Mùi vị bốn mùa khác nhau
Mùa xuân nên ăn măng, mùa hè có rau dưa, vào thu thì rượu nhắm cua là cực phẩm, qua mùa đông rau cải trắng là ngọt nhất. Bốn mùa thay đổi,
tùy theo mùa mà thức ăn cũng biến hóa dần, ví dụ như cá mè chỉ ăn vào
mùa xuân hoa đào nở thì mới thơm ngon.
Vào mùa xuân, đi bẻ măng non, lột lớp vỏ phía ngoài, cây măng trắng
ngần dần hiện ra, một mùi hương thơm ngát tỏa ra. Hơi có mùi như là mùi
cây trúc, giống như vừa lạc vào rừng trúc, mưa xuống, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Bẻ một giỏ lớn trở về, bóc hết lớp vỏ phía ngoài, chỉ còn
một ít râu măng còn sót lại, mềm mại quấn lấy thân măng, phảng phất như
thiếu nữ đang chờ ai, thật mê người. Cắt măng thành những những miếng
nhỏ, đập mấy quả trứng gà, thêm dầu vào cho lửa lớn rồi xào, phi thêm
tỏi băm với bột tiêu và ớt, màu đỏ dần chiếm lấy toàn bộ, trứng gà màu
vàng óng, chỉ xem thôi đã thấy thèm thuồng.
Đợi đến mùa hè là có thể đi xem vườn hoa quả, quả thật giống như lạc
vào đại viện nhà họ Lưu, thấy cái gì cũng đẹp. Màu xanh của mướp, màu đỏ cà chua, dưa chuột sạch sẽ, hoa bí nở ra một nửa, đẹp tựa như mỹ nhân
thời Đường. Mỗi khi đến hè, nấu một nồi cháo đậu xanh, ánh sáng rọi
xuống núi, không chút ngần ngại mà chọn một cây đậu, nấu nước, lấy gừng, giã tỏi, trộm tương hoặc thái dưa chuột thành từng khúc nhỏ, thêm chút
ớt và giấm hòa quyện vào nhau thật thơm ngon. Sau khi ăn, tản bộ đi về,
mang một túi lớn túi nhỏ cà chua, mùa hè nóng bức cũng biến thành thú
vị.
Mùa thu mà không ăn cua thì không phải là mùa thu, giống như chưa bao giờ có mùa thu vậy. Sáng sớm đi chợ mua về hai giỏ lớn, rửa sạch rồi
hấp chín. Một dĩa giấm, lại thêm một bình rượu vang, ngồi trên sân
thượng từ từ nhâm nhi, ăn hơn hai tiếng. Tôi mãi không hiểu thế nào là
ăn tao nhã, luôn cảm thấy chỉ có thánh nhân mới ăn được như vậy, chỉ có
ăn hăng hái mới cảm nhận được mùi vị. Tách vỏ, lấy gạch, thịt, đập càng, cuối cùng còn không quên mút mấy ngón tay, lại hớp một ngụm rượu nhỏ,
lập tức có cảm giác như mình là danh sĩ khí phách. Đợi ăn xong, tửu
lượng cũng có chút tiến bộ, ngủ cả một buổi trưa, trong mộng còn có thể
uống rượu ngâm thơ, làm người thế này đúng là không uổng phí.
Vào đông, không chỉ người mà động vật cũng rất lười biếng. Chỉ khi có chút ấm áp mới có thể khoan thai mà tỉnh lại. Mùa đông, cây cải trắng
thật thần kỳ, không giống với các loại cây khác, loại này ngọt, bình
thường thì rất hiếm khi có rau dưa các loại, vậy mà lại có loại mà vừa
tươi tvnt vừa ngọt lại còn mập mạp trắng trẻo như thế thì thật thú vị
làm sao. Mà thịt dê mùa đông cũng nhiều, ăn thịt cuốn rau, đôi lúc ăn
phải miếng mỡ và bắp thịt thật vui. Thịt dê cắt thành miếng lớn, bỏ vào
nồi sùng sục cả buổi chiều, đợi đến tối mời thêm vài ba người bạn tới,
bỏ cải trắng vào nấu chung, bưng lên bàn, nóng hầm hập. Mùa đông có cải
trắng thì cho dù tuyết rơi ngập trời cũng không sợ.
Đây đều không phải là mĩ vị thường ngày, phần lớn thời gian, chúng
tôi sẽ ở nhà xào thịt với ớt, ăn kèm với một chén cơm trắng, nhìn lại
bốn mùa đều có người đến chơi, cảm thán một câu châu báu dễ kiếm, tình
người vô giá.
Rãnh rỗi nghĩ thêm bữa ăn
Nếu mỗi ngày chỉ có ba bữa cơm thì luôn cảm thấy không đủ. Nếu buổi
tối được ngủ muộn thì càng cảm thấy dạ dày trống rỗng, miệng nhạt thếch, luôn muốn tìm chút gì đó an ủi. Thực ra không phải là đói bụng, nhưng
muốn ăn chút gì đó mới thỏa mãn.
Vì vậy sẽ ăn thêm, đầu tiên là hoa quả, cực kỳ ghét táo, nước cốt
nhiều, cảm thấy thật ngớ ngẩn lại chẳng ra làm sao. Rửa một rổ ô mai,
hoặc lột thịt trái nhãn, trái vải, thuận lợi hoàn thành, nước chảy ra,
cảm thấy cực kỳ thích thú. Có lần đêm khuya đói bụng không ngủ được, tôi liền ngồi dậy, lấy chừng mười mấy quả mâm xôi đã được ngâm trước đó ra, rưới lên trên một muỗng lớn mật ong, trong lòng dâng lên một niềm vui
nhỏ bé, rồi nhớ đến quả dâu tây nhỏ nhắn tròn tròn, cả người vui lên
không ít. Trong mơ cũng muốn nhớ đến mùi vị ngọt ngào đó.
Xem phim Mỹ nhất định phải có bánh quy. Sau khi mệt mỏi tăng ca về,
đứng dưới nhà mua một gói bánh quy lớn, về đến nhà, tháo giày cao gót,
tùy ý chọn một phim tựa “nhớ chuyện xưa”, mặc đồ ngủ thoải mái, bưng lên cốc trà mật ong. Đặt gói bánh quy trên gối đầu, vừa cười vừa coi, không cần suy nghĩ nhiều nhét bánh quy vào miệng. Thỉnh thoảng có vụn bánh
rơi xuống sàn, lôi thôi không cần phải nói, cả người vùi trong sô pha,
tự đắc kỳ nhạc thì cũng chỉ như vậy thôi.
Cô còn thích ăn sủi cảo, nếu tủ lạnh không có sủi cảo thì không thể
coi là tủ lạnh được. Vì còn độc thân nên không cần làm sủi cảo cho ai,
cũng không hay tổ chức tiệc tùng, chỉ lấy bảy tám viên sủi cảo, nấu lên, sủi cảo nổi lềnh bềnh trong nồi, trắng trắng mập mập, nồi khác cô bỏ
mấy món ăn khác như tôm, cá nhỏ, thêm chút giấm với dầu mè, vậy là hoàn
thanh món canh sủi cảo nóng hổi thơm tvnt ngon, ngồi dưới sàn từ từ ăn
xong, cũng uống hết một hơi cạn chén canh. Nhất thời cảm giác như hạnh
phúc đến cực đại, cô đơn và mất mát cũng dần vơi đi.
Nếu có đồ ăn thừa thì quá tuyệt rồi, bỏ vào lò vi sóng ba phút, tự
mình rót một ly bia, một đôi đũa thỉnh thoảng vươn đến gắp mấy miếng,
ung dung đọc một quyển sách hoặc một quyển truyện mình yêu thích, buổi
tối nhàn nhã lại hơi chút chậm chạp, không giống như bữa ăn chính, phải
luôn vội vội vàng vàng ăn trong khoảng thời gian nhất định để còn làm
việc tiếp. Đồ ăn thừa có làm sao đi nữa cũng trở nên dễ ăn, tương ớt đỏ
đỏ mềm trong chén, giống như mỹ nhân tuổi xế chiều, là một mùi vị khiến
người ta muốn ngừng cũng không ngừng được. Ăn rất lâu, trong lòng có một tia an tĩnh, cảm thấy con đường gì rồi cũng sẽ đi qua.
Có đôi lúc muốn ăn thịt kho thì đi mua mấy con gà, nếu không muốn ăn
thịt thì rang mấy miếng khuôn đậu, uống một ly phổ nhị, ngồi trước máy
tính hi hi ha ha cười ngây ngô, có lúc gặm chân gà lơ đãng nhìn thấy
tướng ăn của mình thật vặn vẹo, đưa ngón tay lên mút một lúc rồi nhả ra, sự vui sướng của người thường cũng là xuất phát từ đây mà ra.
Làm sao có thể quên được trái cây khô, lúc còn trẻ nhìn qua phim
truyện tiểu thuyết Mỹ luôn thấy mỗi bộ phim đều có một người đàn ông đi
đến quán bar uống bia ăn đậu phộng. Mỗi lần rang được đậu phộng thơm
ngon sẽ gọi hai người bạn nữa đến, vùi đầu vào sô pha vừa uống rượu vừa
mắng những người mình không ưa, mắng cho đến khi bản thân thấy thoải mái thì về ngủ, ngày mai lại là một ngày mới.
Đôi lúc sẽ mua gà rán ở ngoài, nhưng không ăn được mấy, quá mềm, chờ
khi cầm nó trong tay đưa lên miệng thì lại có mùi dầu mỡ ôi thiu. Đêm
khuya là lúc thích hợp ăn cánh gà rán, một cái hamburger, nếu muốn thì
có thể thêm một ly cà phê. Nếu đêm đó có thức khuya làm việc, thì chỉ có cánh gà rán mới có thể an ủi bản thân. Giao hàng nhanh là một anh chàng có nụ cười ấm áp, cho dù có tvnt khuya mấy đi chăng nữa cũng sẽ mang
đầy đủ thức ăn cho bạn. Cho nên, cho dù gặp khách hàng khó tính bao
nhiêu đi chăng nữa, phương thức có phiền phức đến mấy thì chỉ cần cắn
một miếng hamburger, ăn một miếng gà chiên, uống một hớp cà phê nóng là
tinh thần đã được nâng cao lên rất nhiều. Ngày hôm sau có thể hùng hùng
hổ hổ tràn đầy sinh lực đi làm.
Tất nhiên, sẽ có đôi lúc ăn mì ăn liền. Lúc ở nhà đặc biệt thích ăn
một loại mì sa tế hạ môn, nhất định phải nấu lên, cắt mấy lát cà chua,
thái mấy miếng thịt, dưa leo, đánh một quả trứng gà. Mì nấu xong, chỉ có thượng đế mới biết có bao nhiêu hương vị thơm ngon trong này. Có lần ăn mì lúc ba giờ sáng, bụng đói hành hạ đến không ngủ được, bò dậy đi vòng đi vèo tản bộ xung quanh, hơi gió lạnh từ biển thổi vào làm người lung
lay, trong dạ dày còn sót lại chút nước mì ấm áp, đi bộ cho đến khi nhìn thấy phía chân trời mặt trời vừa ló dạng, nghĩ đến cuộc gặp mặt hôm
qua, đột nhiên cảm thấy, mình cũng không phải không sung sướng.
Có ăn, có những thứ để nhớ, thật tốt biết bao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT