Sau khi tỉnh lại, Hồ Tiểu Phạn ngây ngẩn một lúc lâu, nhưng cũng
chẳng có nhiều thời gian để bắt chước người ta tìm hiểu kỹ về giấc mơ,
chỉ có thể mặc quần áo vào rồi đi làm.
Mở máy tính lên, cô truy cập vào blog của Mạch Tang theo thói quen, lại phát hiện anh trả lời mình. Anh nói: “Đã ăn no chưa, nếu em no bụng anh cũng thấy rất vui.”
Hồ Tiểu Phạn luôn cho rằng trái tim mình rất mạnh mẽ, vậy mà trong
khoảnh khắc kia lại thắt lại một cái. Cô nhớ tới giấc mơ kia, trước đây
Trương Dương cũng thương hỏi cô như thế: “Đã ăn no chưa?”
Nhưng mọi thứ đều không thể quay trở lại được nữa. Bây giờ cô độc
thân, một người ăn no thì cả nhà không đói bụng. Đây cũng chẳng phải
chuyện gì xấu.
Buổi trưa, Hồ Tiểu Phạn nhận được điện thoại của mẹ hỏi xem công việc thế nào rồi, cô trả lời đối phó mấy câu, chỉ muốn mẹ mau chóng kết thúc cuộc gọi. Lúc sắp cúp máy, mẹ cô chợt nói: “Đừng làm việc quá sức, nhớ phải chăm sóc bản thân cho thật tốt đấy.”
Cúp máy xong Hồ Tiểu Phạn thở dài, bố mẹ lúc nào cũng vậy. Lúc đi học thì luôn hy vọng con gái nghiêm túc học tập, tốt nhất là đừng để ý gì
tới những chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm vào việc đọc sách giáo khoa.
Đến khi tốt nghiệp xong thì phải gả đi ngay lập tức, cứ như có một chàng Bạch Mã Hoàng tử chờ sẵn, có thể cưới con gái mình về luôn vậy, tốt
nhất là ba năm hai đứa, một trai một gái càng tốt hơn nữa.
Cô nghĩ rằng cô đã hết cách để nói đến chuyện yêu đương rồi. Chưa nói đến chuyện bây giờ cô không có đối tượng nào, cứ cho là có đi nữa, cô
cũng chẳng có tinh thần nào mà đáp lại cả. Trương Dương đi rồi, Hồ Tiểu
Phạn cũng chẳng muốn tìm người khác nữa, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc làm
sao để no bụng, đây mới là chuyện quan trọng nhất. Cô còn tự hào nghĩ,
bản thân có thể không phải ôm ấp hoài bão lớn lao gì hết, ăn cho no
chính là mục tiêu lớn nhất.
Bốn,
Cô ngây người nhìn chằm chằm bức hình, lại nhớ ra Trương Dương thích
ăn cá hố nhất. Tiếc rằng khi ấy ký túc xá của trường không cho nấu ăn,
Hồ Tiểu Phạn cũng không có cơ hội làm cho anh lần nào. Bây giờ anh đã đi Mỹ rồi, không chừng đã thích bò bít-tết hay hamburger gì đó ở bên ấy
rồi, cũng không còn qúy trọng chút tay nghề nấu nướng của Hồ Tiểu Phạn
nữa rồi. Hồ Tiểu Phạn nhớ lại chuyện cũ mà đau lòng, lại không biết giám đốc đã đứng sau lưng cô từ bao giờ rồi.
Anh ta chỉ tiếc rè sắt không thành thép chỉ vào trán Hồ Tiểu Phạn nói: “Con gái con đứa, sao lại có thể tham ăn đến thế chứ, lúc làm việc còn nhìn
chằm chằm vào đĩa đồ ăn mà chảy nước miếng nữa, không biết xấu hổ sao?”
Cô không nói được gì, chỉ đành ra sức gật đầu nói: “Giám đốc, anh dạy rất phải ạ.”
Đi làm về cô liền mua cá hố, làm theo lời dạy của Mạch Tang. Phi thơm vỏ quế, hồi hương, đinh hương trong dầu, tiếp đó cho cá hố vào chiên,
sau đó cho thêm nước tương vào ninh trên bếp một lúc. Có lẽ do Hồ Tiểu
Phạn xem mèo vẽ hổ nên món cá hố cô làm ra bị nát hết. Bề ngoài không ra gì không nói, mùi vị cũng không ra gì luôn.
Cô tức giận chạy vào blog bình luận, oán giận phừng phừng, lãng phí cả con cá hố ngon lành kia rồi.
Mạch Tang nhanh chóng trả lời lại, anh hiền hòa nói: “Có phải đã để lửa lớn quá không, để lửa nhỏ chiên cho cá chín từ từ mới không khiến cá bị nát ra.”
Đích thực là do tính tình Hồ Tiểu Phạn nóng nảy, để lửa lớn mà nấu một mạch, bảo sao thành phẩm cuối cùng lại nát vụn như vậy.
Không ăn được cá hố, tâm trạng của Hồ Tiểu Phạn bị ảnh hưởng lớn, cô
nhịn đói đi ngủ. Nằm trên giường, cô lăn qua lộn lại suy nghĩ. Đúng vậy, đều tại cô quá nóng nảy. Khi Trương Dương nói lời chia tay, cô cũng
nhanh chóng đồng ý, rõ ràng là có thể nói rằng anh hãy suy nghĩ kỹ lại
một chút, không chừng sự việc còn có khả năng chuyển biến tốt hơn.
Trương Dương là một người bạn trai tốt, hai người đã ở bên nhau hai năm
rồi, cho tới nay cũng chưa từng cãi nhau trận nào cả.
Nhưng một người tốt như vậy, cũng đã đi rồi. Còn cả con cá hố ngon lành kia nữa, cũng bị cô phá hỏng mất rồi.
Năm,
Ngày chủ nhật cuối tuần, vốn là có thể ngủ nướng, nhưng Hồ Tiểu Phạn
lại bị những tiếng ùng ục to như sấm rền phát ra từ bụng làm tỉnh giấc.
Tối hôm qua không ăn được món cá hố, cô đã đói lả rồi. Cô không đành
lòng bò dậy, vẫn chưa dám tin rằng mình đã làm hỏng món cá hố này.
Tâm trạng Hồ Tiệu Phạn lúc này giống hệt một oán phụ, cô đi thẳng đến chợ hải sản, mua một con cá hố còn béo khỏe và tươi ngon hơn mang về.
Không kho được thì cô chiên từng khúc vậy. Cô ướp cá hố với rượu Thiệu
Hưng và gừng một lúc, sau đó nhúng vào trứng, lăn qua bột chiên giòn,
rồi bỏ vào chiên.
Chỉ lát sau cả gian phòng nhỏ đã tràn ngập mùi thơm. Cá hố được chiên vàng ươm xốp giòn đã tạm thời an ủi cho tâm hồn thiếu nữ cô quạnh của
Hồ Tiểu Phạn. Cô vui mừng cứ như được hẹn hò với một anh người yêu hoàn
mĩ vậy. Có anh người yêu tốt như thế, Hồ Tiểu Phạn không kiềm chế được
tính ham hư vinh của bản thân, cô chụp ảnh món ăn mình đã làm lại, nhanh chóng đăng nó lên trang blog không một độc giả của cô. Cô còn đắc ý kèm thêm một đoạn văn: Người nóng nảy không phù hợp với kho. Chỉ có chiên
mới có thể an ủi lòng người.
Mùi dầu mỡ khắp phòng, cô cũng chẳng cảm thấy khó chịu. Ăn no rồi ngủ bù một giấc, cảm thấy tinh thần càng tốt hơn. Gì mà Trương Dương, gì mà thất tình, đều đi gặp qủy hết đi! Hồ Tiểu Phạn cô không sợ thất tình,
chỉ sợ đói bụng. No bụng rồi, những chuyện thương xuân buồn thu này đều
quên cả thôi.
Mở máy tính lên, cô tiếp tục tự đắc xem lại bức ảnh cá hố cô đã đăng
kia, lại phát hiện có người bình luận, là Mạch Tang. Anh nói: “Cá hố chiên cũng được, cá hố kho cũng được, chỉ cần bản thân người ăn thấy vui vẻ là được rồi.”
Hồ Tiểu Phạn thử nhớ lại lúc nãy mình ăn cá hố thế nào, có thật sự
vui vẻ không? Cô vui chứ, ăn no rồi làm sao có thể buồn được đây? Vì vậy Hồ Tiểu Phạn lại càng vui vẻ hơn.
Sáu,
Thứ hai, cô hồi máu sống lại tiếp tục đi làm, hào hứng bừng bừng dậy
sớm làm cơm hộp, ớt xanh thịt bằm, rau cải nấm hương, còn có cá chiên
với cơm chiên trứng. Công ty có lò vi sóng, buổi trưa chỉ cần mang đi
hâm nóng lại. Hồ Tiểu Phạn ngồi ở phòng trà nước của công ty, tự pha một chén trà hoa cúc, vừa ăn cơm trưa mang theo, vừa uống một hớp trà nóng, cảm thấy toàn bộ công ty cũng trở nên đáng yêu hơn. Khi ăn cơm, cô theo thói quen vào blog của Mạch Tang, phát hiện ra anh lại đang dạy mọi
người cách làm cơm hộp. Ớt xanh thịt bằm, rau cải nấm hương, cô không
nhịn được bật cười ha ha, không ngờ anh lại làm giống cô như đúc.
Hồ Tiểu Phạn nhanh tay bình luận: Chúng ta ý tưởng lớn gặp nhau, tôi cũng làm cơm hộp giống anh này.
Anh rất nhanh đã trả lời: Ăn no chưa?
Cô thầm nghĩ trong đầu, sao có thể không no được, Hồ Tiểu Phạn cô sao để bản thân bị đói được? Ăn cơm mình tự làm không giống với cơm ở
ngoài, cả chiều, sức sống của Hồ Tiểu Phạn bắn ra bốn phía, ngay cả lúc
quản lý thao thao bất tuyệt cũng không khiến cô ngủ gà ngủ gật, làm việc Vô cùng mạnh mẽ vang dội. Cứ phải ăn no cái đã, ăn no rối mới có sức
làm việc, Đây mới là đạo lý lớn nhất của cuộc đời, chính xác hơn bất kỳ
đạo lý nào của các bậc thầy nỗi lạc.
Buổi tối về đến nhà, hòm thư của Hồ Tiểu Phạn báo có thư mới. Mở ra
xem, lại là thư do Trương Dương gửi tới. Anh ta than thở nước Mỹ không
giống tưởng tượng của anh ta, than thở áp lực quá lớn, than thở người ở
đây kỳ thị người Trung Quốc, cuối cùng còn than thở cả chuyện ăn uống
không quen. Ở cuối tin nhắn, anh ta nói, Hồ Tiểu Phạn, anh nhớ em.
Cô yên lặng xem hết, sau đó xóa đi. Hồ Tiểu Phạn không trả lời, cô
biết trả lời thế nào đây, có gì để nói đâu. Lúc trước người muốn đi là
anh ta, Hồ Tiểu Phạn không hề ngăn cản, hiện tại phát hiện ra, nước
ngoài trăng sáng nhưng không tròn như vậy2 mới nghĩ đến cô. Đáng tiếc, lúc này Hồ Tiểu Phạn đã ăn thật no, không hề đói bụng [Ý bả chắc lần trước chắc anh này tỏ tình lúc chỉ đang đói nên bả ừ luôn cho gọn để về nhà ăn cơm. Giờ chị no rồi k dễ bị dụ nữa.] Trương Dương muốn quay lại với cô, cô sẽ không phát điên lên mà lao về phía anh ta.
Bây giờ Hồ Tiểu Phạn đã có sức để từ chối.
(2) trăng sáng nhưng không tròn như vậy: không như trong tưởng tượng, suy nghĩ của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT