đe dọa, hắn còn gì khác, còn có thể làm gì?
Cảm giác chua sót ngày
càng mãnh liệt những vẫn phải cố kìm ném trong đáy lòng. Lục Lan Xuyên
nghĩ, bản thân thật sự thất bại, đã từng kiêu ngạo ngông cuồng như vậy,
những thủ đoạn, trù tính ở trên thương trường hô mưa gọi gió, nhưng hiện giờ ở trước mặt cô đều biến thành rác rưởi, làm không đến nói không
thành, sự yêu mến nói cũng chẳng có ma nào tin.
Hắn muốn ôm cô, muốn
chạm vào cô, khát khao một chút ấm áp, quan tâm của cô, mà vẫn chỉ có
thể dùng loại thủ đoạn hèn hạ đó đe dọa cô, nhưng còn có thể làm gì?
Biết cô coi thường mình, vẫn chỉ có thể dùng biện phát đáng coi thường níu kéo cô.
Nếu không như vậy, cô mãi mãi sẽ cách hắn thật xa...
Lục Lan Xuyên vùi đầu
vào trong mái tóc mềm mại của cô, nhắm chặt mắt, hít sâu hương vị chỉ
thuộc về mình cô, lẩm bẩm: "Tô Tú à, kết hôn rồi, anh sẽ không bao giờ
ly hôn đâu. Cho nên đừng trốn tránh anh, dù chỉ một chút chút, cho anh
một chút chút cơ hội cũng được, vì sao lại nhất thiết làm cho mỗi ngày
trôi qua khó khăn như thế?"
Đã bao lần nói với cô nhưng không lần nào trân thành đến như vậy.
Người trong ngực đợi một hồi lâu mới lên tiếng, "Chẳng cần thiết, cuộc hôn nhân này đối với tôi
chẳng có ý nghĩa gì, tốt cũng được, xấu cũng được, chẳng sao cả."
Lục Lan Xuyên ngây ngẩn, Tô Tú nói: "Hơn nữa những ngày khó khăn cũng đều trôi qua rồi, hiện giờ những thứ này tính là gì?'
Tính chẳng thể là gì? Hết lần này đến lần khác chạm mặt không nói một
lời, lúc tổn thương lẫn nhau, hắn đều có cảm giác nghẹt thở, mỗi lần cô
dùng vẻ mặt thờ ơ nhìn mình đều cảm thấy như có vật gì đâm vào tim. Hóa
ra những thứ cô phải chịu đựng ngày ấycòn khó khăn hơn gấp bội, sẽ là
cảm giác như thế nào?
Hắn nhìn hình ảnh hai người đang quấn lấy nhau mà đau lòng, ôm cô càng chặt.
Lúc không được chạm vào
cô, khát vọng trong lòng hắn sẽ càng lớn, mà chạm được rồi, vẫn cảm thấy trống rỗng trong lòng. Nhưng cho dù như thế nào, hắn vẫn quý trọng
khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi này, không ngừng dùng sức ấn cô vào trong
ngực mình, hận không thể mãi mãi dừng lại ở thời khắc này.
Đồng hồ treo tường trong phòng khách phát ra những âm thanh lên nặng nề, chân Tô Tú đã tê cứng,
cô cũng không biết đã trôi qua bao lâu, những cuối cùng cũng không chịu
nổi mà hỏi hắn, "Được hay chưa, Lục Lan Xuyên? Tôi không phải thuốc giảm đau!"
Hắn cúi thấp xuống đỉnh đầu của cô nói câu gì đấy, Tô Tú nghe không rõ.
Tô Tú cũng không nhìn
thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nghe được hơi thở thô ráp lặp đi lặp lại của
hắn thổi qua ngày càng gần, cho nên không chịu nổi mà ngẩng đầu lên. Nào nghở hắn đang cúi đầu nhìn cô, cô bỗng nhiên nâng đầu, đôi môi quét qua cằm của hắn.
Dù chỉ là một giây ngắn ngủi, hai người đều chết lặng, ai cũng không nghĩ đến sẽ phát sinh ra sự việc khôi hài như vậy.
Lục Lan Xuyên chăm chú
nhìn cô, con ngươi dần dần thẫm lại. Tô Tú quá hiểu rõ ánh mắt này, sợ
hắn sẽ tiếp tục, cho nên vội vã đứng lên, một câu cũng không nói liền
chạy lên lầu, cứ như vậy để mặc hắn ở đó.
Lục Lan Xuyên nhìn bóng
lưng hoảng hốt chạy trốn của cô, khóe môi hiện ra nụ cười khổ. Ngoài cô
ra, trên đời này chỉ sợ không có thuốc giảm đau nào khác có tác dụng.
Tổn thương của Tô Tú như thế nào, và cần cách gì mới chữa khỏi?
***
Vài ngày tiếp đó hai
người hòa thuận yên bình, chỉ là có vài hành động mờ ám, chung quy là
không có thay đổi gì. Đến ngày cuối tuần, Tô Tú dậy thật sớm định bắt xe buýt đón chuyến xe chạy ca sáng, đang chuyển hành lí đưa ra phòng
khách, lại gặp Lục Lan Xuyên mặc đồ thoải mái ngồi trước bàn ăn uống cà
phê.
Cô nhìn hắn một cách kỳ lạ, chẳng định chào hỏi, nhưng Lục Lan Xuyên đã đứng dậy đi về phía cô.
"Anh tiễn em." Hắn vừa nói vừa tiện tay đỡ chiếc túi trong tay cô, đi về hướng ga ra.
Tô Tú cản không được, cứ tưởng rằng hôm đó đã nói vô cùng rõ ràng rồi, vì Lục Lan Xuyên con
người này không thể chấp nhận việc mất mặt, cho nên chắc là định đưa cô
ra bến xe?
Cô không nghĩ sắp khởi
hành rồi còn xảy ra chuyện, cho nên cố gắng nhẫn nại nghe theo. Hắn mở
chiếc SUV, sau khi bỏ đồ vào phía sau xe, mở cửa xe bên cạnh. Tô Tú đứng yên tại chỗ một lúc, vẫn là ngồi bên cạnh hắn.
Lục Lan Xuyên liếc nhìn
cô, dường như khá đắc ý, rồi mới bắt đầu xuất phát. Vừa đi được một đoạn liền cảm thấy không thích hợp bởi vì con đường này căn bản không phải
là đường đi ra ra bến xe!
Cô quay đầu trừng mắt nhìn người bên cạnh, truy hỏi: "Lục Lan Xuyên, anh lại làm gì?"
"Tiễn em." Lục Lan Xuyên trả lời một cách tự nhiên, quay đầu nhìn cô vô tội, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Trùng hợp, anh cũng có chuyện cần đi
giải quyết, tiện đường."
Tô Tú nghi ngờ nhìn hắn, Lục Lan Xuyên ngừng chốc lát, hồi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày,
"Không thế thì sao? Chẳng lẽ anh lại vứt bỏ việc công ty, chỉ vì để làm
tài xế miễn phí à?"
Tô Tú dần dần được thả
lỏng, trong lòng cô nghĩ rõ ràng điều đó không thể nào. Trong mắt Lục
Lan Xuyên, còn có gì quan trọng hơn sự nghiệp? Nhưng rồi cô suy nghĩ một chút, vẫn nên nói thêm, "Vậy đã nói rõ ràng rồi, đến lúc đó anh không
được phép xuất hiện trước mặt bố với em gái tôi."
Lục Lan Xuyên nhẫn nhịn, buộc mình phải tỏ ra vui vẻ, "Được."
Nói ra lời này hắn gần như phải nghiến răng, ba mươi hai năm sống trên đời, nói dối không ai tin mà cô lại tin tưởng hoàn toàn?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT