Lục Lan Xuyên đưa Tô Tú về nhà, Tô Tú vừa tháo dây an toàn đã xuống xe ngay.

Anh trừng mắt nhắc nhở: “Nếu em định rời khỏi Nam Thành thì cũng được thôi, nhưng tôi không đảm bảo về ba và em gái em đâu…”. Anh cố ý dừng lại, đôi mắt đen nhìn thẳng vào bóng dáng ấy, quả nhiên Tô Tú đã khựng lại.

Vốn tưởng rằng lại chờ đón một cái tát hay cái nhìn xem thường của cô như mấy lần trước, nhưng không ngờ cô lại im lặng, cứ thế rời đi.

Bản thân hoàn toàn bị phớt lờ, đương nhiên Lục Lan Xuyên không vui vẻ gì cho cam.

Bướng bỉnh đến mức đấy à? Tuy thủ đoạn hiện giờ của anh không quang minh lỗi lạc cho lắm, nhưng anh thật lòng muốn đối tốt với cô, cô theo anh không phải khổ sở như thế nữa, giờ anh có đủ năng lực giúp cô sống yên lành… Sao cô lại làm như anh muốn đẩy cô xuống vạc dầu thế?

Nghĩ đến việc trong lòng Tô Tú, mình chẳng khác gì địa ngục, tâm trạng của anh càng thêm âm u, nhấn mạnh chân ga rời đi.

Cơn gió cuối hạ đã thấm lạnh, rót ào ạt vào buồng xe qua khung cửa sổ. Lục Lan Xuyên kéo cà vạt, cảm giác bực dọc vẫn tắc nghẹn trong lòng.

Ở cổng khu vui chơi, Tô Tú hỏi anh: Tại sao nhất định là cô? Tại sao phải kết hôn với cô?

Nhìn hốc mắt hoen đỏ vì tức giận của cô, cổ họng anh khô rát, nhưng mãi không thể nói ra lý do.

Thật ra ngay cả anh cũng không rõ câu trả lời.

Trong lòng Lục Lan Xuyên, ý nghĩa của hôn nhân rất mơ hồ, chỉ tìm một người thích hợp để cộng tác qua ngày mà thôi, có thể mang lại lợi ích gấp bội cho đối phương thì càng tốt. Yêu hay không yêu, anh chưa từng nghĩ đến.

Trên thế giới có bao mối tình khắc cốt ghi tâm, nhưng tình yêu có thể mang lại lợi ích gì chứ. Bởi khi một người yêu bạn, bạn có thể không ăn cơm, không ngủ nghỉ, sống theo ý muốn của mình được không? Không thể! Vì thế việc gì phải lo nghĩ những thứ vô dụng đó chứ.

Song, vì sao lại thế? Rốt cuộc vì sao anh muốn kết hôn với Tô Tú? Trừ lần trước vì giải vây cho cô mà nhất thời ấm đầu cầu hôn, còn nguyên nhân gì khác không?

Có lẽ bị tên mặt non choẹt kia kích thích? Hay lần trước bị thương, căn hộ nho nhỏ của cô đã gợi lên khát vọng của anh đối với chữ “nhà” ấy?

Lục Lan Xuyên nghĩ mãi mà không ra và cũng lười suy nghĩ, anh chỉ biết mình không hề kháng cự ý niệm kết hôn với cô. Hôm nay anh có cả danh lợi lẫn địa vị, thứ duy nhất thiếu thốn chỉ có tình cảm mà thôi. Mà Tô Tú đã từng trao anh tình cảm thuần khiết nhất, anh khát vọng một mái ấm gia đình, và cô chính là sự tồn tại ấy.

Cô có thể cho anh thứ anh muốn, anh cũng có thể đền bù những gì cô đã mất đi, đây không phải là chuyện rất tốt sao?

Anh không trả lời, Tô Tú lại nói: “Bởi vì cô Diệp hủy hôn nên anh muốn tìm bừa một người thay thế ư? Nhưng đừng là tôi chứ, anh có thể tìm người khác mà, những minh tinh điện ảnh xinh đẹp, hoặc là thiên kim tiểu thư…”.

Giọng cô đứt quãng, về sau không cất thành lời được nữa. Lục Lan Xuyên cảm thấy phổi mình lại sắp nổ tung. Thật là, lần nào nói chuyện với cô đều có cảm giác tức nổ phổi này.

“Đủ rồi!”. Anh gần như quát cô mà không hề nghĩ ngợi. Anh không khống chế được giọng mình, hình như lại làm cô giật thót.

Lục Lan Xuyên càng phiền muộn, chỉ trầm giọng nói với cô, “Tô Tú, tôi chỉ muốn kết hôn với em! Chưa đến ngày cưới tôi quyết không buông tha!”.

Về sau cô không nói được gì nữa, đôi môi run rẩy, mắt mở to mà sáng lấp lánh, nhưng không có một giọt nước mắt. Cô đau lòng quá đỗi ư? Hay vốn dĩ không còn đau lòng nữa, chỉ có bực tức và thất vọng?

Nghĩ vậy, Lục Lan Xuyên lại nhấn mạnh chân ga, tâm trạng bức bối không sao tả xiết.

Con nhỏ phụ lòng tốt của người khác này, cưới anh tệ hại đến mức ấy ư? Con người sống không phải chỉ vì có những ngày tốt hơn à, cần gì phải làm khó mình vì những điều đã qua chứ. Bây giờ theo anh, cô sẽ có tương lai ổn định, tốt hơn bao năm cô phải làm lụng vất vả rất nhiều mà.

***

Về đến nơi mà nhà cửa tối om, Lưu Tịnh làm thẻ tập gym, dạo này hay đi nhảy Aerobics, nhiều khi về muộn. Cô không buồn bật đèn, mượn ánh trăng mát lạnh ngồi trên ghế sô pha, nghe tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ. Cô cứ ngồi im như vậy hồi lâu, không hề nhúc nhích.

Hình như có tin nhắn, màn hình lóe lên mà cô vẫn ngồi nguyên đó không định xem. Cho mãi đến khi chuông điện thoại đổ chuông, Tô Tú như choàng tỉnh từ giấc mộng, đưa tay bắt máy, vậy mà lại là Cao Hàn.

Căn phòng tĩnh lặng như tờ, chỉ giọng nói trầm thấp của anh chầm chậm truyền tới qua sóng điện thoại. Anh nói: “Cậu về nhà chưa? Gửi tin nhắn không thấy trả lời, hơi lo cho cậu”.

Tô Tú “ừm” một tiếng, khi mở miệng mới hay giọng mình khản đặc, cứ như đang nghẹn ngào vậy.

Cao Hàn cũng nhận ra điều khác lạ, “Sao thế? Giọng cậu là lạ”.

Bấy giờ Tô Tú mới nghĩ đến việc đưa tay lau mặt, ngón tay vừa chạm vào, cô mới nhận ra mặt mình đã lạnh băng. Cô hạ giọng đáp: “Không sao đâu, tớ mệt quá thôi”.

“Đương nhiên là mệt rồi, giờ đã hơn mười giờ, các cậu thường làm thêm giờ như vậy à?”.

“Không đâu, thi thoảng mới làm thôi”.

Cao Hàn cười khẽ, “Hay là cậu nghỉ việc đi, tớ nuôi cậu”.

Câu này vừa dứt, hai người đều ngẩn ngơ.

Dầu sao mới gặp lại chưa được bao lâu, Cao Hàn cũng ý thức được lời mình nói không thích hợp cho lắm, quá đột ngột, nhất định sẽ làm cô sợ.

Anh quanh co sửa lời: “Ý tớ là, cậu đi làm cho tớ, tớ trả lương. Tô Tú, tớ tìm trên mạng thấy một chỗ khá được, vừa liên lạc với người cho thuê rồi, giá tiền có thể chấp nhận được, sẽ quyết định sớm thôi. Còn nhớ chuyện chúng ta cùng tham gia nhóm nghiệp dư viết tạp san không? Chỉ cần chúng ta cố gắng, lý tưởng khó khăn hơn nữa đều sẽ thực hiện được, lần này cũng vậy. Tớ nghĩ xong tên luôn rồi này, được mấy cái tên đấy, mai cho cậu xem nhé?”.

Cao Hàn nói rất nhiều về triển vọng và mong đợi vào tương lai, kích động miêu tả cho cô một bức tranh tuyệt đẹp.

Tô Tú nhắm mắt lại, khẽ nói với anh: “Cảm ơn cậu, Cao Hàn”.

Giấc mộng tuyệt đẹp ấy chung quy không có duyên với mình, hy vọng và hơi ấm Cao Hàn mang đến cho cô quá ngắn ngủi, một ngày một đêm, giấc mộng này lại một lần nữa bị Lục Lan Xuyên đập nát.

***

Ngày hôm sau, Tô Tú đi làm như thường lệ, Lục Lan Xuyên gọi điện cho cô từ sớm, cô vừa thấy số đã từ chối cuộc gọi, thấy chưa hết giận bèn dứt khoát đưa vào sổ đen.

Kết quả Lục Lan Xuyên lấy số lạ báo cho cô, “Lập tức nói rõ với người kia”.

Dĩ nhiên cô biết “người kia” là ai, chỉ nhìn mấy chữ ngắn ngủn này đã thấy thái độ hất hàm ra lệnh ấy, cô lập tức nhấn nút xóa tin.

Nhưng xóa tin rồi không có nghĩa là mặc kệ, Tô Tú hiểu Lục Lan Xuyên, nếu bị dồn ép, thể loại cầm thú như anh ta có thể làm bất cứ chuyện gì. Bản thân cô không sao, nhưng không thể liên lụy tới Cao Hàn, huống chi hiện giờ Cao Hàn đang lập nghiệp, không cẩn thận sẽ để lại hậu quả thê thảm.

Đến trưa, vậy mà Cao Hàn lại đích thân chạy tới mang bữa trưa cho cô. Tô Tú thấy anh xuất hiện mà ngẩn người, “Sao cậu lại…”.

“Chắc cơm công sở của các cậu khó ăn lắm phải không? Tớ mang món ngon cho cậu đây, là thịt kho tàu

mẹ tớ nấu đấy”. Nhà Cao Hàn sống ở vùng này, mặc dù gia cảnh bình thường, nhưng ba mẹ rất hiền hòa, không khí gia đình êm ấm vô cùng. Hồi đại học, Tô Tú và Lưu Tịnh đã từng qua chơi một lần, khi ấy vừa đến Trung thu, mẹ Cao Hàn nấu một bữa thịnh soạn. Tô Tú rất thích thịt kho tàu bà làm, bởi vì có hương vị của mẹ…

Cao Hàn cẩn thận mở hộp cơm, nhét đôi đũa vào tay cô, hơi nghiêng mặt lẳng lặng nhìn cô.

Vào khoảnh khắc ấy, Tô Tú thực sự cảm thấy rất khó chịu, như có thứ gì tắc nghẹn trong cổ họng, nuốt không trôi mà không lấy ra nổi. Trong ấn tượng của cô, trước nay chưa từng có ai quan tâm mình đến vậy, đáng tiếc cô không có phúc hưởng thụ. Cô cúi đầu như che giấu, lúc ăn âm thầm chuẩn bị những lời cần nói với Cao Hàn.

“Tối nay chúng ta đi xem phim nhé?”. Cao Hàn phá vỡ sự im lặng, nói rồi rút tấm vé xem phim từ trong túi đưa cho cô.

Tô Tú quay lại nhìn anh, chiếc vé nhăn nhúm, hình như đã bị nắm trong tay rất lâu.

Cao Hàn chú ý tới tầm mắt của cô, ngượng ngùng vuốt mũi nói: “Sợ cậu từ chối, tớ phải đắn đo mãi đấy”.

Tô Tú từ từ cúi đầu, nhìn thức ăn trong hộp cơm, hồi lâu mới nói: “Tối nay tớ không rảnh”.

Cô không nhìn vẻ mặt của Cao Hàn, tay siết chặt đôi đũa, dù người này là bạn học hay là gì của cô đi nữa, cô đều không muốn anh bị liên lụy.

Kết quả Cao Hàn im lặng vài giây, cười khẽ: “Cậu lại phải làm thêm giờ à? Không sao đâu, lần sau cũng được”.

Tô Tú đang định nói tiếp, Cao Hàn đã đứng lên đưa lưng về phía cô: “Ừm, tớ đã hẹn chủ nhà kia, đến giờ rồi, đi trước nhé”.

Anh không hề quay đầu lại, nhưng Tô Tú có thể nhận ra sống lưng cứng đờ của anh, cố tỏ vẻ bình tĩnh như vậy. Cô hé miệng, nhưng Cao Hàn bỗng quay lại, đưa chai nước khoáng vẫn cầm trên tay cho cô, cúi người nói: “Không sao đâu, tớ chờ bao lâu cũng được”.

“Cao Hàn…”. Tô Tú khó có thể mở miệng, cắn môi quyết tâm nói, “Chúng ta không thích hợp, nên kết thúc đi. Tớ… không có cảm giác với cậu”.

Cao Hàn giật mình, có lẽ không ngờ cô cự tuyệt thẳng thừng đến vậy. Hồi đại học từng bị cự tuyệt, nhưng khi đó nghe cô nói đã có bạn trai. Thế bây giờ thì sao? Lưu Tịnh nói cô độc thân mà…

Anh nhíu mày, có phần khó hiểu, “Nhưng hôm qua…”. Rõ ràng hôm qua cô còn tỏ thái độ muốn thử, hơn nữa lúc ăn cơm rất vui mà.

Cao Hàn không hiểu ra sao, hoàn toàn không đoán được tâm tư của phụ nữ, “Cậu cảm thấy chỗ nào không thích hợp? Tính tình ư? Hay là tớ làm gì khiến cậu không vui?”.

Thấy sự nghiêm túc và khẩn thiết trong mắt anh, Tô Tú chỉ có thể quay đi, siết chặt ngón tay buông thõng bên người, “Tớ…”.

“Bởi vì cậu không phải là loại người cô ấy thích”. Một giọng nói vang lên từ phía sau, khiến người Tô Tú sững lại.

Tiếp theo, anh ta từ từ đi tới, bàn tay to lớn nắm chặt bả vai cô, kéo cô vào lòng. Tô Tú cắn răng, cô không nhìn cũng biết là ai, bởi biết là ai nên cô mới nhắm mắt không muốn nhìn.

Lục Lan Xuyên cảm nhận được sự kiềm chế của cô, hơi nhíu mày, thế rồi ôm cô thêm chặt, hất cằm, vênh váo nói với Cao Hàn: “Cô ấy sắp kết hôn với tôi rồi, đương nhiên không thể hẹn hò với cậu. Cậu giữ lại vé xem phim mời cô gái khác đi”.

Cao Hàn kinh ngạc nhìn Tô Tú, không thể tin nổi. Anh có thể cảm nhận được người trước mặt mình không tầm thường, cách ăn mặc ấy phần nào thấp thoáng hơi thở của nhà tư bản.

Sau đó, Tô Tú không biết Cao Hàn rời đi thế này. Hình như anh nói gì đó nhưng cô không tài nào nghe rõ, cô chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cảm giác bị nắm giữ mà không thể nào đối chọi này tệ hại cùng cực, gần như ép cô nổi điên.

Cô quay đi, sải bước về văn phòng, kết quả Lục Lan Xuyên lạnh lùng gọi giật lại, “Xem ra tôi phải thay em quyết định thôi”.

Tô Tú chôn chân tại chỗ, đầu óc nổ tung.

Kế đó, cô nghe tiếng Lục Lan Xuyên vang lên sau lưng, “Chào đạo diễn Lưu, không có việc gì đâu ạ. Xin hỏi ông có học sinh nào tên Tô Lăng không…”

Tô Tú lao tới giật lấy điện thoại anh ngắt mắt. Cô trợn trừng mắt nhìn kẻ trước mặt, tức đến mức run rẩy cả người.

Lục Lan Xuyên nhìn lại cô, đôi mắt có thứ mà cô không thể hiểu, “Tô Tú, tôi biết em không vượt qua được những vướng mắc trong lòng, nhưng tôi bảo đảm, kết hôn rồi em sẽ không sống tệ hơn bây giờ. Em…”.

Anh còn chưa dứt lời, Tô Tú đã giội hết nước khoáng lên mặt anh.

Lục Lan Xuyên lặng im, tóc anh rất ngắn, thật ra cô làm vậy không khiến anh thảm hại là bao, có điều động tác ấy cho thấy Tô Tú hận anh đến mức nào.

Anh giơ tay lau mặt, chợt nghe Tô Tú nói: “Kết hôn đúng không? Được, tôi đồng ý”.

Cô bỏ cuộc lại khiến Lục Lan Xuyên ngẩn người, khi ngước mắt lên cô đã vội vã quay lưng đi rồi.

Tô Tú siết chặt nắm tay, móng tay găm sâu vào da thịt. Vậy mà cô lại hồn nhiên không phát giác, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.

Đúng, kết hôn, tại sao lại không chứ? Cô đã mất mát quá nhiều, cũng bị Lục Lan Xuyên cướp đoạt quá nhiều, hôm nay bị kiểm soát lẫn làm nhục đến cùng cực. Đã là vậy, tại sao không đòi lại bằng cách thức khác chứ? Lời nói của Lục Lan Xuyên đã nhắc nhở cô, kết hôn rồi cô sẽ không sống tệ hơn bây giờ… Ai nói điều này không đúng chứ? Vả lại ai biết kẻ nào bết bát hơn?

Tô Tú nắm chặt bàn tay, trở về phòng làm việc, ngồi trước bàn làm việc mở văn bản, nghiêm túc soạn đơn xin thôi việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play