Trong nháy mắt khi nhìn thấy Thương Kiêu, Tô Mạc Mạc ngơ người, khoảng năm giây sau, cô mới chậm rãi than một tiếng, nỗ lực chặn lại tiếng hết sợ hãi đã vọt đến cổ họng.
Cô cảm thấy mình cần phải nói rõ với Tô Yến —— có một cấp bậc siêu sao tồn tại, là kiểu có thể làm người không theo đuổi thần tượng cũng hoàn toàn không có khả năng chịu được sự quyến rũ này, lý trí hoàn toàn tan biến trong nháy mắt.
Ví như, Thương Kiêu.
——
Tô Mạc Mạc lui lại, dựa lưng vào vách tường ngoài phòng khách.
Tô Yến: “?”
Tô Yến: “Chúng ta vào được chưa, chị?”
Tô Mạc Mạc: “Chị cần được bình phục hô hấp.”
Tô Yến: “…………”
Tô Yến: “Chị vừa nói chị không theo đuổi thần tượng.”
Tô Mạc Mạc đứng thẳng người, ánh mắt nghiêm túc: “Thương Kiêu không phải minh tinh, Tiểu Yến, cách nói này đối với anh ấy là một loại……” Tô Mạc Mạc mắc kẹt, dừng vài giây mới nghiêm mặt nói, “Vũ nhục.”
“……”
Tô Yến mặt không cảm xúc.
Tô Mạc Mạc cực kì nghiêm túc đối diện với cậu, trên mặt đều là mấy chữ “đây là lỗi của em, mau tối nhận”.
Qua vài giây, Tô Yến thở dài khuất phục, “Rồi rồi, anh ta không phải minh tinh, anh ta là nghệ thuật gia.”
Tô Mạc Mạc gật đầu rồi lại lắc đầu, trịnh trọng nói.
“Anh ấy không phải nghệ thuật gia, anh ấy là nghệ thuật.”
Tô Yến: “…………”
Được lắm.
Nhà bọn họ lại có thêm một người điên rồi.
Tô Mạc Mạc hít sâu, nhẹ nhàng nắm chặt quyền, “Chị muốn đi vào…… Không biết muốn tới xin chữ ký giúp Diệp Thục Thần được không nhỉ, nghe nói Kiêu Thần không kí tên, đúng là vấn đề làm người ta đau đầu mà…………”
Tô Yến mặt không biểu cảm nhìn Tô Mạc Mạc đi vào phòng khách.
Sau đó cậu xoa mặt, đôi mắt chợt lóe.
——
Loại này cảm xúc thất bại này, không thể nào chỉ để một mình mình cảm nhận được.
Tô Yến nhếch khóe môi, đáy mắt xẹt qua tia giảo hoạt.
Cậu lấy điện thoại từ trong túi quần ra, mở danh bạ, kéo đến vị trí lưu là “Kẻ thù số 2” và gọi qua.
Đối diện nhận điện thoại rất nhanh: “Tiểu Yến?”
Tô Yến: “……”
Tô Yến: “Chị tôi có thể gọi tôi như vậy, không có nghĩa là anh cũng có thể —— Thương, Ngạn, tiên, sinh.”
“Không thành vấn đề, Tiểu Yến.”
Tô Yến: “…………”
Tô Yến hít sâu, đè nén nỗi buồn bực, có gắng để giọng mình không nghe ra tiếng nghiếng răng nghiến lợi, “Chiều nay anh có đến tìm chị của tôi không?”
“…… Tôi nhớ ba ngày trước, lần nào tôi cũng bị cậu hoặc người của cậu cản lại?”
Tô Yến: “Hôm nay ngoại lệ.”
Thương Ngạn: “?”
“……”
Nhìn bóng người trong phòng khách, Tô Yến nheo mắt.
“Tôi cảm thấy, uy hiếp của anh ta lớn hơn anh —— hơn nữa tin tôi đi, anh cũng sẽ thấy vậy.”
“……”
*
Đi vào phòng khách, Tô Mạc Mạc gần như cảm thấy mình đã căng thẳng đến mức đi cùng tay cùng chân.
“Mạc Mạc.”
Thấy cô đã đến, hai người Tô Hà trên sô pha đứng dậy, đáy mắt mang theo ý cười không thể che dấu.
Cô ấy nhẹ nhàng bước đến, duỗi tay giữ chặt Tô Mạc Mạc, “Nghe nói em ở nhà, chị vẫn luôn rất muốn đến tìm em.”
“Nhưng cuối năm bận quá.”
Tô Mạc Mạc cười tiếp nhận câu chuyện của cô ấy, chớp mắt, “Em hiểu.”
Tô Hà cười rộ lên, “Không ai có thể hiểu người khác hơn em.”
Cô ấy kéo Tô Mạc Mạc xoay người, “Chị giới thiệu cho em một chút —— Thương Kiêu, chồng của chị, đồng thời cũng là……” Tô Hà cười quay lại, bỡn cợt nói, “Anh trai của bạn trai em.”
Người đàn ông phía sau Tô Hà đã đứng lên.
“Xin chào, tôi là Thương Kiêu.”
“……”
Tô Mạc Mạc thừa nhận, ngũ quan của hai anh em này rất giống nhau —— nhưng có lẽ là thói quen và khí chất không quá giống nhau nên Tô Mạc Mạc chưa từng đặt hai người vào cùng một chỗ.
Khác với dáng vẻ lười biếng và khó thuần, luôn luôn thoải mái, không đề ý đến thứ gì của Thương Ngạn, thoạt nhìn Thương Kiêu cực kì lãnh đạm.
——
Hơn nữa loại lãnh đạm này cũng không phải cố tình làm ra, ngược lại là từ gương mặt, ngũ quan, thậm chí mỗi ánh mắt và động tác của người này đều có thể khiến người ta cảm nhận được sự vô cảm.
Đứng trước mặt người này, người ta sẽ cảm thấy anh vô dục vô cầu, không chịu bất kì ràng buộc gì, đồ vật đẹp đẽ đến đâu trên đời này cũng không nhận được ánh nhìn của anh, càng không thể làm anh dừng chân.
Hoặc tiên nhân không đính khói lửa phàm trần đứng trên đám mây, hoặc là vị Phật bất động trước hương nến vàng son lộng lẫy kia.
“Chào ngài.”
Thậm chí Tô Mạc Mạc còn dùng kính ngữ theo bản năng.
Sau khi ý thức được điểm này, cô không khỏi bất đắc dĩ nhìn Tô Hà, đồng thời hơi cúi người, nhỏ giọng nói: “Con đường trường chinh vạn dặm ha.”
Tô Hà hiểu ý gật đầu, làm ra vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt lại chứa nét cười.
“Những lời này nên khắc lên bia mộ của chị.”
Tô Mạc Mạc nhạy cảm phát hiện ra, khi Tô Hà nói ra hai chữ “bia mộ”, vị tiên nhiên trên mây hay vị Phật gia kia nhíu mày thật nhẹ.
Anh liếc nhìn Tô Hà từ đằng sau.
Mây mờ ngàn dặm hoặc vạn cây hương nến kia tan biến trong khoảnh khác này, tiên thành trích tiên.
Tô Mạc Mạc rũ mắt mỉm cười, thì thầm với Tô Hà:
“Được như ước nguyện.”
Tô Hà cười cười, dáng vẻ vô tâm vô phồi, “Đã vợ chồng già rồi, còn có thể chia cách sao? Chắp vá thôi mà.”
“……”
Tô Mạc Mạc nghẹn lời.
Cô vô thức nhìn qua Thương Kiêu, sau đó quay lại, cười cảm thán.
“Chị Hà, fan của anh rễ trải rộng khắp nơi, chị dám cậy sủng sinh kiêu như vậy, cẩn thận bị nước bọt của người ta nhấn chìm.”
Tô Hà nghe vậy cười cười.
Cô ấy ngoái đầu nhìn lại, cặp mắt xinh đẹp lười biếng như mèo đảo qua Thương Kiêu, “Sẽ sao?”
Ngũ quan của người đàn ông không có dao động, mở miệng cũng là ngữ điệu lãnh đạm cấm dục.
“Sẽ không.”
“……”
Tô Hà thích ý cười.
“Sẽ cũng không sợ.”
Cô ấy rũ mắt nhìn xuống, dừng trên nút áo đầu tiên được cài không chút cẩu thả và cà vạt trên sơmi đen của người đàn ông.
Đáy mắt Tô Hà hiện lên tia nghịch ngợm.
Cô ấy duỗi tay, túm cà vạt của người đàn ông, cầm cà vạt kéo người về phía trước.
Môi đỏ khẽ hôn lên khóe môi của nam nhân, giọng nói mất tiếng cười:
“Người em cũng đã ngủ…… Mấy cô ấy có thể làm gì em?”
“……”
Thấy vị quỷ tài được tất cả truyền thông bên ngoài tôn sùng đầy trời là siêu sao tính tình lãnh đạm nhất, khi bị Tô Hà xách cà vạt vui đùa phóng túng, người đàn ông vẫn để mặc cô ấy làm, thậm chí đáy mắt còn có ý cười.
Đam Mỹ H VănTô Mạc Mạc lui về sau nửa bước, trong lòng lắc đầu.
Mức độ thâm tình này, cơ mà vỏ quýt dày có móng tay nhọn……
*
Ngắt cuộc gọi với Tô Yến, Thương Ngạn lập tức chạy đến Tô gia.
Vì thế, khi Tô Mạc Mạc vừa ra khỏi phòng khách, đi ngang qua phòng để đồ ở lầu một, cánh cửa bên cạnh lại mở ra —— cánh tay bị nắm lấy, Tô Mạc Mạc bị ai đó túm vào.
Một tiếng “rầm” vang lên, “tấm lót thịt người” áp cô lên bức tường trong phòng để đồ.
Từ khi bị kéo vào phòng chứa đồ, Tô Mạc Mạc đã đoán được là ai dám ở trước mắt nhiều người tại Tô gia vươn ra “ma trảo” của mình, cô áp xuống ý cười trong đáy mắt, trong bóng tối cũng không kinh hoảng, chỉ ngẩng đầu ——
“Cướp tiền sao?”
“…… Không.”
Trong bóng tối, hô hấp áp đến bên tai cô còn hơi dồn dập, hiển nhiên anh vừa vận động xong.
“Cướp sắc.”
Nói đoạn, dường như đang phát tiết cảm xúc, anh không nhẹ không nặng cắn lên vành tai cô.
Tô Mạc Mạc bị hơi thở đó chọc đến phát ngứa, sự tê dại này chảy xuôi về trái tim vá lan ra khắp người.
Chân cô nhũn ra, duỗi tay đỡ lấy cánh tay của chàng trai, dưới áo sơmi hơi mỏng là đường cong mạnh mẽ.
Khi đôi mắt chậm rãi thích ứng được với bóng tối, cô thấy được lồng ngực của anh còn đang phập phòng kịch liệt.
Tô Mạc Mạc không kiềm được cười khẽ.
“Anh vào đây bằng cách nào?”
“……”
Nghe thấy cô gái có ý vui vẻ khi người gặp họa, Thương Ngạn bất đắc dĩ, cố ý đè thấp giọng “uy hiếp” ——
“Đã nói là muốn cướp sắc, tiểu thư Tô gia, em nói xem anh vào đây như thế nào?”
“Hừm,” Tô Mạc Mạc suy nghĩ, “Trèo tường sao? Vậy anh thật may mắn, sân sau nhà em có nuôi ba con chó dữ.”
“Sắc đẹp trước mặt, anh sẽ sợ ba con chó ư?”
Giọng nói trầm khàn, trong bóng tối, người nọ vừa nói vừa chậm rãi áp sát đến một bên, chậm rãi hôn lên gương mặt cô gái, chóp mũi, cánh môi.
Nhưng vài giây sau, cặp con ngươi dịu dàng khiến người ta chìm đắm đó lại xẹt qua cảm xúc nào đó. Anh nhớ đến một chuyện, cắn nhẹ môi cô một chút như để hả giận.
Tô Mạc Mạc tê dại, không nhịn được bật cười và đẩy anh ra ——
“Thương Ngạn, sao anh giống với ba con đó ở nhà em vậy, còn cắn người nữa……”
Thương Ngạn đứng thẳng người, trong tầm mắt tối tăm, chỉ mơ hồ thấy được cặp mắt đen đó.
“…… Đây là trừng phạt.”
Tô Mạc Mạc ngẩn ra: “Trừng phạt gì?”
Thương Ngạn: “Có phải em thấy Thương Kiêu rồi không?”
Không phát hiện ra sự nguy hiểm trong cậu này, Tô Mạc Mạc không hề phòng bị nói: “Đúng vậy. Hơn nữa sao lúc trước anh không nói với em Thương Kiêu chính là anh trai anh —— anh không biết bên cạnh em có bao nhiêu fan ruột của anh ấy đâu, học kỳ I Diệp Thục Thần còn nhắc mãi bên tai em, nói muốn đi xem tour diễn toàn vậu vào sang năm của Thương Kiêu…………”
Tô Mạc Mạc càng nói, cặp mắt đen kịt đó càng híp lại.
Mãi đến đoạn nào đó, Thương Ngạn đột nhiên mở miệng.
“Anh ta đẹp hay anh đẹp?”
Tô Mạc Mạc không chút do dự: “Anh ấy.”
Thương Ngạn: “…………”
Tô Mạc Mạc: “Kiêu Thần đẹp trai đến bùng nổ —— nếu không phải không có cách nào, nhất định em sẽ tham gia mỗi buổi biểu diễn của anh ấy. Anh nhạc của anh ấy là một loại nghệ thuật, bản thân anh ấy cũng —— ưm……”
Lần này, Thương Ngạn không kiên nhẫn đến khi Tô Mạc Mạc nói hết.
Anh xoay người kéo cô vào góc tường, một tay giữ chặt hai tay có ý giãy giụa của cô, hai cánh môi tách ra, anh đặt đôi tay cô lên đỉnh đầu —— còn mình thì cúi xuống lần nữa.
Nụ hôn này vô cùng nóng bỏng, gần như hòa tan Tô Mạc Mạc.
Lần đầu tiên cô nhận thấy tính công chiến không có thứ gì che lấp từ trên người Thương Ngạn, tính xâm lược không bị thu lại bớt làm cô có hơi không thở nổi.
Thậm chí cô còn có ảo giác, cảm thấy Thương Ngạn đã không nhịn được nuốt cô vào bụng ở bất kì đâu hay bất kì lúc nào, lực hôn cứ như đang cắn nuốt vậy.
Không biết qua bao lâu, Thương Ngạn chậm rãi buông ra cánh tay bị nắm tay đến tê dại của cô, hơi thở của anh càng nặng hơn ban nãy.
Dục trong trong cặp mắt đen như mực bị áp xuống. Thương Ngạn khoanh tay, muốn chỉnh lại quần áo mình đã làm tán loạn của cô gái.
Đột nhiên bị đè lại.
“Nơi này sẽ có người tới.”
Giọng nói cô gái thấp nhẹ, mang theo nhiệt độ như lửa nóng trên gương mặt.
Thương Ngạn ngẩn ra, lập tức không nhịn được bật cười.
Anh chậm rãi cúi đầu, “Em cho rằng anh muốn làm gì, hửm…… Nhóc con?”
“…………”
Sau nụ hôn vô cùng kịch liệt đó, Tô Mạc Mạc không biết người này đã “mặt dày vô sỉ” đến mức nào mới có thể gọi cô là nhóc con.
Cô nghiêng cằm, thừa dịp anh áp lên, bực bội lẩm bẩm: “Nếu em còn là nhóc con, bây giờ anh đã bị bắt vào tù rồi.”
Thương Ngạn mỉm cười.
“Cuối cùng em cũng biết, trước khi em thành niên, anh đã phải nhịn bao lâu mới không bước qua ranh giới?”
“……”
Tô Mạc Mạc hừ một tiếng nhẹ, không nói nữa.
Thương Ngạn không nhịn được tiếp tục chọc cô, “Em vừa cho rằng anh muốn làm gì?”
Tô Mạc Mạc trầm mặc vài giây, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Có lẽ cô đã lấy hết toàn bộ can đảm của mình, giọng nói trong bóng tối của cô gần như hơi rùng mình do căng thẳng.
“Vì sao…… Không?”
Thương Ngạn ngẩn ra.
Không biết qua bao lâu, anh mới cười khẽ.
“Anh chỉ thích ngươi, cũng chỉ yêu ngươi, chỉ muốn cùng em ở bên nhau —— điều này không thể nghi ngờ.”
“Vậy em……”
“Nhưng về chuyên nào đó, tư tưởng của anh có chút truyền thống, Mạc Mạc.”
Thương Ngạn nhẹ giọng nhưng trịnh trọng.
“Anh yêu em, cũng quý trọng và tôn trọng em nhất. Chúng ta có cả con đường cả đời cần phải đi cùng nhau, vậy nên chuyện gì cũng không cần nóng lòng.”
“Chắc chắn em sẽ là của anh, Mạc Mạc. Anh hy vọng sẽ vào ngày em trở thành cô dâu của anh”
“Ngày đó anh sẽ nói cho toàn bộ thế giới —— chúng ta yêu nhau, bên nhau, hứa hẹn nhau cả đời.”
“Chúng ta vĩnh không chia lìa.”
Hết chương 94
#xanh