Sau khi Tống Đàn đưa danh sách lý lịch của hắn báo lên xem như là chính thức cho hắn thân phận trong quân, người ngoài đều nói Tống Đàn cướp một người đẹp về nuôi ở trong lều. Đợi tuyết ngừng, khắp nơi lộ ra vài phần sắc xuân, lúc Tần Tuyên mặc áo choàng nhung màu trắng mà Tống Đàn tìm được cho hắn bước ra khỏi lều trại, mọi người mới biết thì ra nàng nuôi một công tử xinh đẹp.
Quân nam chinh đóng ở nơi đây, phân ra các nơi đóng quân khác nhau để quản lý, mỗi nơi đóng quân lại dựa theo đội ngũ để phân ra phạm vi hoạt động cố định cho dễ bề quản chế. Cấp dưới do Tống Đàn dẫn dắt ở khu vực này không có người quen biết Tần Tuyên, trái tim luôn treo lơ lửng của hắn cuối cùng cũng thả lỏng.
Tướng sĩ trong quân đều là một đám thô kệch, thấy bộ dạng công tử ca được nuông chiều của Tần Tuyên, lại thường thấy hắn cầm bút đọc sách, dạy Tống Đàn cách hành binh, bày binh bố trận thì cười gọi hắn một tiếng quân sư. Lâu ngày, ngay cả bản thân Tần Tuyên cũng quen với thân phận quân sư này. Đặc biệt là dưới sự dạy dỗ của Tần Tuyên, Tống Đàn đã bắt mà không giết nhánh quân nhỏ của Bắc Địch hay quấy rầy biên thuỳ. Sau ba lần bắt ba lần thả, Bắc Địch quả nhiên thu mình lại, bọn họ càng kính nể hắn hơn.
Mặc dù biên thành đã về xuân nhưng khí hậu khắc nghiệt, chung quanh không tìm thấy mầm xanh hoa xuân, lọt vào trong tầm mắt đều là vẻ xơ xác tiêu điều. Tần Tuyên sợ lạnh, vả lại không muốn lộ diện nhiều, hầu như mỗi ngày đều đợi ở trong doanh giống như một tiểu thư khuê các không bước chân ra khỏi nhà.
Hắn ghi chép lại việc hành quân, Tống Đàn đang vén màn cửa đi tới, dưới mái tóc đen được trâm gỗ đen búi cao là một đôi lông mày rậm và mắt sâu chảy màu hổ phách.
“Đừng viết nữa, đi theo tôi.”
Nàng kéo cổ tay hắn đi ra ngoài, tiện thể kéo chiếc áo choàng vắt ở bên cạnh khoác thêm cho hắn. Hắn theo nàng bước ra lều doanh, bên ngoài đã sông ngân ngang trời, trăng tròn như sương.
“Đi đâu?”
Nàng theo lệ thường ôm hắn không biết cưỡi ngựa lên lưng ngựa, nhếch môi nở nụ cười, ghé sát vào tai hắn: “Dẫn anh đến một nơi rất hay ho.”
Ngựa đen phi nhanh ở trong gió đêm, khoảnh khắc đã tới một bãi cỏ ven hồ. Lúc này đã đốt lửa trại, chiếu lên gương mặt tươi cười của tướng sĩ trong quân. Đây có lẽ là lạc thú duy nhất trong kiếp sống hành quân khô khan của họ rồi.
“Quân sư tới, mau ngồi chỗ này, chỗ này gần lửa, không lạnh!”
Hắn trầm mặc đi sang ngồi. Tống Đàn an vị ở bên tay phải của hắn, ôm một vò rượu cùng bọn họ vung quyền ăn thịt, cười nói liên tục.
Lão Dương nói: “Lúc tôi tòng quân, cô nương khắp nửa con phố đều lưu luyến chia tay hai mắt đẫm lệ đưa tiễn. Đáng tiếc đánh trận nhiều năm như vậy, khẳng định những cô nương kia đều đã gả đi rồi.”
Mọi người cười to, nhao nhao kể tình cảnh năm đó lúc đầu quân. Đến phiên Tống Đàn, Tần Tuyên bất giác để ý, nghiêng đầu thấy ánh lửa chiếu lên màu da không tính là trắng nõn của nàng, lộ ra màu mật ong sáng bóng.
“Tôi tòng quân chỉ vì một câu nói của một người vào năm đó.” Nàng hung hăng cắn một cái đùi dê, cả giận nói, “Hắn bảo cả đời này tôi cũng không thể vào triều làm quan, khiến nhà bọn họ hổ thẹn. Tôi không phục, càng muốn làm quan cho hắn xem, phải làm cao hơn hắn, khiến hắn hối hận đến mức kêu cha gọi mẹ.”
Nàng ngửa đầu uống một ngụm rượu, gương mặt như mực như tranh lại lộ ra sự ngông cuồng không chịu gò bó mà người khác khó bì được: “Không ngờ ở trong quân đội suốt sáu năm, tôi sắp quên mặt mũi hắn ra sao rồi.”
Tướng sĩ uống ngà ngà say sát đến bên cạnh Tần Tuyên, kéo chéo áo của hắn hỏi: “Quân sư, vì sao ngài không nghĩ thông muốn đi theo Tống giáo úy lăn lộn?”
Bị Tống Đàn tát một cái, một đôi mày nhếch lên độ cong tuyệt đẹp, đưa tay ôm lấy hắn, tựa như nhiều năm trước nàng lao thẳng đến chỗ hắn bảo vệ ở sau người: “Cách xa A Hòa ra một chút! Hắn không giống chúng ta, hắn chỉ tới trải nghiệm nỗi khổ của dân gian thôi.”
Trong lời nói đã có men say. Hắn dở khóc dở cười, trở tay ôm nàng vào trong ngực, nặng nề nói: “Ngươi say rồi.”
Nàng nhào vào trong ngực hắn, giơ tay lên véo mặt hắn một cái, cảm giác xúc cảm không tệ, vui tươi hớn hở nói: “Tôi không say, tôi còn có thể chiến ba trăm hiệp nữa.”
Hắn cúi người, mái tóc đen rủ xuống từ vai, quét qua khóe môi mỏng lộ vẻ cười của nàng. Nàng từ từ nhắm hai mắt, không có sự cương quyết những ngày qua, không biết có phải là ảo giác của hắn không mà lại nhìn ra vài phần dịu dàng từ đó.
Cánh tay vòng qua hông nàng, hắn đứng dậy ôm ngang nàng lên giống như nàng đã từng ném hắn lên ngựa, hắn ôm nàng lên ngựa về doanh, nếu nàng tỉnh, nhất định sẽ kinh ngạc vì hắn cưỡi ngựa lại giỏi như vậy.
Từ sau khi Tần Tuyên đi theo nàng, nàng dọn ra khỏi lều trại cho hắn ở riêng, mình thì chen với phó tướng ở trong một cái lều khác. Lúc này tỉnh lại lại phát hiện mình nằm chung một chỗ với hắn, đang đắp chung chăn trên giường.
Nàng xoay người ngồi dậy, Tần Tuyên đã tỉnh lại, đang chống đầu nhìn nàng.
Nàng nói: “Anh không làm gì với tôi chứ?”
Hắn cười: “Dù muốn làm gì thì cũng là ngươi làm với ta chứ nhỉ?”
Nàng gật đầu như thể tán thành, nhớ tới gì đó liền nhảy xuống giường, thuận tay búi mái tóc tán loạn lên đỉnh đầu, vừa xỏ giày vừa vội vội vàng vàng nói: “Tô tướng quân nói hôm nay muốn kiểm tra binh pháp của tôi, tôi phải đi ngay.”
Tần Tuyên đứng ở sau lưng nàng, ngón tay đặt lên mái tóc đen của nàng, cảm giác được thân thể nàng dừng lại thì dùng trâm gỗ đen búi tóc tử tế một cách nước chảy mây trôi, thản nhiên nói: “Ngươi muốn dùng bộ dạng vừa rồi đi gặp Tô tướng quân, chẳng lẽ hắn không biết ngươi đi đâu lêu lổng cả một đêm mới vừa về, không cần kiểm tra đã bị mắng rồi.”
Nàng soi vào chiếc gương đồng dưới đất rồi chạy ra khỏi lều trại, gió lạnh cuốn đi tiếng nói khàn khàn của nàng: “Tay nghề không tệ, cố gắng lên.”
Tô tướng quân trong miệng Tống Đàn chính là Tô Thiện từng dạy võ công cho hắn. Vị tướng quân này là người chính trực thanh liêm, công lao chồng chất, từng là một vị tướng lĩnh mà hắn vô cùng bội phục. Nhưng từ sau khi phụ hoàng qua đời, Tô Thiện khiêm tốn đi rất nhiều, cộng thêm không có chiến sự lớn, dường như tân hoàng đã quên mất vị tướng quân mà phụ hoàng từng vô cùng nể trọng này.
Hắn cùng cấp dưới ở ngoài doanh trại luyện bắn tên trong chốc lát, bây giờ hắn đã không còn chim sợ cành cong như lúc mới tới mà săn được cáo. Hắn dần dần thích ứng cuộc sống như thế, cũng bắt đầu tính toán vì tương lai. Chính sách của Tần Đế tàn bạo, dân nộ quan oán, ở trong doanh hắn thường xuyên nghe nói hoàng đế kinh thành hoang dâm mua vui, còn cắt xén quân lương hằng năm như thế nào.
Lúc trở lại lều trại, một bóng lưng quen thuộc ở cửa. Hắn đứng nguyên tại chỗ, đợi lúc đối phương chậm rãi xoay người thở dài ra một tiếng “Thập nhất điện hạ”, hắn mới chợt cảm thấy thời gian thật dài.
Tô Thiện tìm thấy hắn, thật ra hắn khá bất ngờ. Nhưng xưa nay Tống Đàn có quan hệ tốt với Tô Thiện, trước giờ Tô Thiện đều có ý bồi dưỡng Tống Đàn, nếu như nàng thường nhắc đến hắn với Tô Thiện thì với đầu óc của Tô Thiện, không khó đoán để được là hắn.
Hai người nhìn nhau đều không nói gì. Tô Thiện hỏi chuyện sau khi hắn trốn từ kinh thành ra, trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng nói: “Biết được hành tung của điện hạ, ban đầu Tô mỗ còn không thể tin được. Hôm nay Tống Đàn lại nhắc tới điện hạ với Tô mỗ, Tô mỗ mới quyết định tới đây chứng thực. May mà ông trời thương xót, điện hạ quả nhiên tìm được đường sống trong chỗ chết, là may mắn của Đại Tần.”
Tô Thiện đến gần hai bước, bỗng dưng quỳ gối xuống. Tần Tuyên cuống quýt đỡ lên, lại nghe ngữ khí nặng nề của ông ta: “Hiện nay thánh thượng vô đạo, tàn hại trung lương, tin gian thần mù quáng. Mấy năm nay nước Đại Tần ngày càng suy bại, các nước chung quanh nhìn lom lom như hổ đói, bọn tôi có lòng phản kháng chính sách tàn bạo và vô cớ xuất binh. Bây giờ điện hạ không sao thì chính là cơ hội tôi chờ đợi. Xin điện hạ dẫn bọn tôi chấn chỉnh lại Đại Tần, trả cho người trong thiên hạ một thời thịnh trị sáng trong!”
Cánh tay duỗi ở giữa không trung của hắn cứng đờ, sắc mặt thay đổi nhiều lần, cuối cùng nhẹ giọng mở miệng: “Ta chạy trốn đã hai năm, trong triều lại không có người ủng hộ cũng chả có tiếng nói. Sao Tô tướng quân khẳng định ta có thể làm một minh quân, chấn chỉnh Đại Tần? Nếu ta cũng…”
“Tuyệt đối không thể!” Tô Thiện lớn tiếng ngắt lời, siết chặt nắm tay nói, “Lúc tiên hoàng còn sống thường nói với Tô mỗ rằng điện hạ có tính cách cứng cỏi, lòng mang nhân nghĩa. Tô mỗ từng dạy đạo tập võ cho điện hạ, ở chung mấy tháng với điện hạ, tự nhận đã thấu hiểu điện hạ. Điện hạ chính là minh quân trong lòng Tô mỗ!”
Huống hồ bây giờ tất cả huyết mạch hoàng gia của Đại Tần, trừ hắn ra, còn lại đã bị Tần Đế hãm hại đến chết cả rồi. Tần Tuyên là một tia hy vọng duy nhất trước khi Đại Tần diệt vong.
Uy danh của Tô Thiện lẫy lừng trong quân, ở trong triều cũng rất có danh vọng. Hắn nói ra lời này ắt là suy nghĩ trong lòng. Trước khi rời đi, Tô Thiện chỉ để lại một câu nói: Nếu điện hạ đồng ý, quân tướng nam chinh thề sống chết giúp đỡ điện hạ.
Hắn trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt dần kiên định, lúc xoay người lại phát hiện Tống Đàn đã đứng ở sau lưng bao lâu. Nàng nhìn hắn, khóe môi vẫn là nụ cười trước sau như một không hề sợ hãi, tiếng nói lại đầy chế nhạo: “Thần mắt mù, nhiều năm qua chưa từng phát hiện ra thân phận tôn quý của điện hạ, thật đáng chết.”
Hắn xoa trán, dường như không có việc gì nắm lấy tay nàng: “Dẫn ngươi đến một nơi.”
Chính là ở đêm đó, hắn hỏi nàng dưới ánh trăng mênh mang, nàng có nguyện thành thân với ta. Và nàng đã từ chối hắn.
Nàng không hỏi hắn biết được thân phận nữ nhi của nàng từ khi nào, hắn cũng không buộc nàng thừa nhận thân phận nữ nhi của mình. Dưới sự dẫn đường của Tô Thiện, thực quyền của quân nam chinh dần dần rơi vào trong tay Tần Tuyên. Hắn từng dạy Tống Đàn cách bài binh bố trận, bây giờ Tống Đàn bắt đầu truyền thụ cho hắn đạo tập võ hành quân. Hắn không còn là thiếu niên uất ức đau khổ sẽ quật cường khóc thầm năm đó, nàng cũng không còn là chủ tướng thân cận che chở, có thể đánh có thể mắng hắn nữa.
Hai năm sau đó, quân nam chinh ủng hộ Tần Tuyên dấy binh khởi nghĩa từ Lâm quan, cả đường thế như chẻ tre, các lộ nhân mã nhao nhao noi theo gia nhập vào, đại thần bị hãm hại trong triều cũng ủng hộ Thập nhất hoàng tử. Ngày quân nam chinh tấn công vào kinh thành, hôn quân tự thiêu ở đại điện.
Tần Tuyên đăng cơ xưng đế, đổi niên hiệu là Vĩnh Hưng, phàm là người có công lao thì đều phong thưởng. Hắn nhớ kỹ đêm hôm đó dưới ánh lửa soi sáng, Tống Đàn đã kể giấc mơ muốn làm quan to, không để ý chê trách về việc phong soái ban tước, làm triều đình khiếp sợ.
Hắn ban thưởng phủ đệ trong kinh cho nàng, vốn tưởng rằng sau này có thể gặp lại bất cứ lức nào nhưng Tống Đàn chỉnh đốn quân Nam chinh xong thì liền xin chỉ rời khỏi, ba năm bình định phản loạn, mở mang bờ cõi cho hắn.
Hắn cũng chưa từng gặp lại nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT