Định vung ra, nhưng rồi nhìn thấy đám lá phong đỏ bị nhàu nát trong tay, cô liền thả ra. Anh cười cười...
- Sao thế?? Không dám à??
- Ai nói không dám?? - cô liếc anh một cái, chẹp miệng - Sợ ông vấy bẩn không khí thôi!!...
Cô đi trước, anh lại lẽo đẽo theo sau. Bất chợt, cô lên tiếng...
- Này!!
- Hửm??
Dương Khánh Nam anh thề, anh đã thấy lỗ tai của cô đỏ ửng lên...
- Năm sau... tôi muốn được ngắm lá phong đỏ...
Càng về sau, cô càng nói lí nhí. Nhưng tất nhiên anh có vẫn có thể nghe được...
Liền xấu xa nhếch môi cười một cái... Anh bước ngang cô, tay vỗ vỗ đầu...
- Ừ!! Rồi năm sau, năm tới rổi lại năm tới nữa. Đến khi chúng ta có con, có cháu, răng tóc cũng rụng hết, thu nào cũng sẽ lại ra đây!!
Lăng Từ Nhật nghe nghe, vốn thấy có điểm không hợp lý, nhưng nhất thời không tìm ra, vui vẻ ngoắc ray, gật đầu cái rụp...
...
.
Một kí ức khẽ tràn về trong tâm trí khiến lòng anh tê tái...
Anh cứ tưởng, lúc đó anh đã lừa cô, nhưng đâu có ngờ, người bị lừa mới chính là anh...
Ha... đồ ngốc đó còn hứa, sẽ cùng anh đi ngắm lá phong vào mùa thu mấy chục năm sau nữa cơ đấy...
Và giờ thì đồ xấu xa ấy lại đi trước anh một bước rồi...
Soạt...
Tiếng động nhỏ khẽ vang lên khiến anh chú ý. Nheo mày, anh thấy con Mun đang cào cào thứ gì đó dưới tấm ga giường, nheo mày, anh bế nó lên, mắng...
- Mèo hư!! Đừng có phá!!
Lập tức, ánh mắt anh cũng bị thu hút xuống vật lộ ra khỏi tấm ga giường. Nheo mày, anh liền rất nhẹ nhàng mà nhấc nó lên...
Một tờ giấy??...
... Đúng hơn, là một bức thư...
Trong thâm tâm anh vội vã lướt qua hình bóng của Lăng Từ Nhật, vội vã xé tờ giấy ra, đôi mắt liền đọc nhanh vôti ra mấy dòng chữ...
.
Tèn tén ten
Dương Khánh Nam, ông phát hiện ra rồi đúng chứ? Nhưng trễ quá. Vì năm nay, ông phải đón mùa thu đến một mình rồi.
Xin lỗi ông nhé. Ông chắc là cảm thấy tôi ích kỉ lắm. Mà sao tôi biết được, có khi ông đang vui sướng cười ha hả cũng nên?
Đùa thôi đùa thôi. Tôi đi rồi thì đừng có mà khóc đấy, sẽ chẳng có ai dỗ sữa cho ông nữa đâu.
Còn nữa, nhớ chăm sóc ba mẹ giùm tôi nhé. Bảo họ hãy tha lỗi cho đứa con bất hiếu này. Nhớ nói với nhóc Duy, chăm sóc em gái tôi cho tốt vào. Không là tôi về ám đấy nhé.
Mùa đông này giữ ấm cho tốt vào, đừng có để bị cảm nữa đấy.
À, còn một điều nữa...
Những lúc mà hai ta cãi nhau, chắc nhiều lần đã tổn thương sâu sắc tới ông lắm ha. Thật ra, nói ghét ông chính là sự thật đấy.
Ghét ông ghét ghét ghét đến nỗi... chỉ muốn cưới ông vể làm chồng thôi.
Còn một điều cuối cùng...
...
.
Tôi hy vọng một ngày nào đó, ông lại cãi nhau với tôi nữa nhé?!...
...
Dương Khánh Nam cầm bức thư, tay cũng run lên từng hồi. Từng giọt nước khẽ tóc tách rơi xuống, làm nhoà cả chữ mực tím...