- Cái gì đây?? Nhóc mua rượu?? - Lăng Từ Nhật há to mồm, mua rượu?? Thằng nhóc này có đang tỉnh táo không vậy??
Dương Duy chẹp miệng không nói gì, lôi trong túi ra mớ xoài chua cùng bốn chai rượu trắng. Lăng Nhã Linh cũng trố mắt mà nhìn?? Đồ giải stress đây sao??
- Nè!! Không được đâu... Ba mẹ tôi mà biết thì...!! - Lăng Nhã Linh kéo nhẹ vạt áo của Dương Duy, nói khẽ...
- Xời!! Bà không nói, tui không nói, bả không nói. Vậy thì ai mà biết?!... - vừa nói, Dương Duy bật nắp chai rượu...
- Ông biết đấy!! Chúng ta còn chưa đủ tuổi... - Lăng Nhã Linh sợ sệt, cố khuyên Dương Duy...
- Chả sao!! Uống chút rượu trái cây chả thấm vào đâu. Huống chi ở nhà tui uống với anh Khánh Nam hoài!!
Ba mẹ Dương Khánh Nam cũng như ba mẹ Lăng Từ Nhật, đều làm ăn lớn. Hằng tháng gửi tiền tiêu vặt về cho hai anh em họ. Vì vậy, chuyện hai anh em họ Dương qua nhà Lăng Từ Nhật ăn cơm ba bữa là chuyện bình thường...
- Không ở nhà. Vậy chắc là...
Dương Khánh Nam khoá cửa, bỏ chìa khoá vào túi áo. Lững thững bước đi, không ở nhà, đương nhiên là ở nhà con nhóc Lăng Từ Nhật chứ còn ở đâu được nữa...
. . .
.
.
.
. . .
// Cạch //...
Dương Khánh Nam nheo mày, cửa khoá?? Hôm nay có chuyện gì mà lại cẩn thận đến độ khoá cửa?? Theo trí tò mò, anh lập tức dùng chìa khoá dự phòng tra vào ổ, tiếng cạch phút chốc vang lên nghe rất êm tai, Dương Khánh Nam nhẹ nhàng bước vào..
. . .
Dương Khánh Nam bước vào đến phòng khách, ngay lập tức một cảnh tượng bừa bộn bê bối đập vào mắt khiến Dương Khánh Nam trợn to. Bàn tay siết chặt đến độ nổi gân máu... Anh gằn lên từng chữ, điên tiết...́
- CẢ . BA . NGƯỜI !!
Dương Khánh Nam nhìn ba con người bê bối đang nằm say ngủ teên đất, xung quanh là những chai rượu trắng đã hết nhẵn...
Chết tiệt thằng em!! Đã uống rượu mà còn lôi kéo theo hai chị em nhà này... Ba đứa này có biết là chúng nó chưa đủ tuổi uống rượu không vậy??