Dương Khánh Nam bước vào nhà, khẽ hắt xì một cái. Hey ~!! Mùa xuân đến rồi mà vẫn lạnh như vậy a ~!!...

Khẽ bỏ cái túi ba lô cồng kềnh trên vai, tháo luôn cả đôi giày bata đen quen thuộc, anh cảm thấy trong lòng dâng lên một chút cảm giác thỏa mãn khi nghĩ đến hai đứa vướng chuyện của anh đã đi ra khỏi nhà hôm nay nha ~!!... Vậy là không phải anh có thời gian riêng với Lăng Từ Nhật sao??...

Nhếch môi cười thỏa mãn một cái, anh lướt qua phòng khách định lên hẳn trên lầu. Nhưng phút chốc, ánh mắt anh hơi khựng lại, nhìn người con gái ngồi ngẩn ngơ trên ghế sofa, tay không yên phận khẽ vuốt bộ lông đen của con mèo nhỏ, làm nó rên hừ hừ thoải mái...

Anh khẽ nhăn mày, con mèo kia không phải là chiếm tiện nghi quá rồi sao?? Cư nhiên lại được sủng ái như vậy. Không ngăn được mà cảm thấy cưu mang con mèo láo toét kia về có chút hối hận...

Dương Khánh Nam bước lại gần chỗ cô, cư nhiên thấy cô không có chút động tĩnh gì, như là người mất hồn, vẫn đăm đăm nhìn về một khoảng hư không trước mặt. Anh còn thấy, khóe mắt của cô cư nhiên có một chút đo đỏ...

Chân mày anh cau lại chặt hơn... Chậm rãi lên tiếng, cố kiềm nén không đè cô ra mà lắc lắc hỏi tội...

- Này!!

-...

- Này!!...

-...

- LĂNG TỪ NHẬT!!!!!!! - như đã mất hết kiên nhẫn, anh gầm lên khiến Lăng Từ Nhật giật bắn, xoay mặt nhìn anh, nhếch môi cười xã giao có chút cứng đơ...

- Hi~ !! Ông về rồi à?!...

Anh khẽ cảm thấy nhộn nhạo vì thái độ của cô, tức giận giây trước bỗng bay đi đâu mất... Khẽ ngồi cạnh Lăng Từ Nhật, ân cần hỏi...

- Bà sao thế?? Có chuyện gì xảy ra sao??!

Nét sững sờ thoạt qua ánh mắt Lăng Từ Nhật, khẽ cười. Dễ dàng nhận thấy lắm sao?? Dù trong lòng có rất nhiều tâm tư, nhưng cô chỉ lắc nhẹ đầu thay cho câu trả lời...

Dương Khánh Nam khẽ thở dài, cô bướng bỉnh như vậy thì anh không ép, mà có ép cũng chưa chắc khui miệng cô được. Cổ họng chợt khô khốc, Dương Khánh Nam rời khỏi chỗ ngồi, mau chóng quay vào nhà bếp lấy chút nước...

Nhưng vừa bước vào, cảnh tượng trước mắt không thể làm người ta thôi kinh hãi, trong đó có cả anh...

Bàn ghế bị lật tung, tán loạn tứ phía. Khăn trải bàn cùng rèm cửa nát báy. Thức ăn thì vứt bữa bãi trên sàn, nước uống, rau xanh,... tạo nên một hỗn độn làm người ta không khỏi buồn nôn. Tủ thức ăn cũng bị lật tung, vứt bừa bãi trên kệ bếp, dao nĩa cắm lung tung, bát đĩa vỡ toang...

Cảm giác như vừa có một cơn bão quét qua đây vậy...

Khẽ rùng mình một cái, anh liền xoay lưng nhìn người con gái lại ngẩn ngơ đằng kia. Đừng nói với anh, tất cả đều là do cô làm??... Phút chốc, một cỗ bất an ngập dâng đến cuống họng... Cũng không thèm buồn uống nước nũa, anh lập tức quay lại ngồi ngay ngắn ở vị trí cũ...

Định mở miệng nói gì đó với Lăng Từ Nhật đang thất thần, nhưng cổ họng lại bị nghẹn bởi con mèo đang gừ gừ nũng nịu thoải mái kia, còn tham lam đòi cô gãi cho nó. Không khỏi nghiến răng, lập tức liền giật nó mà quăng sang một bên, không quên lườm một cái cực kì sắc bén...

Thứ mềm mại trong vòng tay lập tức trống rỗng, cô liền hơi thoáng ngạc nhiên, giương đôi mắt to ra nhìn anh...

- Bà... bà có chuyện gì giấu tôi à??

Tiếng nói vừa dứt, anh cảm thấy sóng lưng cô đột nhiên căng thẳng, mặt trắng bệch làm anh càng thêm nôn nóng, hỏi dồn...

- Chuyện đó là gì?? Không nói với tôi được sao??

Lăng Từ Nhật khẽ run, mắt không chớp liền nhanh chóng xoẹt qua tia bi thương. Nói với anh? Sao có thể nói với anh chứ??

Lại khẽ lắc đầu...

Dương Khánh Nam mày đẹp nheo lại, nhìn bộ dáng cô trong rất yếu đuối, rất cực khổ. Đó là chuyện gì?? Thực không thể nói với anh sao?? Dương Khánh Nam anh không đáng để cô chia sẽ sao?? Với suy nghĩ đó, một cỗ tức giận không tên ngập dâng trong cuống họng, mãi không tan...

Bàn tay khẽ siết lại, cố kiềm nén không tuôn trào...

Đứng phắt dậy, anh nhanh chóng bước ra khỏi phòng khách, để lại ánh mắt yếu ớt Lăng Từ Nhật nhìn theo. Không ngoảnh lại đầu, Dương Khánh Nam khẽ buông ra một câu hững hờ khiến tim cô chua xót...

- Thích làm gì thì làm!! Tôi không muốn quan tâm đến bà nữa!!...

... Nhói...

Rầm.

Cánh cửa đóng lại đầy tuyệt tình, nhanh và giống như một giáng búa đập thẳng vào tim cô...

Tan nát... Lăng Từ Nhật liền cảm nhận được ẩm ướt nơi đầu lưỡi. Không mặn, không chát... nhưng nó vốn là nước mắt từ khi nào đã tràn khỏi bờ mi...

Cô gạt nước mắt, chùi chùi lại chùi, chùi đến khi khóe mắt sưng đỏ nhưng cô vẫn cứ tiếp tục... Cô thét lớn, òa khóc, gục mặt xuống chiếc gối lông...

... Nói cho anh biết?? Cô không thể...

... Yêu anh?? Cô càng không thể...

... Ghét anh?? Đó là điều mà kể cả khi xuống địa ngục, cô cũng sẽ không bao giờ làm...

......

Vậy thì, cô phải làm sao??...

...

Lăng Từ Nhật nhìn vật nhỏ cọ cọ ở chân cô, nhanh chóng nhảy vào lòng cô liếm liếm nước mắt như an ủi. Cô càng cắn chặt răng, ngăn không cho tiếng khóc bật ra khỏi khuôn miệng... Cắn chặt bờ môi nhỏ, đến rỉ máu, trắng bệch đầy đau nhức...

Nhưng liệu có bằng không, nỗi đau ở tim cô?? Nó luôn ngự trị ở đấy, gặm nát trái tim cô còn nhanh hơn căn bệnh bẩm sinh khốn nạn...

Khẽ nhìn xuống bàn tay mình, cô để bờ môi khép hờ, máu chảy ra từng dòng trong thật lâm li đầy đau đớn...

...

.

.

.

...

Dương Khánh Nam nằm xoa xoa trán trên phòng, khẽ liếc nhìn đồng hồ cạnh bàn. Nhanh chóng bật dậy, chết tiệt!! Làm thế nào mà anh lại ngủ say như vậy??!...

Khẽ bật dậy nhanh chóng, liền phóng ngay về phía cửa. Nhưng chưa kịp cầm láy nắm tay cầm, tức khắc một giây liền có người nhanh hơn...

Hơi nheo mày nhìn Lăng Nhã Linh thở hổn hển, vẻ mặt gấp gáp cùng lo lắng. Dương Khánh Nam chưa kịp mở miệng nói, lại một lần bị Lăng Nhã Linh tranh trước...

- Anh Dương Khánh Nam!!!! Thế này là thế nào??!!...

Liền nói, nhỏ đưa vội mẩu giấy xé xuề xòa ra cho anh. Vừa cầm vào, anh đã thấy một mảng ẩm ướt, cảm giác bất an liền dâng lên đến cuống họng... Cư nhiên đọc xong dòng chữ nguệch ngoạc, con người cùng hai cánh tay anh buông thõng...

Tờ giấy được gió cuốn, nhè nhẹ bay đáp xuống mặt sàn, nhưng lại như một tảng đá đè nặng lên tâm trí Dương Khánh Nam...

...

.

.

.

"Chị đi đây!! Đừng tìm chị!!"

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play