Lăng Từ Nhật đã tỉnh lại, gần như đã một tháng rồi, và mọi chuyện cứ xảy ra như một giấc mơ...
Cũng như thông lệ, hôm nay anh lại mang cháo đến cho Lăng Từ Nhật, lòng vui cứ lâng lâng không tả nổi...
Cô còn sống, cô vẫn còn ở đây, cô sẽ chẳng bao giờ đi đâu nữa...
Cái suy nghĩ đó lại chợt thoáng qua khiến trên đôi môi anh vẽ lên một nụ cười...
Thi thoảng, dường như mọi chuyện vẫn cứ như một giấc mơ...
...
.
- Dương Khánh Nam!! Cậu lại muốn đi đâu??
Trên hành lang quen thuộc, dường như âm thanh quen tai ấy lại vang lên. Anh nhíu mày, quay lưng nhìn vị trưởng bối trước mặt...
Cao Đường Quân nhìn anh không lên tiếng, đôi mắt cẩn thận nhìn về phía hộp cháo trắng trên tay anh, à lên một tiếng hiểu chuyện...
- Đến chỗ con bé hả??
- Vậy thì sao??
Anh chán nản, lạnh nhạt lên tiếng. Vì sao nha?? Vì cháo sẽ sớm nguội mất...
Cao Đường Quân chằm chằm nhìn anh một hồi lâu, mới chậm rãi lên tiếng...
- Biết con bé vẫn sống, cậu lại kích động như vậy sao?? Cậu không cảm thấy bản thân như vậy là vui mừng quá sớm à??
Dương Khánh Nam khẽ nhíu mày, khó chịu lên tiếng...
- Ý cô là sao??
Cao Đường Quân quay lưng đi, lại kịp để lại một câu...
- Đi theo tôi...!!
...
Dương Khánh Nam bước vào căn phòng chẳng mấy lạ lùng. Chưa kịp lên tiếng, đã bị Cao Đường Quân cắt ngang, quăng một sắp hồ sơ ra trước mặt cậu...
Lại nheo mày, anh cầm lên, lật lật vài trang. Phút chốc, cả người lại như tê cứng, cả bàn tay như run lên từng hồi, khóe môi lắp bắp...
- Đây... đây là cái gì??...
- Cài gì ư?? - Cao Đường Quân cong chân mày- Thì chính là như vậy đó...
.
.
-... Con bé sẽ không còn có thể đi được nữa...!!
...
Dương Khánh Nam bước trên hành lang, đầu đau như cắt rối như tơ vò...
Tôi nghĩ đây chính là di chứng...
Di chứng sao??
Con bé có thể sẽ phải ngồi xe lăn vĩnh viễn...
Xe lăn??...
Hừ!! Thật nực cười...
... Còn cô?? Cô sẽ phải làm sao đây??
Mãi chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, không biết từ khi nào anh đã đi ngang qua sân sau. Qua khung cửa kính, anh thấy cô - người con gái anh yêu ngồi đó, ánh mắt thất thần nhìn về nơi xa xăm...
Bóng cô trải dài trước ánh hoàng hôn chiều, đôi mắt mơ mộng hướng về phía xa xôi trước mặt, gió khẽ vờn nhẹ làm rối mái tóc cô...
Cô trông thật yên bình...
- Chị!!
Tiếng nói khiến anh giật thót khẽ vang lên, anh vội ẩn người sau cột tường. Lăng Nhã Linh hồng hộc chạy về phía Lăng Từ Nhật, vui vẻ đưa cho cô chai nước. Lăng Từ Nhật le lưỡi tinh nghịch, vui vẻ mỉm cười lại...
Nhìn nụ cười của cô, anh cảm thấy sao mà xót xa quá...
Hộp cháo sớm nguội trên tay anh, lại một lần nữa bị anh siết chặt...
...
.
.
.
Cô vui vẻ đẩy xe lăn về phía phòng bệnh, vừa đi vừa ríu ra ríu rít trò chuyện với cô em gái...
- Ủa?? Cái này ở đâu ra vậy??
Tiếng nói của Lăng Nhã Linh vang vang lên thành công thu hút sự chú ý của cô. Lăng Từ Nhật tò mò nhíu mày...
- Em thấy thứ gì hay ho à??
Lăng Nhã Linh không nói, cầm cái túi đưa ra trước mặt cô. Ngửi ngửi, mắt cô khẽ sáng rỡ...
- Thơm quá!! Là cháo thịt bò!!...
Và chưa kịp để cô em gái nói gì, Lăng Từ Nhật đã nhanh chóng mở nắp ăn ngay... Khẽ lắc đầu thở dài với cô chị của mình, cũng không kiềm được tò mò tự hỏi...
- Cơ mà ai lại tốt bụng cho chị một hộp cháo như vậy chứ?? Còn rất biểu ý tham ăn của chị mà mua thịt bò nha...
Lời Lăng Nhã Linh vừa dứt, cái muỗng trong miệng Lăng Từ Nhật khẽ khựng lại đôi chút, trong đôi mắt thoáng qua vẻ dịu dàng hiếm thấy...
- À...!!
Bất chợt, trong đầu một cô không kiềm được mà lại nghĩ đến hình bóng của anh...
..
.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT